Rốt Cuộc, Em Có Biết..?

Chương 18: Bản sonate ánh trăng của lửa địa ngục




.................Bức thư của thần chết.......................

Nhân vật : Trần Lam Phong, Lê Bích Thảo, Dương Minh Nhật, Lê Minh Đức....

Bầu trời u tối tiễn biệt những tia nắng của ngày xanh, những vì sao bỗng nhiên không còn đứng gần nhau.

Trong đêm vắng, hàng loạt tiếng động thần bí được vang lên:

"Soạt..soạt...Tại sao không có ở đây ? "

Tại sao không có ? Phải chăng có ai đang nóng vội tìm một món đồ quan trọng nào đó. Hình như họ rất gấp, hình như giới hạn của họ đã dần bị phá vỡ. Sự tức giận bao chùm cả cơ thể, cả đôi mắt toát lên vẻ tuyệt vọng đến đau đớn.

"Cô đang tìm cái này sao ?" Tách.

Từng tia sáng chợt vụt lên , ánh trăng có lẽ không còn lẻ loi nữa vì cả căn phòng bỗng xuất hiện biết bao người.

Hắn đứng đó dơ đoạn ghi âm lên, từng chữ từng chữ một nhấn mạnh " Hoàng Minh Thư "

Cảnh tượng trước mắt khiến nó sửng sốt, người tìm kiếm đoạn ghi âm mà nạn nhân để lại là Thư, không phải Tuệ Như. Hóa ra, mọi chuyện không như nó tưởng ...? Nó ngốc quá, tại sao không thể nhận ra ai là người hãm hại mình. Nó còn hi vọng gì nữa....

Kết thúc rồi.

Không khí yên ắng tới ngột ngạt, nhỏ lặng yên đứng trân trân tại chỗ, gương mặt bỗng trở lên tái nhợt giống như người vừa chết- con người cách biệt với thế giới, một con người cách xa bọn nó nghìn dặm.

" Ngạc nhiên sao ? " Giọng nói dứt khoát của hắn như đòn đánh mạnh đập vào tâm trí nhỏ ( Thư ).

Nhưng sao trái tim nó cũng cảm thấy nghẹt thở tới kì lạ, từng nỗi đau khó chịu cứ ùn ùn kéo tới , từng đợt từng đợt bóp ngẹn con tim

Thư ngây người cười phá lên : " Trần Lam Phong...cậu thật nham hiểm"

Gương mặt hắn không một chút biểu cảm kiên định đối trọi với mọi suy nghĩ trong ánh mắt nhỏ. Hoàng Minh Thư- con gái của người đàn ông đã giết chết thư kí của mình 8 năm trước. Thật không hề bất ngờ khi cô chính là hung thủ của mọi chuyện. Giả vờ biến mất khỏi bệnh viên tâm thần nhưng thực chất vẫn trốn ở đó. Bóng tối dưới chân đèn ?

Cô rất thông minh, rất tinh ý, lừa được Bích Thảo và gia đình nó trong suốt 8 năm liền. Nhưng, cô lại quá sơ xuất để Cris điều khiển mình. Cô đâu thể biết hết con người của Cris mà đã vội vã hợp tác với hắn. Cô chỉ biết ba Bích Thảo đã sử oan cho ba cô, ba cô không hề bảo thủ công quỹ. Cô chỉ biết ba Bích Thảo đã che mắt mọi người đưa cô vào trại tâm thần. Chứ cô đâu biết ông ta không muốn hình ảnh người ba tốt đẹp của cô bị phá hủy, không muốn cô biết đôi tay ba mình đã dính đầy máu tanh....và cô cũng mãi mãi không biết ba Bích Thảo làm thế để bảo vệ đứa con gái của bạn ông ta.

" Nơi phát hiện thi thể nạn nhân có một dấu giầy vẫn còn mới- sản phẩm chưa được tung ra thị trường của thương hiệu Star fashion.Và ......tất cả chúng ta đều biết, người duy nhất sở hữu đôi giầy đó chính là cháu gái ( nuôi ) của nhà thiết kế David Ryu : Hoàng Minh Thư " Dương Minh Nhật lạnh nhạt nói

Chết tiệt ! Cris - tên hoàng tử Huyền Cơ đã phát hiện ra điểm yếu duy nhất của Lam Phong là Bích Thảo. Nhất định lần này , hắn đã điều khiển cô gái kia hãm hại em dâu. Nếu không phải Lam Phong nhanh trí phát hiện kịp thời thì nhất định em dâu đã....Nghĩ tới đây lòng hắn chợt rét lạnh.

"Quay đầu là bờ, con hãy thay đổi đi "

Lời nói của ông Lê vang lên bỗng khiến cho nhỏ Thư bộc phát như một ngọn lửa phun trào, rất nóng, rất nóng, không ai dám lại gần.

"Ông thì biết gì kẻ sát nhân. Chính ông là người đã giết chết ba tôi. Chính ông đã khiến cho ba con tôi phải lìa xa nhau. Tôi...Tôi phải giết ông "

Nhỏ bỗng điên cuồng xông đến, hướng con dao vào người ông Lê.

"Ba. Cẩn thận" Trái tim nó dường như đã bị ngọn lửa hận thù kia bén sang, dường như nó đang cháy âm ỉ về một nỗi lo lắng, nỗi lo mất đi người quan trọng nhất của cuộc đời mình.

Lê Minh Đức vẫn đứng đấy, ông ta không hề nhúc nhích. Minh Thư, nếu con hận ta như vậy thì hãy tới đi.

"Rắc " Nó nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy một vũng máu đỏ chói, nó không muốn nhìn thấy người mình thương khi hấp hối. Đôi chân nó dường như không còn sức lực, nó khụy xuống.

"Cẩn thận" Phong ân cần bước tới đỡ nó, hắn bỗng nở một nụ cười tinh quái. Rốt cuộc là như thế nào ?

"Rắc" Một lần nữa tiếng động đó vang lên , nó mở đôi mắt ra nhìn mọi chuyện.

Duy đang giữ tay nhỏ Thư, chỉ còn một chút nữa thôi là con dao sẽ đâm thẳng vào ba nó :" Bộp" Con dao tử thần rơi xuống đất.

"Đưa cho cô ta đi " Hắn ra lệnh cho Duy.

Duy vừa buông tay nhỏ Thư ra vừa tỉ mỉ quan sát nhỏ, cậu từ từ rút ra một mẩu giấy.

Thư kinh hỉ nhận lấy tờ giấy bạc màu rách nát, dường như cô ta đã nhân ra từng nét chữ trên đó.

" Gửi con gái yêu của ba !

Ba xin lỗi vì đã không thể bên con lúc này, xin lỗi vì đã lừa dối con một thời gian dài. Bây giờ không phải ba đi công tác, không phải ba tới thiên đường thăm mẹ mà ba bị bắt con ạ. Xin lỗi con, ba đã lỡ giết người, ba đã phá vỡ hình tượng người anh hùng trong lòng con gái ba. Xin lỗi con , giờ đây ba không thể ở bên cạnh chăm sóc con, dõi theo con từng ngày tới lớp. Ba không thể dắt tay con bước vào lễ đường, nhìn con hạnh phúc được nữa. Ba xin lỗi vì mọi chuyện.

Con yêu ! Khi con đọc bức thư này, có sẽ đã là rất lâu sau .Khi trái tim của ba được đưa tới bên con thì đó cũng chỉ là ....tình yêu tới từ quá khứ. Thế nên con hãy xóa bỏ hết hình bóng ba trong kí ức con, trong trái tim và linh hồn con. Con hãy cứ hận ba, hận ba bằng tất cả lí trí cùng tất cả cảm xúc. Còn ba, ba vẫn sẽ không bao giờ trách con. Ba vẫn luôn yêu con, luôn nhớ về con. Dù là trong giấc mơ.

Tình yêu của cuộc đời ba. "

"Không ...không , đây không phải sự thật " Nó nhìn bóng dáng cô độc của nhỏ, nhìn vào thế giới đen tối, đổ nát của cô gái trước mắt. Nó muốn bước tới nhưng không đủ can đảm....

Hoàng Minh Thư ngồi một mình trên nền đất lạnh , đôi tay ôm chặt bức thư của người cha yêu dấu. Từng giọt từng giọt nước mắt mặn chát cứ thế hóa lệ tuôn rơi, chảy vào trong từng kí ức.

Ba ơi , con sai rồi.