Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1092




Chương 1092

Nhưng lúc này võ hồn của ông ta còn chưa hoàn toàn trở về, chỉ có thể ngăn cản bằng thân xác thật.

Mặc dù ông ta đã dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ chặn một đao vừa rồi, nhưng đó là dưới tình huống có sự chuẩn bị, mà đao thứ nhất của Itazura Kazuyoshi lại không thi triển toàn lực.

Lúc này Itazura Kazuyoshi ẩn thân đánh lén, còn đánh từ trên cao xuống, dựa thế thành đao, uy thế còn mạnh hơn vừa rồi. Mà Hà Trường Xuân vội vàng ngăn cản, võ hồn lại không kịp thời trở về.

Một tăng một giảm, có thể thấy được đã phân rõ thắng bại.

Một đao chém xuống.

Itazura Kazuyoshi rơi xuống, nửa ngồi trên mặt đất, đao gỗ trong tay chỉ xuống. Trên mũi đao nhỏ xuống một giọt máu.

Tiếp theo, vài tiếng lộp bộp vang lên, mấy ngón tay đứt rơi trên mặt đất.

Hà Trường Xuân đứng ở nơi đó, hai tay giơ cao giống như tượng đá, mà mười ngón tay của ông ta không ngờ đã bị chặt đứt tận gốc.

Lần này, mọi người đều bị dọa sợ.

Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của võ lâm Nam Giang. Bây giờ hai người còn đồng thời đột phá Tiên Thiên, luyện được võ hồn. Đây vốn là đại hội lớn của võ lâm Nam Giang, thậm chí ở toàn bộ võ lâm Hoa Hạ cũng đáng để kiêu ngạo ca tụng.

Nhưng bây giờ sự kiêu ngạo này đã bị người ta dùng đao chém đứt.

Mà người này còn là một võ giả tới từ Đông Doanh.

Itazura Kazuyoshi xoay người lùi về phía sau một bước, chiếc áo khoác màu xám kia bay xuống, vừa vặn rơi ở trên người ông ta.

Ông ta giang hai cánh tay ra, mặc áo khoác lên người, lại nhẹ nhàng dùng tay áo lau sạch đao gỗ trong tay. Động tác cực kỳ tiêu sái.

Thế nhưng là ông ta càng tiêu sái, trong lòng đám người võ lâm Nam Giang lại càng khó chịu và uất ức.

Itazura Kazuyoshi cười ha ha: “Cái gọi là võ hồn cũng chỉ đến thế mà thôi! Võ đạo Hoa Hạ uổng công xưng là chính thống, từ nay về sau sẽ phải xếp sau Thiên Nhẫn Tông của tôi”.

“Nói hươu nói vượn!”, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn, Bách Phú Minh đứng lên, cả giận nói: “Ông thật sự cho rằng Hoa Hạ tôi không có ai sao?”

Itazura Kazuyoshi nhìn ông ta một cái, lắc đầu, dùng tiếng phổ thông mang theo vài phần cứng rắn nói: “Ông không bằng hai người bọn họ, không phải là đối thủ của tôi!”

Bách Phú Minh đỏ mặt. Ông ta còn chưa vào Tiên Thiên, đúng là không bằng Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân.

Nhưng làm hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông, lúc này ông ta nhất định phải đứng ra nói chuyện.

“Hừ! Thì làm sao? Hoa Hạ có rất nhiều người, ông có dám đến Kim Lăng khiêu chiến sư phụ tôi không?”

“Sư phụ ông là ai?”

“Chu Khiếu Uyên!”

“À, tôi biết, Tông Sư đứng đầu Hoa Đông! Tôi sẽ đi khiêu chiến ông ta. Nhưng mà ông…”, ông ta duỗi một ngón tay ra, lắc lắc, khinh miệt nói ra hai chữ: “Không được!”

Khuôn mặt Bách Phú Minh đỏ bừng lên.

Thái độ miệt thị của Itazura Kazuyoshi đối với ông ta khiến ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhưng ông ta lại không thể làm gì được.

Đánh, chắc chắn là không đánh lại.

Nhưng nếu không đánh thì sẽ làm mất hết mặt mũi của võ lâm Hoa Hạ.