Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 8




Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator

Karen lập tức nhảy lùi về phía sau ngay khi những viên đạn ghim vào cánh cửa. Từng mảng da vữa bong ra từ xác Ammon, cái thây rùng mình như nhảy múa một vũ điệu ma quái. David túm lấy áo ngoài của cái xác, giật mạnh, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt. Tiếng nổ ngày càng lớn, lực nổ khiến những mảng thịt cùng mạt gỗ lở ra ngày càng nhiều. Họ đang bị mắc kẹt ở cả hai phía.

Rebecca giữ chặt khẩu Beretta trong cánh tay run rẩy, chờ hiệu lệnh của David. Anh trỏ nhanh về phía tây bắc, hướng những toà nhà, gào lên ra lệnh trong tiếng súng nổ:

“Rebecca, cửa kia! John, Karen, chuyển sang toà nhà kế bên! Steve, chúng ta yểm trợ! Tiến lên!”

Ngay lập tức, Steve và David bật dậy bắn trả, những tiếng đùng đoàng xen lẫn với tiếng súng nổ rát tai. John cùng Karen không hề chần chừ, biến mất vào bóng đêm. Rebecca quay lại, chĩa súng vào cánh cửa sau, tim như muốn vọt khỏi lồng ngực. Những vách tường rung lên dữ dội.

“Chết đi! Chúa ơi, sao chúng không chết vậy?”, Steve gào lên phía sau cô, giọng căng thẳng hết mức khiến máu cô như thêm đông cứng lại.

"Hay đó là những thây ma?"

Không rời mắt khỏi cánh cửa, Rebecca hét lớn tới mức có thể, át cả tiếng súng một cách không thương tiếc:

“Bắn vào đầu! Ngắm vào đầu chúng!”

Không biết họ có nghe thấy giọng cô không, những tay súng tiếp tục tiến gần. Trong đầu cô thoáng lên hình ảnh những nạn nhân của T-Virus. Họ trở nên mất ý thức, chậm chạp, vô nhân tính và hoạt động trong trạng thái vô thức.

“Rebecca! Đi thôi!”

Tiếng súng trường tự động vẫn còn nhưng căn nhà thuyền không còn rung lên nữa. Cô liếc nhìn, Steve vẫn đang bắn trả, David ra hiệu bảo cô di chuyển. Cô đi cúi về phía cánh cửa mở, bắt gặp cảnh tượng kinh khủng của cái thây đang lỗ chỗ vết đạn, thế nhưng vẫn treo trên cửa. Cái đầu nghẹo xuống như một trái bí ngô thối nẫu, răng lợi nhe ra lởm chởm. Bàn tay vẫy không còn gắn với cánh tay nữa, xương cốt đều bị bắn vỡ nát. Cái thây treo lủng lẳng như một món đồ trang trí rùng rợn trong tư thế mời gọi…

Steve bồi thêm một phát nữa trước khi ngừng lại. Anh giương súng lên, mắt trợn tròn vì sốc, miệng há ra định nói điều gì… Rồi cánh cửa sau tung ra, đạn bay xối xả xuyên qua bóng tối trong ánh nổ màu da cam. David đẩy mạnh Rebecca về phía trước để cô chạy, tiếng đạn 9 li bắn trả vang lên ngay sau gáy.

"Tiến tới toà nhà, về phía ẩn nấp."

Cô chạy hết tốc lực trong màn đêm, đôi giày ướt nện thình thịch xuống con đường đầy đá nham nhở, ánh mắt dõi tìm trong bóng tối hình dáng đường nét một toà nhà bê tông cùng những hàng cây khẳng khiu xung quanh.

“Ở đây!”

Cô quay theo hướng gọi, trông thấy thân hình cơ bắp của John rọi lên trong ánh sao mờ nhạt, đang đứng ở góc toà nhà. Khi lại gần, cô thấy cánh cửa mở, Karen đứng ngay lối ra vào, chĩa súng về phía khu nhà thuyền. Tiếng súng đạn vẫn vang lên trong màn đêm.

“Vào đi!”, Karen thét lớn, bước sang một bên nhường chỗ cho Rebecca chạy nhanh vào. Trong bóng tối, cô va ngay vào gờ một chiếc bàn, đau điếng một bên hông. Quay lại, cô trông thấy Karen đang bắn, John hét:

“Lại đây! Lại đây!”

…Steve nhào qua cánh cửa, thở không ra hơi, một tay ôm ngực. Anh khựng lại trước khi ngã chúi về phía cô. Rebecca hướng ra cánh cửa, dõi nhìn xuyên qua bóng đêm dày đặc. Ngay lúc đó, David lăn qua, hét lớn:

“Karen, John!”

Karen quay về phía bóng tối, lăm lăm tay súng. Ba tiếng nổ đanh vang lên từ một khẩu Beretta, John trượt ngã, hàm răng nghiến chặt, mũi như căng ra. Rebecca đứng gần cánh cửa, lục tìm then cài, tiếng khoá khẽ lách cách đủ mình cô nghe thấy. Ngoài kia súng đã ngừng nổ. Không còn tiếng la hét, không tiếng còi báo động, không tiếng chó sủa hay tiếng người rên rỉ vì bị thương. Không khí câm lặng chợt bị phá tan bởi tiếng thở dốc trong màn đêm oi bức.

Ánh đèn halogen của David loé lên, soi rõ từng khuôn mặt hãy còn đang sốc của cả đội trong khi anh kiểm tra nơi trú ẩn mới. Một căn phòng cỡ vừa, toàn bàn ghế và thiết bị máy tính. Không hề có cửa sổ.

“Thấy chứ?”, Steve hổn hển, không biết đang nói với ai. “Chúa ơi, chúng không chết, thấy không?”

Không ai trả lời. Mặc dù đã qua cơn nguy hiểm, Rebecca vẫn cảm thấy ruột gan rối tung, không thể bình tĩnh trước bất cứ cử động bình thường nào. Có vẻ như Umbrella đã tìm ra vật thí nghiệm cho T-Virus. Kể cả có đúng thế hay không, cả nhóm đang đối mặt với kết quả của nó. Bị kẹt trong vịnh Caliban. Trong căn phòng thiết bị này, cùng những sinh vật có vũ trang.

David hít một hơi thật sâu và thở ra nặng nhọc, rọi đèn về phía cửa.

“Chúng ta bị phát giác rồi”. Anh nói, cố giấu cảm giác thất vọng. “Cần kiểm tra xem chúng ta đang ở đâu đã. Rebecca, bật đèn giúp tôi.”

Cô gạt công tắc trên tường, căn phòng lập tức sáng loà, ánh sáng của sự sống. Nheo mắt lại vì chói, David kiểm tra lại toàn đội, chợt thấy Steve một tay ôm ngực.

“Anh trúng đạn à?”

“May mà có áo chống đạn.” Anh nói, nhưng có vẻ thiếu hơi hơn tất thảy những người khác, gương mặt trông còn nhợt nhạt hơn. Rebecca đưa mắt nhìn David, ý dò hỏi. Anh gật đầu.

"Đừng có xuất hiện lúc này để chúng ta còn tìm một nơi khác…"

“Kiểm tra hộ anh ấy xem. Còn ai nữa không?”

Không ai trả lời. Rebecca bước tới Steve, giúp anh xoay người cởi lớp áo chống đạn. David quan sát căn phòng, nhẩm tính khoảng cách trong trí nhớ về tấm bản đồ củaTrent cùng những gì vừa thấy ngoài kia. Nửa tá bàn ghế kim loại rẻ tiền, mỗi bộ đều trang bị máy tính cùng một đống lộn xộn trên bàn. Tường xi măng thô kệch không sơn quét. Một cánh cửa khác ở phía tây căn phòng, dẫn vào sâu bên trong toà nhà.

“Karen, kiểm tra chỗ đó!”, David nói. Họ có thể rà soát được toàn bộ nơi này ngay khi biết chắc phải làm gì.

“Mỗi khi thằng Đội trưởng như mày quyết định điều gì đó, có lẽ mày muốn cả nhóm lại phải vật lộn hay sao? Tình hình sẽ chẳng thể tồi tệ hơn những gì mày vừa làm đâu…”

Daivid cố lờ giọng nói bên trong mình, hoàn toàn nhận thức được cách anh đánh giá tình huống tồi tệ tới mức nào. Chẳng ích gì khi cho cả đội thấy anh đang tự phân vân. Vấn đề đặt ra là: “Làm gì bây giờ?”

“Cùng bàn xem”. Anh nói. “Có vẻ như chúng ta không hẳn là đang đối mặt với một tai nạn. Tờ giấy viết gì? Thức ăn bị thuốc, và điều gì đó về “hắn”, kẻ đang âm mưu giết hại những người khác… Chẳng lẽ chúng ta lại bỏ qua vụ lây nhiễm T-Virus sao?”

Rebecca kiểm tra vết thương trên ngực Steve, chàng thiên tài điện toán đang ngồi trên một trong số những chiếc bàn trước mặt cô. Steve nhăn nhó khi ngón tay cô chạm vào vết bầm tím trên ngực phải của anh. Cô mỉm cười đầy ẩn ý, lắc đầu:

“Anh không sao cả. Không bị gãy cái xương nào hết.”

Rồi cô quay sang David, nụ cười vụt tắt.

“Ừm. nếu như có vụ phóng thích virus thì gã Ammon trên cửa đã bị nhiễm rồi. Nhưng còn bọn Trisquad - nếu như cũng là kết quả thí nghiệm của T-Virus thì có lẽ đã phải mục rữa từ lâu. Thời điểm tính từ lúc ông ta viết tờ giấy đó cũng phải trên ba tuần, cứ nhìn đống thức ăn đó thì biết. Hoặc một loại virus khác, hoặc ai đó đang cất giữ chúng. Bằng enzyme bảo quản, hay một phương thức lưu giữ nào đó.”

David chậm rãi gật đầu, đồng ý với lý lẽ của cô.

“Còn nếu “kẻ đó” phát điên rồi giết tất cả mọi người, tại sao phải lo lắng?”

“Cái thây đó vẫy chúng ta”, Karen trầm ngâm nói. “Cả cái sinh vật hay những loài sinh vật trong vịnh nữa. Có vẻ như hắn chờ sẵn người tới…”

“… cũng có nghĩa là chúng ta khó lòng tiến xa hơn”, John kết thúc.

Những dòng chữ như nhảy múa trong đầu David, với lời thỉnh cầu ngăn cản “hắn” lại.

“Có Chúa mới biết hắn định làm gì…”

Steve mặc áo sơ mi vào, rùng mình trong lớp vải ẩm ướt: “Chúng ta làm gì bây giờ?”

David không trả lời, bởi không chắc định nói gì. Anh thấy thật mệt mỏi, đuối sức và thiếu quyết đoán…

“Tôi… lựa chọn của chúng ta là ra ngoài hoặc tiến sâu thêm”. Anh khẽ nói. “Cùng với những gì vừa xảy ra, tôi thực sự chẳng thấy dễ chịu chút nào khi phải đưa ra quyết định. Mọi người muốn thế nào?”

David thận trọng nhìn từng khuôn mặt, chờ đợi sự giận dữ, khinh miệt. Anh đã khiến họ thất vọng, đẩy mọi người vào những tình huống ngặt nghèo mà không hề có kế hoạch chắc chắn. Tất cả chỉ bởi anh không muốn đứng nhìn S.T.A.R.S. bị bôi nhọ. Và ngay lúc này đây, họ lại bị mắc kẹt, còn anh thì chẳng biết nên làm gì.

Cả nhóm đều đang trầm tư suy nghĩ. Anh ngạc nhiên thấy Karen thực sự mỉm cười, nói với giọng hăm hở:

“Từ lúc anh hỏi, tôi đã muốn đi kiểm tra nơi này rồi. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra tại đây.”

Rebecca gật đầu: “Đúng, tôi cũng thế. Tôi còn muốn tìm hiểu T -Virus thêm nữa.”

“Tôi thì muốn hạ thêm vài chú Tri-boy nữa”, John nói, nhăn răng cười. “Gã đàn ông, và lũ thây ma trang bị M-16, đúng là đêm của đội quân thây sống.”

Steve thở dài, gạt mái tóc ướt trên trán:

“Cũng nên coi chừng; đi ra ngoài lúc này cũng không thực sự an toàn. Mà đó cũng không phải cách tôi muốn, nhưng phanh phui những hành vi bẩn thỉu của Umbrella mới là kế hoạch chính… Đúng thế, tôi muốn tóm gọn lũ khốn này.”

David cười, cảm thấy hơi lúng túng. Anh không đánh giá thấp tình huống mà lại đánh giá thấp chính đồng đội của mình.

“Anh muốn thế nào?”, Rebecca chợt hỏi.

“Thực sự ấy à?”

Câu hỏi một lần nữa khiến anh ngạc nhiên, không phải bởi cô hỏi mà vì đột nhiên anh chưa thể trả lời. Anh đang nghĩ về S.T.A.R.S., về lý tưởng sự nghiệp của mình và nó thực sự đã bắt họ trả giá. Những gì anh muốn trong sự nghiệp chính là ý nghĩa của công việc, anh không muốn nó phí hoài và tự thuyết phục mình rằng: tìm ra những hành vi gian dối sẽ giúp tâm hồn anh thanh thản, như thể việc lôi ra ánh sáng những điều trái đạo lý sẽ chứng tỏ anh không hề vô dụng.

“Mình đã tôn sùng tổ chức từ lâu… Nhưng chẳng phải đây là lý do, là mục đích thực sự sao? Ở đây, ngay căn phòng này, đối diện những khuôn mặt này?”

Anh chăm chú cái nhìn tò mò sắc bén của Rebecca, cảm giác toàn đội đang nhìn mình chờ đợi. Anh chân thành nói:

“Tôi muốn chúng ta sống sót trở về. Tôi muốn chúng ta tìm hiểu nơi này.”

“Ơn Chúa vì điều đó”, John lẩm bẩm.

David nhớ lại những gì đã nói với đội Raccoon, về việc mỗi cá nhân đều phải cố gắng hết sức nếu muốn chiến thắng Umbrella. Anh nói vậy để được sự đồng tình từ Chris, nhưng đó cũng là sự thực đối với tất cả mọi người.

“Tiến lên nào, Đội trưởng…”

“John, anh cùng Karen đi kiểm tra tòa nhà, các cửa ra vào trong 10 phút. Steve, bật một trong số các máy tính lên, tìm xem có thấy thông tin chi tiết nào về khu vực này không. Rebecca và tôi sẽ kiểm tra các bàn hồ sơ. Chúng ta cần bản đồ, dữ liệu về bọn Trisquad, T-Virus, bất cứ thông tin cá nhân nào về những nghiên cứu viên để tìm ra kẻ nào đứng sau vụ này.”

David gật đầu với mọi người, nhận ra rằng mình đang tỉnh táo và vững vàng hơn bao giờ hết. “Tiến hành thôi”, anh nói.

Vì S.T.A.R.S., họ sẽ lật đổ Umbrella.

Giáo sư Griffith có lẽ đã không biết vụ đột nhập an ninh nếu như không có lũ Ma7. Có vẻ như chúng rất hữu ích, mặc dù không đúng theo cách mà chúng được tạo ra. Gã ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, mơ màng trước những đường ống áp suất dẫn gas trước lối vào, ánh kim loại loé lên đầy khiêu khích. Từ lúc quyết định phát tán virus, gã đã thấy rằng chẳng cần làm gì tiếp nữa. Từng giờ trôi qua, mỗi lần nhìn vào đồng hồ là một lần ngạc nhiên, tất nhiên đó chẳng phải là cảm giác dễ chịu. Hắn là người đầu tiên, phải, người đầu tiên thay đổi thế giới này theo một phương thức hoàn toàn mới. Với ý nghĩ ấy, nhiệm vụ duy nhất gã quan tâm lúc này là đưa những ống gas lên tới ngọn hải đăng, cùng những giáo sư kia lặng lẽ, kiên nhẫn chờ đợi mặc dù đã biết trước kết quả. Ngay trước bình minh, hắn đã đưa cho họ bản hướng dẫn cuối cùng, đã tự hào dẫn dắt loài người đến với ánh sáng, tới phép màu của hoà bình. Gã đã yên chí với vị trí của lũ Ma7, mối quan tâm duy nhất mà hắn chưa coi là đồ bỏ đi. Hắn đã sai lầm với lũ Leviathan. Một lần trong lúc vận hành những thiết bị này, gã đã hạ cửa hang xuống trong cơn bốc đồng, muốn chúng được tự do. Mãi đến hôm sau, gã mới nhận ra rằng Umbrella có thể phát hiện và tới kiểm tra, kết thúc luôn kế hoạch của gã. Hắn tiếp tục gửi báo cáo hàng tuần để giữ vỏ bọc, nhưng cũng chẳng có lý do nào hợp lý cho vụ "trốn thoát" của bốn sinh vật kia cả. Rất may là lũ Leviathan ấy đã tự quay về.

Tụi Ma7 cũng là một vấn đề. Chúng quá hung bạo, quá khó kiểm soát để thả ra ngoài. Nhưng để chúng chết đói trong chuồng cũng không phải là ý hay, thật là không phải khi chúng đang hưởng ứng món quà của hắn. Chúng không có quyền lựa chọn để tồn tại như những sinh vật huỷ diệt, thậm chí chỉ là quyền tồn tại không thôi. Và cũng từ lúc đặt ra quy tắc sáng tạo, gã đã tự thấy phải có trách nhiệm đối với chúng…

Hắn đứng trước cửa một hồi lâu, suy nghĩ về vấn đề trước mắt; năm con vật đã húc đổ cũi sắt, tiếng tru gào thảm thiết vang lên trong những hang động lộng gió và ẩm ướt. Một ổ khoá rớt ra gần chỗ tường rào, một cái khác trong phòng thí nghiệm, nhưng không thể nào đánh rơi từ ngọn hải đăng được. Hắn cũng cần chắc chắn được an toàn trước khi thả chúng ra. Gã đã sai một trong số các giáo sư đi làm việc đó; nhưng loài 7 có vẻ chậm tiêu hơn con người, sẽ rất nguy hiểm nếu chúng vớ được gã trước khi kịp nhận ra chủ nhân. Một tháng trước khi hắn nắm quyền điều hành nơi này, giáo sư Chin cùng hai phụ tá của mụ đã phạm sai lầm chết người. Từ lúc chuyển tới đây, hắn đã quyết định sống với thế giới riêng này lâu tới mức có thể.

Cuối cùng, Griffith quyết định, chỉ có cái chết không đau đớn mới là sự lựa chọn hợp lý. Tất nhiên đó là miễn cưỡng nhưng gã cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Phòng thí nghiệm rất tối tân nhưng đầu độc lại không phải sở trường của hắn; thế nên gã quyết định điều tra thông tin tại trung tâm máy tính. Tại đó, hắn phát hiện ra nơi ẩn náu của mình đã bị đột nhập. Từ một trong những boongke, gã ngồi sốc trước máy tính, chằm chằm nhìn con trỏ nhấp nháy. Không thể lầm lẫn được. Trừ phòng máy ra, toàn bộ khu vực này đã bị cắt điện từ nhiều tuần trước.

"Umbrella đã đến."

Cảm xúc đầu tiên đến sau sự ngạc nhiên của hắn là cơn giận dữ điên cuồng, đột ngột tấn công hắn tựa như một ngọn lửa vô hình. Trong giây lát, hắn như mất trí, thân thể như bị điều khiển bởi thế lực hoang dại, siết lấy hắn rồi giằng xé. Đầu ngón tay như trở nên bỏng rát, chới với.

"Họ sẽ KHÔNG, sẽ KHÔNG thể ngăn ta được, KHÔNG bao giờ!"

Khi đôi tay chợt chạm vào lớp vỏ kim loại sắc lạnh của ống gas, ngọn lửa ấy liền tan biến. Bề mặt bóng loáng ấy như dội vào hắn, đưa hắn trở về với chính mình. Sự tự chủ đã trở về đột ngột như lúc đi vậy, khiến hắn phải vã mồ hôi.

"Tạo vật của ta. Công việc của ta."

Trong cơn hổn hển, gã hấp háy mắt, nhận ra mình đang đứng giữa biển giấy tờ, cửa kính vỡ tung toé, những bảng mạch điện tan tành dưới chân. Hắn đã đập chiếc máy tính ra từng mảnh, chỉ bởi nó báo cho hắn tin xấu. Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ xấu hổ vì cơn kích động này. Nhưng lúc này, hắn tự cho phép bản thân bào chữa cho hành động ấy.

"Thanh minh cho điều đó, có lẽ vậy, nhưng ích gì. Làm sao tránh được việc họ cản trở ta? Ta cũng không thể thả bọn thú ra ở đây được, không phải lúc này… Họ định làm gì? Biết tới đâu rồi? "

Hắn đủ thông minh để hiểu ra một cách dễ dàng. Vẫn còn hai thiết bị nữa trong phòng thí nghiệm. Gã bước tới một trong số đó, nhìn những vị giáo sư đang ngồi lặng đi trước cửa thông gió. Thậm chí nếu có thấy cơn điên vừa rồi của gã, họ cũng chẳng buồn phản ứng. Hắn chợt thấy trào dâng mối căm thù vì họ, vì đã tạo ra những tên Trisquad vô dụng, một lũ gác cổng “không cách nào ngăn chặn” lại làm hắn thất vọng đúng lúc hắn cần chúng nhất.

Hắn ngồi xuống, bật màn hình lên, nôn nóng chờ logo hình cái ô quay của công ty biến mất. Hệ thống an ninh toàn khu vực đều tập trung lại tại phòng thí nghiệm, hắn không cần lộ diện mà vẫn có thể quan sát những vị khách không mời, nếu như hắn vẫn còn nhớ cách nhập thông tin…

Hắn gõ vài phím, chờ đợi, rồi đánh số truy nhập của mình. Vài giây sau, từng dòng chữ xanh sáng bắt đầu tuôn ra trên màn hình. Hắn đã thành công.

"Kiểm tra, tìm kiếm, định vị…"

Hắn nhíu mày nhìn dòng thông tin, tự hỏi gã quái nào từ Umbrella đang lục soát phòng thí nghiệm, và tại sao lại là ở trung tâm máy tính? Những chuyên gia thiết kế hệ thống không phải những gã ngốc, trong dữ liệu sẽ chẳng bao giờ lưu thông tin chi tiết về khu vực này đâu…

"… Nhưng Umbrella thì biết… có nghĩa là…"

Hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, dễ chịu tới mức phá lên cười. Hắn thấy những hành động trẻ con vừa rồi thật ngốc nghếch. Những kẻ tọc mạch này không đến từ Umbrella, đấy mới là tất cả. Thậm chí nếu chúng có tìm ra phòng thí nghiệm đi nữa, thì cũng không thể bước vào mà không có thẻ. Còn Griffith ta thì đã huỷ toàn bộ số thẻ rồi…

"… trừ cái của Ammon. Chẳng tìm thấy ở đâu cả…"

Gã lặng người, rồi lắc đầu cười lo lắng. Không, hắn đã lục tung khắp mọi nơi để tìm cái thẻ, làm sao lũ không mời kia lại tìm ra được?

"Nhưng sao chúng lại thoát được bọn Trisquad? Hừm, Còn gã Lyle đang làm gì hàng giờ liền trong khi mình không tài nào tìm ra hắn? Nhỡ hắn tuồn tin tức gì ra ngoài thì sao? Hoặc hắn liên lạc với người ngoài, trong khi mình chỉ có thể kiểm soát được thông tin của hắn tới Umbrella mà thôi?"

Mặc những suy nghĩ đang rối tung trong đầu hắn, chiếc máy tính bắt đầu xử lý thông tin. Theo phương thức tư duy logic dựa trên cơ sở tâm lý xã hội học, thiết kế bởi Ammon.

Một lần nữa, gã lại mất tự chủ. Siết chặt nắm đấm, gã quyết không đầu hàng. Quá nhiều mối lo, hắn gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Không phải lúc này. Hắn cần tập trung suy nghĩ.

"Ta là nhà khoa học, không phải lính chiến, ta thậm chí còn chẳng biết bắn súng hay chiến đấu! Hoàn toàn là thằng vô dụng nếu giáp lá cà… Không tự ổn định được. Không tự kiểm soát được. "

Mặt hắn dần giãn ra một nụ cười. Máu rỉ ra từ nắm đấm, nơi những cái móng lởm chởm đâm vào lòng bàn tay. Nhưng hắn không thấy đau. Gã đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn, yên tĩnh, dừng lại ở cửa thông gió. Rồi hướng tới những khuôn mặt ngu đần, rỗng tuếch của mấy gã bác sĩ kia. Hướng tới những xi lanh khí nén và lũ virus, điều kì diệu của hắn. Cuối cùng, hắn hướng tới bộ điều khiển cánh cửa lưới sắt rào quanh lũ quái vật. Giáo sư Griffith mỉm cười. Máu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.

Thả chúng ra.