Rể Quý Trời Cho

Chương 1731




CHƯƠNG 1731: THIÊN THÚ

Hóa ra là bởi vì nguyên nhân này, nhưng mà lúc nãy trong lúc hành động bọn họ vẫn luôn chú ý rất cẩn thận, cũng không sử dụng sức mạnh của mình để tác động vào thân thể của Nặc Nặc, tại sao năng lực thần hồn của anh lại bị tác động?

Nghĩ đến đây, chưởng môn Hạo Nhiên Môn lập tức nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Hai người bọn họ nhìn nhau một lát, đều có thể nhìn thấy được chút ý vị sâu xa trong mắt của đối phương.

Hiện tại là lúc sức mạnh trong cơ thể của Nặc Nặc đang bùng phát triệt để, sinh ra hoài nghi, bọn họ tin chắc là trong đó tuyệt đối có sự ngăn cản.

Nếu không thì tại sao thần hồn chi lực của Nặc Nặc lại đột nhiên xung kích vậy chứ?

Chỉ là hiện tại bọn họ không có cách xác định rốt cuộc là do ai đã động tay động chân.

Chính vì vậy mà cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ vấn đề này xuống, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là trước tiên phải giải quyết tình huống trong cơ thể của Nặc Nặc cái đã.

Chỉ có thể để Nặc Nặc ổn định lại, bọn họ mới có thời gian từ từ dò xét người đang ngăn cản là ai.

“Hóa ra lại là như vậy, vậy thì tôi biết phải giải quyết như thế nào rồi. Tôi nghe nói có một loại bảo vật ở sâu trong Thiên Sơn, có một loại đá Thiên Thánh có thể trấn an thần hồn, đồng thời còn có trợ giúp đối với việc thức tỉnh thánh thể của Nặc Nặc, đây là phương thức ôn hòa hơn so với việc vận dụng Hạo Nhiên thần kiếm.”

Chưởng môn Hạo Nhiên Môn nói.

Bây giờ đã không có cách nào vận dụng Hạo Nhiên thần kiếm, nếu đã như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể lùi một bước tiến một bước mà nghĩ biện pháp khác, đến Thiên Sơn để tìm đá Thiên Thánh.

Trước đó sở dĩ chưởng môn Hạo Nhiên Môn không đưa ra dự định như thế, nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì rất khó tìm đá Thiên Thánh, hơn nữa cộng thêm tình huống của Nặc Nặc cũng không thể xem thường, cần phải nhanh chóng giải quyết mới được.

Cho nên chưởng môn Hạo Nhiên Môn mới không nhắc tới cái này, hiện tại bọn họ đã không còn cách nào khác, vậy thì cũng chỉ có thể lựa chọn một con đường cuối cùng.

“Đá Thiên Thánh hả? Ông yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng tìm thấy nó.”

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của chưởng môn Hạo Nhiên Môn, anh lập tức biểu thị mình muốn đi đến Thiên Sơn để tìm đá Thiên Thánh.

Bây giờ chuyện trợ giúp Nặc Nặc khôi phục lại bình thường đã là chuyện cấp bách, cho nên Lâm Thanh Diện không hề do dự.

Sau khi nói lời tạm biệt với chưởng môn Hạo Nhiên Môn, Lâm Thanh Diện lập tức xuất phát đi về phía Thiên Sơn.

Đương nhiên trước khi xuất phát, Lâm Thanh Diện đã nhờ chưởng môn Hạo Nhiên Môn hãy chăm sóc cho Nặc Nặc thật tốt, ít nhất trước khi anh trở lại thì đừng để Nặc Nặc xảy ra chuyện gì.

“Chưởng môn, bây giờ tôi cần phải xuất phát đến Thiên Sơn, nhờ ông chăm sóc cho Nặc Nặc vậy.”

Nghe thấy lời dặn dò của Lâm Thanh Diện, chưởng môn Hạo Nhiên Môn gật gật đầu: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trông coi tình huống ở bên này cho cậu, cậu cứ việc đến Thiên Sơn, tôi đảm bảo là trước khi cậu trở về Nặc Nặc chắc chắn hoàn hảo không có tì vết, bởi vì cô bé không chỉ quan trọng đối với cậu, Nặc Nặc cũng quan trọng đối với chúng tôi.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của chưởng môn Hạo Nhiên Môn, Lâm Thanh Diện đã yên lòng, lần này anh đã có thể tiến về Thiên Sơn mà không có gánh nặng trong lòng.

Hơn nữa, lúc Lâm Thanh Diện rời khỏi Hạo Nhiên Môn tiến về Thiên Sơn, Tà Vương cũng đã nhận được tin tức Lâm Thanh Diện rời khỏi Hạo Nhiên Môn.

Khi nhận được tin tức này, Tà Vương lập tức đi đến gần Hạo Nhiên Môn.

Hắn dự định thừa dịp lợi dụng khoảng thời gian Lâm Thanh Diện rời khỏi Hạo Nhiên Môn, hắn sẽ lập tức chuẩn bị hành động tiếp theo.

Dù sao thì lần này Lâm Thanh Diện rời khỏi Hạo Nhiên Môn, toàn bộ Hạo Nhiên Môn không còn có người nào có thể uy hiếp hắn, cho nên hắn không cần phải lo lắng có người nào đến gây rối.

Tiếp theo hắn liền mai phục ở gần Hạo Nhiên Môn, lặng lẽ nhìn chằm chằm động tĩnh của Hạo Nhiên Môn, đương nhiên là hắn cũng không yên tâm về Lâm Thanh Diện, hắn cũng phân thêm một phân thân ra để tiến về dãy núi Thiên Sơn giám sát Lâm Thanh Diện.

Phân thân này sẽ tạo ra nhiều chướng ngại trong quá trình anh đi tìm đá Thiên Thánh, để anh không có cách nào tìm được đá Thiên Thánh, hoặc là không thể tìm nhanh như vậy.

Bởi vì nếu như Nặc Nặc không có cách nào thức tỉnh, chuyện này đối với Tà Vương mà nói không có gì là tốt hơn, cho nên nếu bọn người Lâm Thanh Diện muốn đạt được mục đích, vậy cũng sẽ không dễ dàng.

Có quyết định này, Tà Vương lập tức để phân thân của mình tiến về dãy núi Thiên Sơn.

Đồng thời bởi vì tốc độ đi đường của hắn rất nhanh, cho nên phân thân của Tà Vương đến dãy núi Thiên Sơn còn nhanh hơn là Lâm Thanh Diện.

Dưới sự khống chế của Tà Vương, phân thân đến dãy núi Thiên Sơn liền lập tức bắt đầu công việc của mình, bắt đầu gây ra những chướng ngại cho Lâm Thanh Diện, thực hiện thủ đoạn sớm.

Đúng lúc dãy núi Thiên Sơn có không ít thiên thú, bọn nó đều có thể trợ giúp cho mình, có điều nói chung thì tính tình của thiên thú tương đối ôn hòa, dưới tình huống bình thường cũng sẽ không chủ động tấn công người khác, nhưng mà Tà Vương có biện pháp để thiên thú trở nên điên cuồng.

Hiện tại hắn lại động tay động chân trên người của thiên thú, để thiên thú có tính tình ôn hòa phải nổi giận trong nháy mắt.

Làm như vậy, chờ đến lúc Lâm Thanh Diện đến đây gặp thiên thú đang nổi nóng, cả hai chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, như thế là đã có thể ngăn chặn Lâm Thanh Diện được một đoạn thời gian.

Hơn nữa, những thiên thú này đều có thực lực rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với những linh thú trên Trái Đất. Lâm Thanh Diện gặp bọn nó, chỉ sợ là có bảo vệ được tính mạng hay không cũng khó nói chứ đừng nói chi là muốn có được đá Thiên Thánh.

Nghĩ đến đây, Tà Vương lộ ra một nụ cười vui mừng như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Lúc này, Lâm Thanh Diện còn không biết thứ đang chờ đợi anh là cái gì, anh vẫn nhanh chóng đi về phía Thiên Sơn như mũ.

Sau khi bôn ba ba ngày trời, rốt cuộc cũng đã đến dãy núi Thiên Sơn.

Sau khi đến Thiên Sơn, Lâm Thanh Diện ngay cả nghỉ ngơi cũng không kịp nghỉ, anh lập tức tiến vào dãy núi Thiên Sơn, anh muốn nhanh chóng ấy được đá Thiên Thánh.

Dù sao thì Nặc Nặc đã sắp không chịu nổi, anh cần phải nhanh chóng có được đá Thiên Thánh, như vậy mới có thể trợ giúp thánh thể của Nặc Nặc thức tỉnh.

Anh suy nghĩ như thế, Lâm Thanh Diện nhanh chóng đi sâu vào dãy núi Thiên Sơn để tìm kiếm.

Bởi vì Lâm Thanh Diện biết được từ chỗ chưởng môn Hạo Nhiên Môn rằng đá Thiên Thánh mọc ở nơi sâu trong dãy núi Thiên Sơn, ở bên ngoài thì sẽ không có, cho nên Lâm Thanh Diện lại bước đi nhanh hơn, đi vào trong dãy núi Thiên Sơn.

Vừa mới đi vào, Lâm Thanh Diện liền cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, bởi vì giống như rừng rậm Sương Mù trên Trái Đất, trong chỗ sâu của Thiên Sơn cũng có cây cối tươi tốt, khắp nơi đều là những thực vật quý hiếm.

Nhưng mà không đợi anh đi vào trong dãy núi Thiên Sơn, anh đã đón nhận sự tấn công của thiên thú.

Lâm Thanh Diện nhận ra ánh mắt của mỗi thiên thú ở đây đều mang theo vẻ không thân thiện, chẳng lẽ bọn nó cảm thấy mình là “người xâm nhập” hả?

Tình huống khẩn cấp, Lâm Thanh Diện cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, đối mặt với sự bao vây của thiên thú, anh cũng chỉ có thể lựa chọn tấn công.

Chỉ có một chút, Lâm Thanh Diện liền bắt đầu nghi ngờ, trước khi đến đây anh đã nghe chưởng môn Hạo Nhiên Môn nói là tính tình của thiên thú luôn rất ôn hòa, từ xưa đến nay sẽ không chủ động tấn công người khác.

Nhưng mà bây giờ nó lại đột nhiên trở nên vô cùng táo bạo, thế mà lại chủ động ra tay với anh, Lâm Thanh Diện nghĩ như thế nào cũng cảm thấy nó có vấn đề.

Anh cảm thấy chắc chắn là người đứng phía sau lúc trước dẫn dắt năng lực trong cơ thể của Nặc Nặc mất khống chế đã ra tay, hơn nữa mục đích của người phía sau là vì để ngăn cản mình có được đá Thiên Thánh.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lâm Thanh Diện lập tức trở nên cảnh giác, bây giờ anh lại đề cao thêm cảnh giác đối với người đứng phía sau.

Dù sao thì đối phương có thể làm cho cơ thể của Nặc Nặc bạo động ngay trước mắt của bọn họ mà thần không biết quỷ không hay, làm hại cho bọn họ thất bại trong gang tấc.

Hiện tại hắn ta lại ra tay một lần nữa, vậy sẽ tuyệt đối vô cùng khó chơi.

Dựa vào thủ đoạn của đối phương thì đã biết được hắn lợi hại bao nhiêu, cho nên lần này tuyệt đối không có cách nào kết thúc trong yên bình.