Rơi Vào Ngân Hà

Chương 37




Con gái của chủ homestay là một sinh viên đại học, mặc váy, xõa tóc, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà.

Ngô Thanh Đào nhìn chiếc bánh trứng trên đĩa ăn của nữ sinh viên đại học đó, rồi nhỏ giọng nói với Tô Dao: “Không hổ là con gái của ông chủ, vừa nhìn đã biết bánh trứng của cô ta được nhà bếp làm riêng, vàng ươm, lại xém cạnh, loại này là ngon nhất này.”

Nhìn sang món bánh trứng trong bữa buffet, hơn một nửa là bột mì, không thơm cũng chẳng giòn, lại còn nhiều dầu nữa. Tô Dao cắn thử một miếng, cả miệng ngập dầu, với nguyên tắc không lãng phí đồ ăn nên phải cố gắng nuốt xuống.

Trần Ngân Hà nói chuyện xong với con gái ông chủ, anh bưng đĩa đồ ăn đi đến bên cạnh Tô Dao, lấy đĩa bánh trứng của của cô đi rồi thay cho cô một đĩa mới, chính là loại bánh trứng giống trong đĩa của con gái ông chủ.

Trần Ngân Hà: “Cô ăn cái này đi.”

Tô Dao ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ sinh đại học ngây thơ kia: “Anh cướp bánh trứng của người ta đấy à?”

Trần Ngân Hà ngồi xuống đối diện với Tô Dao: “Đây không gọi là cướp.”

“Mà là lừa.” Tô Dao vừa nhìn bộ dạng của Trần Ngân Hà liền biết: “Có phải anh dùng mỹ nhân kế với người ta rồi không?”

“Chỉ vì một chiếc bánh trứng mà anh bán rẻ linh hồn cùng thân xác mình hả, nhân phẩm của anh đâu, tôn nghiêm của anh đâu, chẳng lẽ tiêu chuẩn của anh chỉ bằng một chiếc bánh trứng thôi sao?”

Tô Dao nếm thử một miếng, mùi thơm tràn ngập trong khoang miệng, trước giờ cô chưa từng được ăn chiếc bánh trứng nào ngon như vậy. Tô Dao há miệng mắc quai nên không tiện phê bình Trần Ngân Hà nữa, lời nói thay đổi một cách rất tự nhiên, khen Trần Ngân Hà một câu: “Dựa vào bản lĩnh của mình để có được, cũng có thể coi là tự lực cánh sinh.”

Ngô Thanh Đào không được ăn món bánh trứng ngon kia, vừa âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, vừa nhỏ giọng nhắc nhở Tô Dao: “Chị Tô, có phải chị đi lệch trọng tâm rồi không, chẳng lẽ trọng tâm không phải là đội phó Trần vì chị nên mới bán rẻ thể xác và linh hồn sao?”

Trần Ngân Hà nghe Ngô Thanh Đào thì thầm, liền buông thìa cháo đang ăn xuống, ngẩng lên nhìn Tô Dao. Anh muốn xem xem cô thiếu nhạy bén thế nào, anh đã vứt mặt vứt mũi đi lừa bánh trứng của con gái nhà người ta cho cô, vậy mà cô không cảm nhận được gì sao?

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh hối lộ cấp trên một cách quang minh chính đại như vậy là không đúng đâu, lần sau nếu có muốn hối lộ thì tiến hành riêng tư, nếu không để người khác trông thấy thì cả anh và tôi đều có thể bị phạt đó.”

Trần Ngân Hà: “…”

Trần Ngân Hà gắp miếng bánh cũ của Tô Dao, cắn một miếng vào chỗ mà cô đã cắn, khinh khỉnh nhướng mày, vô cùng thành thục đổi thành bộ dạng phóng túng: “Vậy lần sau tìm chỗ nào không có người, chỉ có tôi với cô, để tôi cẩn thận dùng sắc đẹp để “hối lộ” sếp nhé.”

Ngô Thanh Đào đỏ bừng mặt khi nghe thấy vậy, cô ấy cúi đầu ăn cơm không dám lên tiếng.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, thấy anh cười tươi như hoa: “Tôi thấy anh người say chẳng phải do rượu [1], vừa rồi bề ngoài thì muốn nói mình lừa bánh trứng để hối lộ tôi, nhưng thực ra là vì muốn bắt chuyện với con gái nhà người ta chứ gì.”  

Ngô Thanh Đào là người ủng hộ trung thành của Trần Ngân Hà, liền lập tức bày tỏ sự phản đối: “Đội phó Trần không phải loại người như vậy đâu ạ.”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao chằm chằm, anh không tin trên đời này lại có một thẳng nữ như cô. Cái khác chưa nói đến, chỉ riêng dựa vào khuôn mặt của anh, thì sao cô có thể chẳng có chút ý tứ nào với anh chứ? Anh nghi ngờ rằng cô đang giả ngốc.

Trần Ngân Hà thử duỗi chân về phía trước, ngón chân khẽ chạm vào ngón chân của Tô Dao dưới gầm bàn sau đó nhanh chóng rụt về như bị điện giật, vờ không có chuyện gì xảy ra, cứ thế ăn bánh trứng trong đĩa, như thể người vừa cố ý dụ dỗ người khác không phải là anh vậy.

Tô Dao cảm nhận được ngón chân mình bị móc một cái, cả người co rút như bị sét đánh, lùi người về phía sau, trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Ngân Hà: “Đồ không biết xấu hổ!”

Trần Ngân Hà cảm thấy vô cùng thoải mái trước vẻ khó chịu, tức giận mắng người đến đỏ mặt của cô.

Ngô Thanh Đào không hiểu chuyện gì xảy ra: “Sao thế chị Tô?”

Tô Dao hung hăng nhai miếng bánh trứng như đang nhai thủ phạm: “Không có gì, bị chó cắn một cái.”

Ngô Thanh Đào cúi đầu nhìn quanh: “Chó ở đâu, làm gì có chó.”

Tô Dao: “Ăn đồ của em đi.”

Ba người ăn xong quay về phòng mà Trần Ngân Hà và Tô Dao ở để bàn bạc kế hoạch hành động hôm nay.

Tô Dao thuật lại việc tối qua mình đến nhà Lý Thư Bân đặt thiết bị theo dõi cùng tin tức đã nghe được bên bờ biển: “Chị và đội phó Trần đã lộ mặt trước mặt mẹ con Lý Thư Bân, nên chỉ có thể âm thầm hành động, để tránh đụng phải bọn họ.”

“Triệu Dương và tiểu Lâm sắp tới rồi, đến thì thay phiên nhau canh chừng mẹ con Lý Thư Bân 24/24.”

Tô Dao nhìn Ngô Thanh Đào: “Đào, em đóng giả làm khách du lịch, tìm cách liên lạc với vị đại gia bá đạo thuê tàu thuyền kia, nhờ anh ta hợp tác hành động đồng thời không được tiết lộ hành tung, phải để ý chỗ tàu thuyền đó, không được để bất cứ cái nào lọt vào tay Lý Thư Bân.”

Ngô Thanh Đảo: “Rõ!”

Trần Ngân Hà dựa vào bàn: “Bên phía người tổng tài bá đạo kia không cần để ý đâu.”

Tô Dao liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Sao lại không cần để ý, ngộ nhỡ Lý Thư Bân trốn thoát bằng đường thủy thì có muốn đuổi cũng chẳng đuổi nổi.”

Trần Ngân Hà: “Sẽ không để anh ta trốn thoát bằng đường thủy đâu.”

Tô Dao cảm thấy nực cười: “Anh lấy đâu ra tự tin thế?”

“Chẳng có nhẽ anh chính là vị tổng tài bá đạo đó?”

“Được rồi, anh là người có tiền, nhưng anh đâu có bạn gái, người ta đã nói là tổ chức sinh nhật cho bạn gái mà.”

Tô Dao kiểm tra thời gian: “Tạm ổn rồi, xuất phát.”

Ngô Thanh Đào trở về phòng thu dọn lại một chút rồi ra ngoài, còn Tô Dao và Trần Ngân Hà đến canh giữ tại nhà Lý Thư Bân. Mục tiêu của Tô Dao không chỉ dừng lại ở việc canh chừng, đề phòng Lý Thư Bân trốn thoát chỉ là một trong số những mục tiêu và mục tiêu quan trọng nhất chính là tìm ra nơi giấu xác của Lương Tiểu Ninh.

Lục Hải Minh nói đúng, nông thôn là nơi giấu xác tốt hơn nhiều so với thành phố. Trong thành phố đâu đâu cũng là bê tông cốt thép và camera giám sát, không giống như ở nông thôn, chỉ cần tìm một khu rừng ít người biết đến, đào sâu một chút, rồi chôn xuống là xong. Nếu không có gì bất trắc, thì có khi hung thủ chết đến mấy chục mấy trăm năm rồi nhưng thi thể đó cũng chưa chắc đã bị người khác khác hiện.

Tô Dao quay lại hỏi Trần Ngân Hà: “Nếu anh giết người, anh sẽ giấu xác ở đâu?”

“Ở những cái giếng bỏ hoang và những khu vực hẻo lánh trên núi, buộc đá vào chân ném xuống biển cho cá mập ăn.” Trần Ngân Hà khẽ nheo mắt nói, âm thanh lạnh lùng, tàn nhẫn đến khó diễn tả: “Lột da, xẻ thịt thành một nghìn mảnh, xương thì dùng búa dập nát, mắt ném cho chó ăn, gan, lá lách, phổi cho sói, đến giọt máu cuối cùng cũng xả xuống cống cho bọ ăn.”

Ngữ điệu của anh không giống như ngẫu nhiên nói mà như thể đã làm điều này với ai đó vậy. Đôi mắt đẹp đẽ luôn gợn sóng ấy trở nên tối tăm như vực thẳm, ném cả thế giới vào một miền băng tuyết, cho dù nắng nóng đến đâu cũng chẳng thể tan chảy.

Tô Dao nhìn chằm chằm vào mắt Trần Ngân Hà, vờ như vô tình hỏi: “Anh từng giết người chưa?”

Cảm xúc đen tối trong mắt người đàn ông nhanh chóng tan biến, như thể nó chưa từng tồn tại: “Đương nhiên là rồi, anh đây đã từng tự tay kết liễu ít nhất đến bảy, tám mạng.”

Trong thời đại thái bình rất nhiều cảnh sát cả đời chẳng bao giờ phải nổ súng, với độ tuổi của anh mà đã lấy mạng bảy, tám người thì đúng là kinh hoàng. 

Tô Dao: “Hình tượng của anh sụp đổ rồi anh có biết không?”

Nhất thời, Tô Dao không cảm thấy Trần Ngân Hà đáng yêu chút nào cả, anh là sói tàn ác, là loại tàn nhẫn có thể dùng một tay bẻ gãy cổ người ta. Đây không phải lần đầu tiên Tô Dao phát hiện thực ra cô hoàn toàn không hiểu anh.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Ý tôi là anh đã từng giết người ngoài phạm vi công việc chưa?”

“Chưa.” Trần Ngân Hà nói: “Cả ngày chỉ muốn ăn kẹo, không muốn giết người cũng chẳng muốn chết nữa.”

Tô Dao: “Ý anh là sao?”

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao: “Cô còn nhớ hoàng tử nhỏ sống trong căn nhà đẹp đẽ đó không?”

Tô Dao càng thêm bối rối: “Căn nhà đẹp thì biết, nhưng hoàng tử nhỏ là sao?”

Cô miệt mài lục tìm trong đầu, cuối cùng cũng tìm thấy một chút ký ức liên quan đến căn nhà đẹp, núi Nhã Đàn.

“Làm gì có hoàng tử nhỏ?” nghĩ đến chiếc kẹo hồ lô của mình bị cướp mất lại còn bị đẩy ngã siêu ngã vẹo xuống đất, Tô Dao lại bực tức: “Chẳng lẽ người sống trong căn nhà đó không phải con quái vật nhỏ à?”

Trần Ngân Hà: “…”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Tô Dao cùng Trần Ngân Hà nấp sau đống cỏ khô cách đó không xa, đang nói chuyện thì Tiêu Nghiêm Lan từ nhà họ Lý đi ra.

Trần Ngân Hà cúi đầu ghé vào tai Tô Dao: “Sau này sẽ nói với cô.”

Tô Dao sợ nhột, nhất là khi có người ghé vào tai cô nói chuyện, cảm giác cả tai đều tê dại, vì vậy cô tránh sang một bên: “Tôi đi theo Tiêu Nghiêm Lan, anh ở lại đây canh chừng Lý Thư Bân.”

Thôn Liễu Hà đất rộng người thưa, đâu đâu cũng thấy cây cối, cộng thêm thường xuyên có khách du lịch đi lại trong làng, điều này rất có ích cho việc che giấu thân phận của họ. 

Tô Dao đi theo Tiêu Nghiêm Lan suốt cả quãng đường, thấy bà ta đột ngột dừng lại đi vào bụi cỏ bên đường, nhặt một chai thuốc trừ sâu rồi tiếp tục tục đi. Quả là một người siêng năng và tiết kiệm, đến chai thuốc trừ sâu mà cũng nhặt về để bán.

Ở nông thôn thì không sao, trên thành phố, nếu sống cùng một cô con dâu ưa sạch sẽ mà Tiêu Nghiêm Lan ngày nào cũng nhặt nhạnh ve chai trong nhà thì Lương Tiểu Ninh có chịu nổi không, việc này sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ.

Tiêu Nghiêm Lan không đi đâu xa, bà ta sang nhà một người hàng xóm mượn giỏ tre, mượn xong cũng không lập tức rời đi, mà lấy chiếc ghế ngồi dưới mái hiên buôn chuyện.

Người hàng xóm là một phụ nữ khoảng ngoài năm mươi, giọng nói oang oang giống hệt Tiêu Nghiêm Lan, rất biết buôn chuyện, hai người nói từ việc bữa sáng ăn gì cho tới thịt heo bao nhiêu tiền một cân, cuối cùng chủ đề chuyển sang chuyện con cái. Hễ nói sang chuyện vụn vặt trong gia đình thì lại chẳng thể dứt.

Người hàng xóm phàn nàn một lô xích xông về con dâu mình: “Hôm qua thấy tôi ở cổng làng cũng chẳng thèm chào lấy một câu, mắt như mọc trên trời luôn rồi.”

“Hàng ngày cũng không buồn ra ngoài làm việc, chỉ giỏi mang tiền mồ hôi nước mắt của con trai tôi về nhà đẻ.”

Tiêu Nghiêm Lan như thể tìm được bạn tâm giao, vốn dĩ là một người hay nói, lúc này tựa vỡ đê nước lũ, cứ thế tuôn ra như suối.

“Cô con dâu đen đủi đoản mệnh của tôi mới gọi là bực, thật đó, tôi chưa từng thấy ai lười nhác như vậy, lại giỏi ăn, nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài mua đồ nướng, đó không phải đều là tiền của nhà họ Lý chúng tôi thì là gì?”

Hàng xóm: “Không phải nói là mất tích sao, năm ngoái chẳng phải thông gia nhà bà còn đến dán giấy tìm người hay gì gì đó à, chết từ khi nào thế?”

Tiêu Nghiêm Lan: “Đã, đã tìm năm năm nhưng không thấy, vậy thì chắc chắn là chết rồi, nếu như cô ta còn sống thì sao lại không về nhà?”

Người hàng xóm gật đầu: “Cũng đúng.”

Tiêu Nghiêm Lan còn chưa chửi mắng xong, thấp giọng nói: “Loại không biết xấu hổ, đêm hôm còn la oai oái. Ai yo, tôi nghe thôi cũng phải đỏ mặt thay cô ta.”

Người hàng xóm: “Giới trẻ hiện giờ đều như vậy cả mà, con dâu nhà tôi cũng thế.”

Tiêu Nghiêm Lan: “Còn là loại phá của nữa, mua con búp bê gì đó tốn cả mấy nghìn tệ, đắt chết đi được, tôi nói cô ta có một câu mà cô ta lại cãi nhau với tôi. Tôi nhịn cô ta lâu lắm rồi, tức đến suýt chút nữa thì không thở nổi.”

Người hàng xóm rót cho Tiêu Nghiêm Lan một cốc nước: “Con trai và con dâu bà đã ly hôn từ lâu rồi còn gì, không phải là người một nhà nữa thì tức làm gì, ôm bực chỉ hại thân, không đáng.”

Giọng điệu của Tiêu Nghiêm Lan lộ rõ vẻ khinh thường: “Ly hôn thì đã sao, cô ta sống là người nhà họ Lý, thì chết cũng là ma nhà họ Lý, cho dù đã chết biến thành ma thì vẫn là ma nhà họ Lý chúng tôi.”

Tô Dao đứng bên bờ tường nghe rõ mồn một, cô cảm thấy thương thay cho Lương Tiểu Ninh, một cô gái ngoan ngoãn được ba mẹ cưng như cưng trứng, đúng là xui tám đời mới gặp phải gia đình này.

Tiêu Nghiêm Lan chửi mắng Lương Tiểu Ninh xong, cảm thấy thật thoải mái, sau đó xách giỏ tre về nhà.

Tô Dao tập hợp lại với Trần Ngân Hà đang phục ở gần nhà Lý Thư Bân: “Lý Thư Bân thế nào rồi?”

Trần Ngân Hà: “Không ra khỏi cửa, lúc nào cũng ở trong nhà.”

Tô Dao liếc nhìn về phía cổng lớn nhà Lý Thư Bân một cái, Tiêu Nghiêm Lan ngồi ngoài sân sắp xếp tiền giấy: “Đợi khi nào bọn họ đến cúng bái ba Lý Thư Bân thì đi theo xem sao.”

Sống là người nhà họ Lý, chết là ma nhà họ Lý, cô nghi ngờ họ đã chôn Lương Tiểu Ninh gần với phần mộ tổ tiên nhà họ Lý.

Trong lúc canh chừng, Tô Dao vẫn luôn suy nghĩ, mẹ con Lý Thư Bân đã khiến Lương Tiểu Ninh trở thành người nhà họ Lý, vậy Vưu Hải Ba thì sao, bọn họ sẽ giấu xác của Vưu Hải Ba ở đâu?

Tiêu Nghiêm Lan gấp tiền giấy cả buổi chiều, cứ thế đến khi mặt trời lặn cũng không ra khỏi nhà.

Tô Dao có chút gấp gáp: “Trời đã tối rồi sao bọn họ còn không đi cúng bái, không phải định đợi đến khi tối lửa tắt đèn đấy chứ?”

Trần Ngân Hà: “Hôm nay bọn họ sẽ không đi đâu.”

Tô Dao: “Sao anh biết?”

Trần Ngân Hà: “Con gái ông chủ có nói, ở đây không có phong tục thờ cúng vào ban đêm vì sợ rằng những hồn ma vất vưởng sẽ trộm tiền giấy của tổ tiên.”

Tô Dao bật cười: “Không tệ nha, trong lúc cướp bánh trứng của người ta vẫn không quên thăm dò tin tức.”

“Đội trưởng Tô, đội phó Trần.” Ngô Thanh Đào đi tới: “Hai người đi ăn cơm tối đi, em thay cho, lát nữa Triệu Dương và Tiểu Trương cũng đến rồi.”

Tô Dao ngồi xổm trước đống cỏ khô, quay đầu hỏi Ngô Thanh Đào: “Liên lạc với vị tổng tài bá đạo kia thế nào rồi?”

Ngô Thanh Đào thở dài: “Trưởng thôn phụ trách nhiệm vụ phát tiền nói vị tổng tài bá đạo đó không lộ diện, bất luận em nói thế nào bên đó cũng không chịu nói ra, một mực không chịu gặp chúng ta.”

Tô Dao: “Em nói thế nào, có để lộ danh tính của mình không?”

Ngô Thanh Đào: “Không tiết lộ danh tính, hiện tại tất cả tàu thuyền đền đang trong tay vị tổng tài bá đạo đó. Em nói mình đến du lịch, muốn thuê thuyền ra biển chơi, sẵn sàng trả giá cao để thuê.”

Tô Dao gật đầu: “Tổng tài bá đạo nói thế nào?”

Ngô Thanh Đào: “Tổng tài nói mỗi chiếc thuyền đều có tác dụng to lớn của nó, không cho thuê.”

Tô Dao thở dài một tiếng: “Tổ chức sinh nhật cho bạn gái, khiến bạn gái vui vẻ quả đúng là tác dụng to lớn.”

“Nhưng mà như vậy cũng tốt, anh ta không chịu cho chúng ta thuê, thì khả năng cao cũng sẽ không cho mẹ con Lý Thư Bân thuê.”

Ngô Thanh Đào gật đầu: “Tổng tài chuyển lời thông qua trưởng thôn nói tuyệt đối sẽ không cho người khác thuê bất cứ chiếc thuyền nào mà anh ta thu được, người khác cũng đừng hòng muốn phá hỏng niềm vui bất ngờ mà anh ta đã chuẩn bị cho bạn gái.”

Tô Dao: “Đây chắc chắn là một người đa tình.”

Trái tim thiếu nữ của Ngô Thanh Đào nhảy cao lên vài thước: “Vì một người con gái mà bao trọn cả bờ biển, đúng là lãng mạn thật đó. Nếu có người đàn ông nào đó dành tâm huyết cho em như vậy em nhất định sẽ gả cho anh ấy!”

Cô ấy cảm thấy sự tưởng tượng của mình còn chưa đủ, nên kéo Tô Dao theo: “Chị Tô, nếu là chị chị có gả không?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, kinh nghiệm từ nhỏ cho tới lớn đã khiến anh ít sản sinh ra cảm giác lo lắng, cho rằng dù trời có sập cũng đến vậy mà thôi, cùng lắm thì là chết. Thế nhưng lúc này, anh thực sự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, anh không lên tiếng, háo hức nhìn chằm chằm vào mắt và môi Tô Dao. 

Tô Dao đến nghĩ cũng chẳng cần: “Gả, đương nhiên là gả!”

Trần Ngân Hà khẽ thở phào, tứ chi cũng theo đó thoải mái hơn nhiều, trong lòng như có pháo hoa đang nổ, tựa ánh đèn sáng rực giữa bầu trời đêm, dưới chân là thảm đỏ ngoằn ngoèo dẫn đến một ngôi mộ có tên “đầu bạc răng long”, bên trên chắc chắn được khắc tên anh và tên cô. Nhưng trước đó, hai người sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, con gái có ngoại hình giống anh, con trai có tính cách giống cô. Tốt nhất là mang họ Trần, nếu cô muốn cũng có thể để một mang họ Tô, một mang họ Trần.

“Tất nhiên.” Tô Dao khoác vai Ngô Thanh Đào, nở nụ cười bay bổng: “Nếu như vị đại gia đó có bệnh thì càng tốt, đợi hai năm sau anh ta ngỏm rồi, thì chị sẽ thủ tiết vì anh ta hai năm, sau đó ôm trong tay đống tài sản kếch xù đó để bao nuôi bảy, tám tình nhân, một tuần không “dùng” trùng người nào.”

“Con bệnh” Trần Ngân Hà cảm thấy trái tim quặn thắt, cổ họng tắc nghẽn, suýt chút nữa thì phun ra cả vũng máu.