Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 23




Lần đầu tiên của hai tên lính mới luôn vô cùng vô cùng thê thảm.

Ôn Uyển Nhu có chút kiến thức, ra thực tiễn liền hoá thành cặn bã, Thần Ca lại càng thêm thê thảm, không kiến thức không luôn thực tiễn.

Cho nên, ngày hôm sau Thần Ca tỉnh lại cả người đầm đìa mồ hôi, cảm giác như bản thân mới chạy xong tám trăm mét. Cậu muốn tìm Ôn Uyển Nhu liều mạng, nào ngờ nhìn thấy người đàn ông anh tuấn thân cao mét chín kia đang chôn mặt sâu trong gối.

Thần Ca, “….”

Tinh tẫn nhân vong à?

“Anh! Đứng lên cho tôi!” Thần Ca túm vai đối phương muốn đạp hắn xuống giường, tuy cả người cậu vô lực, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu bày tỏ sự căm phẫn của mình.

Ôn Uyển Nhu bị Thần Ca đá suýt ngã xuống giường, rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt đẹp trai kinh thiên động địa, cùng với đôi mắt đỏ bừng sưng to như hai cái bóng đèn.

Thần Ca ngây ngẩn cả người, nửa buổi không biết nói gì.

Ôn Uyển Nhu uỷ khuất nhìn Thần Ca, nhịn nhịn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, nước mắt tuôn rơi, vừa khóc vừa sụt sịt, muốn uỷ khuất bao nhiêu có đủ uỷ khuất bấy nhiêu.

Thần Ca giờ mới phát hiện cái gối Ôn Uyển Nhu vùi mặt vừa rồi đã ướt đẫm.

Thần Ca mê mang, tuy hôm qua cậu không nhớ rõ lắm, nhưng hẳn là Ôn Uyển Nhu thượng cậu a, cớ sao… Đối phương lại như thiếu niên ngây thơ bị kẻ xấu bắt cóc hành hung vậy?

“Anh đừng khóc, để tôi bình tĩnh đã.” Thần Ca day day huyệt thái dương, tĩnh tâm một lúc, hỏi, “Tối hôm qua rốt cuộc là ai thượng ai?”

Ôn Uyển Nhu khóc đến giọng cũng biến thành giọng mũi, ấy thế mà khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì, Thần Ca cơ hồ sắp quỳ lạy vua mặt than này, mới nghe hắn nói, “Anh thượng em.”

“Vậy anh khóc cái gì?” Thần Ca hỏi.

“Anh…Anh…” Ôn Uyển Nhu nói đến đúng chỗ xúc động, lại tuôn một dòng nước mắt, “Lão Bạch lừa anh, nói lần đầu tiên của hai chúng ta nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời, có hoa tươi, có âm nhạc, nhưng tối qua không có cái gì hết, chỉ có em nhào lên người anh xé quần áo anh, sau đó… Hức hức hức.” (Thôi thế là anh lấy nhầm thuốc nhiệt tình rồi…)

Thần Ca đầu nở to, ‘bộp’ một tiếng ngã xuống giường thở hồng hộc, trước kia cậu biết mình không đối phó được nước mắt của phụ nữ, kết quả giờ phát hiện, cậu cũng không biết làm gì với nước mắt của đàn ông, bao nhiêu tức giận trong lòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt khóc đến hồng hồng trắng trắng của Ôn Uyển Nhu, liền đổi thành tức cười.

Anh nói coi anh đẹp trai như vậy, muốn bày vẻ gì chẳng được, ủ mưu hãm hại lừa gạt tốn bao nhiêu thời gian chỉ vì muốn lên giường với tôi, anh có thấy phí sức không.

“Đứng lên.” Thần Ca đá đá lưng Ôn Uyển Nhu, “Lấy quần áo cho tôi, tôi muốn về nhà.”

Ôn Uyển Nhu lập tức lau nước mắt, “Anh đưa em về.”

Thần Ca cười lạnh, “Cút xuống địa ngục đi, tôi tin anh thế quái nào được nữa, còn dám theo tôi sẽ báo công an.”

Ôn Uyển Nhu tiến lại gần Thần Ca, hai mắt nhìn cậu, chóp mũi cả hai cách nhau không đến một cm, thực sự hắn là một người rất có mị lực, chỉ tiếc chưa đẹp trai được ba phút —–

“Vậy được rồi,” Ôn Uyển Nhu hai mắt đỏ hồng gật gật đầu, chu môi, “Cho anh một cái ‘moa’ được không?”

Thần Ca cuối cùng là ngồi taxi về.

Đại ca lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi, “Có một người mặc quần áo đen cưỡi xe máy chạy theo sau, có cần tôi đâm chết anh ta không?”

Lông tơ trên người Thần Ca dựng đứng hết cả lên, hoảng sợ nhìn đại ca lái xe, không ngờ dưới khuôn mặt hàm hậu kia lại là một cái gan lớn như vậy, cậu cẩn thận nói, “Không cần đâu, đó là bạn tôi, ngài chỉ cần im lặng lái xe, đưa tôi tới nơi là được.”

Đại ca lái xe cười lạnh.

Thần Ca phút chốc có xúc động tông cửa xe nhảy ra ngoài.

Trở về nhà, VV đã sớm đi rồi, trên sofa sạch sẽ, Con giai cún của cậu không biết là do mặc quần len thành quen hay là quyết tâm bảo vệ nửa thân dưới mà giờ rất thích tròng vô người đồ này đồ nọ, lúc này nó đang đi tất chân màu đen lắc qua lắc lại, thấy Thần ca về, nó liền phi cái thân hình bự một cục tới, suýt nữa đè ngã Thần Ca.

“Ngừng! Nghiêm!” Thần Ca ra lệnh Con giai cún, đỡ thắt lưng lung lay sắp đổ của mình khẽ khàng nằm lên sofa.

Con giai cún thấy bố gì không thèm để ý mình, phe phẩy cái đuôi tìm đồ chơi của mình chơi.

Thần Ca tưởng tượng đến chuyện đêm qua liền thấy rấm rứt bức bối, chỉ cần liên hệ phản ứng của Ôn Uyển Nhu liền có cảm giác, cứ như cậu mới là người chủ động.

Điện thoại kêu lên ong ong.

Thần Ca mở ra xem, mặt liền nhăn tít lại.

Ôn Uyển Nhu:

【Thần Thần yêu dấu à anh rất nhớ em, lần đầu tiên gọi thế này thiệt là xấu hổ quá đi Hắc hắc, chừng nào thì em chuyển đến nhà anh? Anh nôn nóng lắm rồi đó ┗|`O′|┛ 】

“OMG,” Thần Ca vò đầu thống khổ nói, “Tên này có bệnh à, có người bị cưỡng gian nào hôm sau đi dọn về sống chung với người cưỡng gian mình không? Anh ta sẽ không thực sự muốn ở bên mình chứ?” Cậu nghiêm túc suy ngẫm, cảm thấy không có khả năng, nhưng ngộ nhỡ đối phương thực sự muốn quấn lấy mình thì thế nào bây giờ?

“Báo cảnh sát thôi…” Thần Ca nuốt nước miếng, vừa bấm đến 110, trong đầu chợt nhớ đến bữa sáng nóng hổi mình ăn mỗi ngày, còn cả hình bóng luôn trầm mặc, đôi khi lại xuất hiện vẻ ngượng ngùng của đối phương…

Được rồi, thực ra cái Thần Ca nhớ tới là khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Uyển Nhu ban sáng.

Quá tuyệt vời, Thần Ca thần kinh thô bắt đầu ân hận, đãng ra lúc ấy mình phải chụp vài pô ảnh làm kỉ niệm mới phải.

Kì thực Ôn Uyển Nhu không rời đi, hắn một đường theo Thần Ca trở về nhà, đứng dưới lầu nhìn Thần Ca lên nhà, ngửa đầu chờ cả buổi mà không thấy đối phương mở cửa sổ tặng cho mình một cái ‘Moa’, tâm tình vui mừng phấn khởi cực độ tìm một chỗ tuỳ tiện đỗ xe, sau đó cũng bước vào thang máy.

Căn hộ hắn thuê ở ngay tầng trên nhà Thần Ca, trong nhà ngoại trừ một chiếc giường và vài thiết bị đặt ở góc nhà thì không còn thứ gì khác..

Hắn cởi giầy, chân trần đi một vòng, đột nhiên hưng phấn nhảy lên giường, lăn vòng vòng một hơi bốn năm lượt, cởi quần xong tiếp tục trồng cây chuối quay cuồng, cũng không tự ngẫm lại mình thân cao mét chín, cái giường hai mét bốn sao chịu nổi hắn giày vò như thế, lập tức cay đắng sập xuống.

Đầu Ôn Uyển Nhu bị đụng mạnh, cuối cùng cũng đụng vỡ cái suy nghĩ đầy nguy hiểm hiện giờ của hắn. Ôn Uyển Nhu ôm đầu mở thiết bị ở góc tường, các thiết bị hiện rõ mọi hành động chi tiết trong nhà Thần Ca, hắn nhìn nhìn đến mê mẩn, hai tay ôm màn hình hung hăng hôn lên khuôn mặt của người đang nằm trên sofa, cười vui hệt như một đứa trẻ.

Lẳng lặng nhìn một lúc, Ôn Uyển Nhu bỗng lấy quyển 《Một trăm quy tắc giữa người yêu》ra, trong sách ghi chi chít các chú thích tổng kết của hắn, hắn lật một trang, nhìn dòng chữ 【Khi bạn có cảm giác mình thích cô ấy, nhất định phải nói cho cô ấy biết 】

Ôn Uyển Nhu mở điện thoại, nghiêm túc nhắn:

【Thần Thần yêu dấu à anh rất nhớ em, lần đầu tiên gọi thế này thiệt là xấu hổ quá đi Hắc hắc, trong đầu anh cứ liên tục hiện lên hình ảnh em tối hôm qua, làn da mềm mại của em, cánh môi nhạt màu của em, còn cả nơi cho anh cảm giác tuyệt vời ngây ngất kia nữa, em là người mà anh thích nhất, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt em, anh lại ngỡ như cả thế giới đắm chìm trong tình yêu. Chừng nào thì em chuyển đến nhà anh? Anh nôn nóng lắm rồi đó ┗|`O′|┛ 】

【Hệ thống nhắc nhở: Tin nhắn của bạn có nội dung hạn chế, không thể gửi đi. 】

Ôn Uyển Nhu nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy hệ thống điện thoại của mình thiệt đáng ghét.

Xoá xoá sửa sửa nửa ngày, đến khi hoàn toàn không còn lộ vẻ anh cao to ngu ngốc nữa thì tin nhắn mới được gửi đi.

Tại biệt thự nhà họ Ôn nơi xa xôi.

Bảo an A Hữu mặt đầy mồ hôi lạnh quay đầu nói với A Tả, “Thiếu gia càng ngày càng biến thái, chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết là nội dung di động của cậu ấy mỗi ngày đều phải qua sự kiểm duyệt của chúng ta không?”

A Tả còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ, nói, “Vẫn là đừng nói thì hơn, không cậu ấy sẽ đi tìm lão gia liều mạng.”

A Hữu nghiêm túc gật đầu.

A Tả nghiêm mặt nói, “Không cho phép em nhớ nội dung tin nhắn của thiếu gia.”

A Hữu vẻ mặt ‘bị anh phát hiện rồi’, nhức đầu, “Em thấy tin này đọc hay lắm, thiếu gia viết giỏi ghê.”

A Tả đáp, “Không thì sao có thể viết văn hạng hai thôi cũng nổi tiếng thế được.”

A Hữu trầm tư, “Anh nói đúng, thiếu gia công nhận nổi nhanh thiệt.”