Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1156




Chương 1156

Lý Dục Thần và chị Mai đi về phía toà nhà chính quyền, cũng không thấy có người ngăn cản, chỉ để mặc cho bọn họ đi vào.

Vào cửa có một căn phòng nhỏ, cửa sổ đang mở ra, có lẽ là phòng trực ban, bên trong có một người đang chơi điện thoại.

Trông thấy bọn họ đi đến, hơn nữa lại có vẻ lạ mắt, người kia liền nói: “Nơi này là tòa nhà chính quyền của thị trấn, trung tâm của du khách ở hướng tây”.

Lý Dục Thần nói: “Chúng tôi tìm Trữ Phượng Toàn”.

Người kia lập tức đứng bật dậy, đập mạnh điện thoại xuống bàn, mắng: “Anh là ai mà cũng dám gọi thẳng tên của Ninh đảo chủ? Thứ gì! Cút!”

Lý Dục Thần không nghĩ tới người này lại ngang như vậy.

Từ khi anh xuống núi đến bây giờ cũng đã được hơn mấy tháng, cũng coi như được chứng kiến đủ chuyện ở nhân gian, cho dù là gia tộc lớn hay là chính phủ, sao có thể ngang ngược như thế, nói tên người ta cũng không được, người này còn ngang ngược hơn đám hào môn thế gia trên bờ nhiều.

Chị Mai ở bên cạnh cười lạnh nói: “Ồ, trên đảo này còn có thể nuôi chó sao? Không biết là nuôi chó ta hay chó tây”.

Người kia nghe thấy chị Mai châm chọc thì giận dữ nói: “A, mấy người muốn làm phản đúng không!”

Anh ta mở cửa ra, vung tay lên đánh người.

Chỉ nghe thấy hai tiếng chát chát, cũng không biết thế nào mà anh ta lại vung tay đánh vào mặt mình.

“A!”, người kia kêu lên một tiếng sợ hãi, nhìn bọn họ giống như gặp ma quỷ, ngập ngừng nói không ra lời: “Mấy… Mấy người… mấy người cứ chờ đấy!”

Nói rồi anh ta liền thò tay vào trong cửa sổ lấy điện thoại, cuống quít bấm số:

“Alo alo, mau cho người đến đây, giặc ngoại xâm Đông Doanh đến tòa nhà chính quyền gây sự rồi!”

Anh ta để điện thoại xuống, cảnh giác nhìn bọn họ.

Lý Dục Thần và chị Mai quay sang nhìn nhau, làm sao bọn họ lại thành giặc ngoại xâm Đông Doanh rồi?

“Ê, cậu nói chuyện cho rõ ràng vào”, Chị Mai nói với người kia.

Có thể là vừa rồi quá mức quỷ dị, hoặc là đã từng bị đánh, hiển nhiên người kia rất sợ hãi, liên tục lùi về sau, trốn vào trong phòng, đóng cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt.

Anh ta cũng không thử nghĩ xem, nếu bọn họ thật sự muốn đánh anh ta, cái cửa kính này làm sao chống đỡ được.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào, có người hô:

“Ở đâu! Giặc ngoại xâm ở đâu dám đến nơi này đến giương oai! Để xem ông đây có đánh bọn họ đến mức không nhận ra được cả núi Phú Sĩ hay không!”

Một đám người vọt vào.

Một người cầm đầu nâng cao một cây trường thương buộc tua đỏ, nhìn có vẻ vô cùng oai phong lẫm liệt.

Thương là vua của trăm binh khí, chuôi màu trắng, lưỡi thương màu dỏ đương nhiên nhìn rất oai phong, nhưng ở xã hội hiện đại lại có vẻ hơi không thích hợp. Nhất là trên người người này còn mặc đồ của bảo vệ.

Quan trọng là không chỉ có một mình anh ta đến mà còn có bảy tám người nữa, đều mặc đồ bảo vệ cùng màu, trong tay có đủ loại binh khí. Ngoại trừ người cầm đầu cầm trường thương ra thì mấy người đằng sau có người cầm đại đao, có người cầm trường kiếm, có người cầm cầm roi, người ở phía sau cùng trên vai khiêng một cái xiên cá.

Cái xiên cá kia đã trừ sạch hết sự oai phong của thương đỏ đi luôn.

Chị Mai suýt nữa bật cười.