[RindouAngry] Luân Chuyển Bất Hẹn Tái Kiến

Chương 32: Kẻ Can Thiệp Không-Thời Gian




Đây là thật sao?

Rindou chạm lấy em đang say giấc nồng, em vẫn còn hơi thở, em đang ở bên cạnh hắn. Không phải ảo ảnh ma túy mang đến, không phải mộng tưởng giấc mộng mang lại.

Natsume cầm túi thuốc ném cho Rindou "Chỉ bị thương và xây xước nhẹ. Truyền xong bịch máu đó thì có thể mang người về. Nhớ bồi bổ và bổ sung thực phẩm giàu sắt đấy."

Natsume lật tiếp trang kế "Và cả tuyến thể cậu ấy đã khôi phục toàn bộ. Sớm hơn dự kiến rất nhanh, vậy cũng là điều tốt vì nguồn cung pheromone alpha của cậu ấy ở chợ đen đã cháy sạch hàng rồi. Tôi không tìm được giúp anh liều nào nữa đâu." hắn vỗ sấp giấy lên bả vai Rindou "Vậy cũng là điều tốt, anh đã có thể đánh dấu hoàn toàn cậu ấy được rồi."

-----

Souya dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở mớ ngủ nũng nịu "Rin, em đói!"

Haitani Rindou đang bắt ghế ngồi canh em cạnh giường, tròn xoe mắt sững sờ nhìn em.

"Anh sao vậy hả? Bộ mấy ngày nay anh không ngủ à?" ngón cái em xoa xoa ấn quầng thâm dưới mắt anh.

"Anh ..." anh nắm lấy tay em, hôn lấy bàn tay phải của em "Anh chỉ trông chừng em ngủ một tí."

"Gì vậy chứ? Lên giường nằm ngay cho em." Souya giở chăn ra vỗ vỗ chỗ trống.

"Anh không buồn ngủ, uống cafe là tỉnh táo." Rindou chỉ chiếc ly cafe trên bàn "Anh đi nấu cơm, em nằm thêm một lát đi." lại dịu dàng cưng nựng hôn trán em.

Angry nhìn anh, đi theo sau anh vào bếp "Sao anh tìm được em, không phải định vị bị ..." kĩ thuật làm bếp của anh nay nhìn khá tệ, trông lóng ngóng cực. Thái rau cứ như không quen tay.

Bóng lưng anh khựng lại "Anh có cho mấy thằng cấp dưới theo bảo vệ em."

"Sao ...sao chứ?" em bất ngờ, không ngờ bản thân lại bị người theo đuôi "Vậy sao em bị bắt tận 3 tiếng, đến khi em sắp động phòng thì anh mới tới. Tự em có thể giải cứu bản thân." Souya mới không chịu chấp nhận mình 3 lần 7 lượt đều được Rindou tới cứu, sao mình phế dữ vậy, mình không làm được gì có ích sao, bảo bảo có chút tổn thương rồi.

"Em giận sao?" Rindou cúi đầu thấp hơn với em.

"Không hề nhá!" em cong chân chạy đi nhưng bị anh bắt lại.

"Sao em xuất hiện dưới căn hộ của anh? Tìm anh, hửm?"

"Hửm khỉ á, xin lỗi vì đã bắt quả tang chuyện anh nɠɵạı ŧìиɦ. Ban công ngắm gió của anh ấy hả?!" em ra vẻ mạnh miệng nhưng lại buồn bã nhìn hắn.

Rindou hơi nhíu mày xen chút suy tư "Ý em là một thằng tóc hồng?"

"Chứ còn bao nhiêu omega tóc màu gì nữa anh khai ra hết luôn đi. Đây cũng là một trong các màu tóc để cho đủ bộ sưu tập của anh chứ gì?"

Anh đanh mặt, nghiêm túc đối diện với em "Không bao giờ có chuyện đấy! Chỉ có mỗi em."

"..."

"Thằng đó là đồng nghiệp, cái nết thì kinh khủng. Gu anh sắp chết đói cũng không tệ đến mức đó đâu."

"Nhớ lời đã nói đấy!" Angry lon ton chạy đi tắm.

-----

Angry và Rindou đã đến thăm Nahoya đầu giờ chiều. Ba mẹ nhìn mặt Souya toàn băng dán thì ngỡ cậu uýnh lộn nên đã giáo huấn cậu một trận.

Souya buồn rười rượi đá đá tuyết "Anh Nahoya vẫn chưa tỉnh. Anh ấy bị gãy đùi trái, nứt xương vai, xương sườn gãy tận 3 cái." cậu dụi dụi mắt đỏ ửng "Vì tại em mà anh Nahoya phải chịu nhiều đau đớn. Em tuyệt đối không tha cho tên Hasegawa đó." lại đấm thùm thụp lên đùi, ai ngờ chân cậu tê điếng khiến cậu vồ chụp ếch.

Mọi người đi ngang qua cười khiến Angry xấu hổ tính ụp mặt mãi vào tuyết. Rindou nâng em. Em ngã trên tuyết nhưng trông hắn hoảng đã chết. Em che che mặt "Xấu hổ quá, ngã trước bao người. Không phải thường thì người yêu sẽ đỡ được sao?"

"Anh trì độn và khẩn trương nên không phản ứng kịp. Xin lỗi!"

"Có gì phải xin lỗi, vẫn chưa hết ngày. Mình đi hẹn hò đi." hai má Angry đỏ ửng sau bàn tay xòe che mặt.

"Hả?"

"Hả gì mà hả? Biết hôm nay là ngày gì không?" trừng hắn, nếu hắn thật nói từ 'không biết' thì Angry thề sẽ nhảy khỏi tay hắn mà giận dỗi đi về.

"Là ...là 14/2." hắn khó khăn nói.

"Đúng! Là lễ Valentine, lễ tình nhân. Không muốn hẹn hò thì thôi."

"Đi chứ! Em muốn gì đều được." Rindou hôm nay rụt rè và nhút nhát hơn trước em. Vậy là em uy quyền quá phải hơm, Angry vui mừng nghĩ.

-----

Rindou trông cho Souya ngủ rồi. Hôm nay Souya vui chơi rất hăng say và năng nổ, còn hắn thì sợ em vận động nhiều quá sẽ động chạm vết thương hay bị kiệt sức.

Angry khịt mũi khinh thường, dăm ba vết muỗi đốt này sao làm khó được em. Đừng quên hồi xưa em là bất lương.

Rindou nhấn máy gọi điện "Em ấy ngủ rồi, cậu tới đi."

Nhìn khuôn mặt vô âu vô tư của em, nhịp hô hấp em đều đều, ngủ còn đá chăn. Rindou chỉnh chăn lại cho em.

Em hỏi tôi sao tìm được em?

Đó là nơi em nhắm mắt bỏ lại tôi, tôi dùng cả đời để không quên.

Em hỏi tôi hôm nay là ngày gì?

Không phải Valentine hay lễ tình nhân gì cả. Tôi dùng cả sinh mệnh còn lại để khắc cốt ghi tâm, ngày giỗ của em.

Rindou đi ra ngoài hành lang chung cư, một bóng người đi đến trước mặt anh. Người đó cao bằng anh, dáng người tương đương anh, khuôn mặt không khác gì anh. Và người đó cũng tên là Haitani Rindou.

Không sai, hai người họ đều là Haitani Rindou.