Rể Quý Trời Cho

Chương 5: Âm mưu




“Chuyện, chuyện này sao có thể chứ...”

La Phượng ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện, đến giờ cô vẫn không dám tin, bạn học vô dụng từ hồi đi học của mình lại là chủ tịch công ty này.

Cô vốn sắp được thăng chức lên quản lý rồi, đây là chuyện cực kỳ vinh dự với cô, thậm chí cô còn nói với gia đình, tuần sau cô sẽ mời tất cả họ hàng một bữa cơm để khoe khoang thành tích của mình.

Nhưng mọi thứ đều vì cô không coi ai ra gì mà tan biến hết, giờ cô không chỉ không được thăng chức lên quản lý mà ngay cả công việc ban đầu cũng không giữ được nữa.

“Lâm Thanh Diện, tôi sai rồi, là tôi có mắt không tròng, tôi không nên nói những lời đó với anh, anh nể tình chúng ta từng là bạn cùng bàn mà tha cho tôi một lần đi.” La Phượng cầu xin.

Lưu Minh lườm cô ta, rồi lạnh lùng nói: “Nếu cô sớm biết như bây giờ, sao lúc đó còn làm thế, chuyện này đều do cô tự chuốc lấy thôi, bảo vệ đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”

Mấy bảo vệ không dám thờ ơ, vội đi tới túm lấy cánh tay La Phượng, rồi kéo cô ta ra khỏi đại sảnh.

Những người còn lại trong đại sảnh đều thấp thỏm nhìn Lâm Thanh Diện, vẻ mặt tràn đầy hối hận.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn mấy người này rồi nói: “Lúc nãy, ai đã cùng La Phượng mỉa mai tôi thì về viết một bản kiểm điểm, rồi trừ nửa tiền lương.”

“Còn nữa, không được kể với bất kỳ ai chuyện tôi nhậm chức chủ tịch Địa Ốc Thiên Vân, bằng không tôi sẽ thẳng tay đuổi cổ người đó, nghe rõ chưa?”

“Rõ!”

Một đám người đồng thanh đáp lại, không ai dám có ý kiến phản đối.

Nói xong mấy lời này, Lâm Thanh Diện cũng không còn tâm trạng để tham quan tiếp nữa, anh căn dặn Lưu Minh mấy câu rồi rời khỏi đại sảnh.

Một nhóm người cùng đi ra ngoài tiễn Lâm Thanh Diện, thấy anh cưỡi xe máy điện cũ rích rời đi, trong lòng mọi người đều không ngừng cảm thán.

“Chủ tịch mới của chúng ta thật khiêm tốn, đây mới thật sự là phong cách quý tộc, chắc chắn chủ tịch muốn nói cho chúng ta biết, người muốn làm nên việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, phải biết học hỏi và lắng nghe đó.” Lưu Minh nói.

Mọi người đều gật đầu.

***

Trên đường về, tâm trạng Lâm Thanh Diện vẫn rất tốt, đang nghĩ lát về anh sẽ ngầm ra hiệu cho Hứa Bích Hoài để cô tới Địa Ốc Thiên Vân mua tòa nhà văn phòng thế nào.

Đúng lúc này, anh bỗng thấy Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đang lén lút đi vào một tiệm cà phê, giống như đang làm chuyện gì mờ ám vậy.

Trong lòng Lâm Thanh Diện nhất thời nảy sinh tò mò, bình thường hai người này cùng nhau xuất hiện, mười lần thì có chín lần là lập mưu muốn ngáng chân Hứa Bích Hoài, nên anh muốn biết hai người này định làm gì, thế là anh dừng xe bên đường, che giấu thân phận thật rồi đi vào tiệm cà phê.

Anh đưa lưng về phía Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên, ngồi vào một bàn cách bọn họ không xa, để không bị phát hiện, anh còn cầm tờ báo lên che nửa mặt mình.

Mặc dù giọng nói của hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên không lớn, nhưng cũng đủ để Lâm Thanh Diện có thể nghe rõ.

“Anh Trai Hiệp, anh gọi em tới đây gấp như thế là có chuyện gì à?” Hứa Bích Uyên nghi ngờ hỏi Hứa Trai Hiệp.

Hứa Trai Hiệp cười xấu xa nói với cô: “Tất nhiên là có chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện tốt, chắc chắn em sẽ thấy hứng thú.”

“Hả? Chuyện tốt gì thế?” Hứa Bích Uyên tò mò hỏi.

“Chẳng phải em luôn chướng mắt với Hứa Bích Hoài à? Lần này anh đã nghĩ ra một cách rất hay để đối phó cô ta, chắc chắn sẽ khiến cô ta không được ông nội yêu thương nữa, nói không chừng còn bị đuổi cổ khỏi nhà họ Hứa chúng ta.” Hứa Trai Hiệp hưng phấn nói.

Mắt Hứa Bích Uyên lập tức sáng lên: “Vậy anh mau nói cho em biết đó là cách gì đi.”

Lâm Thanh Diện cũng vểnh tai lên nghe, thầm nghĩ quả nhiên hai người tụ lại một chỗ là muốn gây phiền phức cho Hứa Bích Hoài, đúng là đáng ghét mà.

“Chẳng phải gần đây ông nội muốn mua một tòa nhà văn phòng sao, ông nội đã nhìn trúng một căn trong Địa Ốc Thiên Vân rồi, nhưng bên đó không hề để tâm đến công ty nhỏ như nhà họ Hứa chúng ta, cộng thêm tòa nhà văn phòng đó cần 39 tỷ mới có thể lấy được, mà ông nội chỉ đồng ý bỏ ra 24 tỷ thôi, nên chắc chắn chuyện này không thể hoàn thành được.”

“Em cũng biết ông nội là người cố chấp mà, ông đã giục anh mấy lần rồi, bảo anh tới tìm người bên Địa Ốc Thiên Vân thương lượng, anh cũng tới đó mấy lần rồi, nhưng không gặp được giám đốc bên đó.”

“Nên anh muốn ném cục lửa phỏng tay này cho Hứa Bích Hoài, để cô ta đi mua, anh không bàn bạc được chuyện này thì cô ta càng không thể làm được, đến lúc cô ta không làm được, chúng ta có thể thừa cơ bảo ông nội đuổi cô ta ra ngoài.”

Hứa Bích Uyên nghe Hứa Trai Hiệp nói thế thì hơi nghi ngờ, hỏi: “Nhưng chúng ta phải làm thế nào để Hứa Bích Hoài chịu nhận trách nhiệm này đây, cô ta cũng không phải kẻ ngốc.”

“Anh đã nghe ngóng rồi, Hứa Bích Hoài áy náy chuyện Lâm Thanh Diện mượn tiền ông nội trong bữa tiệc, nên muốn giúp ông nội mua một tòa nhà văn phòng để bù đắp, mặc dù cô ta không nói ra bên ngoài, nhưng có câu hư hư thật thật, chỉ cần chúng ta kết hợp với mấy người thân thích, liên tục đồn đại chuyện này thì chắc chắn cô ta không thể đùn đẩy được.” Hứa Trai Hiệp giải thích.

Hứa Bích Uyên nở nụ cười, liên tục khen ngợi cách của Hứa Trai Hiệp rất hay.

“Hừ, từ nhỏ đến lớn, tiện nhân Hứa Bích Hoài kia lúc nào cũng tranh lấy ánh hào quang của em, em đã sớm chướng mắt với cô ta rồi, lần này em nhất định phải đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Hứa.” Hứa Bích Uyên tự lẩm bẩm.

“Nói rất đúng, còn tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia nữa, lần này nhất định phải để bọn họ nếm mùi lợi hại của anh.” Hứa Trai Hiệp cũng híp mắt lại.

“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi tìm ông nội nói chuyện này thôi.” Hai người bàn bạc xong thì rời khỏi tiệm cà phê.

Lâm Thanh Diện từ từ đặt tờ báo xuống, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt.

“Chỉ dựa vào các người cũng muốn tính kế vợ tôi ư, thật nực cười!”

***

Lâm Thanh Diện cưỡi xe máy điện về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe Hứa Bích Hoài nói với anh: “Anh mau đi thay đồ đi, ông nội mới gửi thông báo, bảo mọi người tới chỗ ông để họp gia tộc.”

Lâm Thanh Diện sửng sốt một lát, thầm nghĩ Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên hành động nhanh thật, nếu anh đoán không lầm, cuộc họp gia tộc lần này sẽ nói về chuyện mua tòa nhà văn phòng.

Anh gật đầu, rồi lập tức đi thay quần áo ngay.

Lúc này Tống Huyền Khanh trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Cậu không cần thay đồ đâu, đây là cuộc họp gia tộc nhà họ Hứa, cậu không cần tới đó đâu, chỉ làm chuyện rắc rối hơn thôi.”

Hứa Bích Hoài nhíu mày nói ngay: “Mẹ, Lâm Thanh Diện là chồng con, cũng xem như người nhà họ Hứa rồi, sao mẹ không cho anh ấy đi cùng chứ?”

“Cậu ta là cái thá gì trong nhà họ Hứa, con đừng quên cậu ta đã làm gì trong tiệc mừng thọ ông nội con, con còn dám dẫn cậu ta đi theo à?” Tống Huyền Khanh tức giận nhìn Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Hoài mím môi, phớt lờ Tống Huyền Khanh, rồi nói với Lâm Thanh Diện: “Anh mau đi thay đồ đi.”

Lâm Thanh Diện vội gật đầu, rồi đi vào phòng thay đồ.

Tống Huyền Khanh vẫn nói kháy, nhưng không thể ngăn cản Hứa Bích Hoài dẫn Lâm Thanh Diện theo.

Lúc đến biệt thự nhà họ Hứa, cả nhà bốn người đi vào, lúc này trong biệt thự đã ngồi đầy ắp người, Hứa Mạn Tranh đang ngồi trên sofa ở trung tâm.

Mọi người thấy cả nhà Hứa Bích Hoài tiến vào thì nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười khẩy khó đoán.

Trên mặt Hứa Bích Uyên thoáng qua vẻ giễu cợt, rồi lẩm bẩm một câu: “Hứa Bích Hoài, đợi xem kịch hay đi, lần này cô chết chắc rồi!”