Rốt Cuộc, Em Có Biết..?

Chương 3: Trở về




....Thời gian giống như một cơn gió chẳng đợi chờ một ai.Gió thổi nhanh khiến người ta thay đổi nhưng đâu thay đổi những quá khứ khổ đau trong trái tim ấy......

Địa điểm : Trường THPT Blue Star.

Nhân vật : Lê Bích Thảo, Hoàng Minh Thư, Phan Tuệ Như.

"Mấy ông kia đi cất xe chưa về hả? "Nó quay sang nhỏ Thư thắc mắc. Quái lạ ! Từ nhà xe tới lớp đâu cần đi lâu như vậy.

"Phong đi mua đồ ăn cho bà còn gì. Rõ ràng bà làm hỏng xe người ta mà người ta vẫn quan tâm bà ? Chả lẽ là hai người..." Nói rồi nhỏ Thư nhìn chằm chằm nó dò xét .

Nó giải thích :"Tôi đã nói chỉ là bạn.Mấy cả tôi mới ngã xe lên đau tay nè,bà không thương tôi à ?"

"Yêu thương gì cái loại bà.Tôi không phải hội los angeles ( ám chỉ con gái thích con gái đó )" Nhỏ Thư chề môi với nó,cảnh cáo:" Bà tránh xa tôi ra. Mà nhá, bà không mau tỏ tình đi,mấy con nhỏ lớp khác đang loạn xạ lên gửi thư tình cho Phong .Dù gì người ta cũng là nam thần của trường,bà không nhanh tay thì đừng có hối hận.Lúc ý tôi không có dở hơi làm bờ vai cho bà sì nước mũi đâu"

Nghe nhỏ Thư nói,nét mặt nó hơi buồn : "Tôi thích người ta nhưng người ta chắc gì thích tôi. Bà xem,lần nào hắn nói chuyện với con gái cũng dịu dàng,lịch sự nhưng nói chuyện với tôi thì khác hẳn."

Nhỏ thư vỗ vai nó , chồm chồm nhảy lên :"Thế ,thế mới gọi là "Yêu nhau lắm cắn nhau đau đấy".Tôi hỏi nhà nhá,bà nhận làm osin của người ta mà người ta lại phải chăm sóc bà.Chuyện lạ chưa ?"

"Không phải đâu,hắn hứa với thái hậu ( mẹ nó) là chăm sóc tôi thôi,quan tâm gì chứ."

"Bà..Sao tôi nói mãi mà bà vẫn không chịu bổ đầu ra hiểu chứ.Đúng là ngu lâu dốt dai khó đào tạo"

"Ê! Bà nói gì đấy hả "Nó trừng mắt nhìn nhỏ,bạn bè mà toàn nói xấu nhau.Nó chỉ nói sự thật thôi mà.

"Thôi,ngồi xuống làm bài tập anh đi.Tí nữa duyệt tuyệt sư thái mà vô,mình chỉ có đường lên văn phòng uống nước trè thôi."Thấy nó tức giận,nhỏ Thư vuốt lưng nó cho hạ hỏa.

Nó ngồi xuống,nhìn vào cuốn tập...Thét lên "Ôi mai chuối"

"Sao bà dịch chỗ này thế nào ?"Nhỏ Thư chỉ vào đoạn văn 1,hỏi nó.

Đoạn 1:

Rising temperatures caused by climate change may cost the world economy over $2 trillion in lost productivity by 2030 as hot weather makes it unbearable to work in some parts of the world, according to U.N. research published Tuesday.It showed that in Southeast Asia alone, up to 20 percent of annual work hours may already be lost in jobs with exposure to extreme heat — with the figures set to double by 2050, as the effects of climate change deepen.

"E hèm bà nghe nè" Nó quay sang nhỏ Thư nói :"Em à! Mình chia tay đi.Không phải anh không yêu em,mà nhà anh ....bão lụt.Nước dâng tận cửa,gió rít thét gào.Em biết không ? Lúc đó anh sợ lắm. Anh nhớ tới em,nghĩ về em."

"Anh nghĩ về em như thế nào ?" Thấy nó đang diễn sâu,nhỏ Thư hiểu ý nhảy vào hỗ trợ.Cơ bản là hai chúng nó mù tịt tiếng anh.

Nó dừng lại một lúc rồi nói tiếp : " Càng nghĩ anh càng thấy em giống..mẹ anh.Mẹ anh vào mùa đông sẽ mong tới mùa hè,mùa hè lại ước gì là mùa đông.Và em cũng vậy.Em à,càng nghĩ anh càng thấy anh rất giống mẹ anh:sáng nắng chiều mưa,buổi trưa giông bão.Nhưng em à "

Thư đáp : "Vâng ,em đây."

"Anh đã có mẹ rồi,anh không có nhu cầu tìm mẹ thứ hai.Chúc em sớm tìm được người mẹ tốt..À nhầm người chồng tốt. Đừng nhớ về anh , anh sẽ thấy có lỗi mất, tại anh đẹp trai quá mà"

Nhỏ Thư giơ ngón tay cái lên khen ngợi :"Haha ! Được,cao thủ "

Chim lợn thét gào trên trời ,đầu cả lớp rơi đầy hắc tuyến.

A :Cảnh báo nguy hiểm,hai nhỏ đó lại lên cơn đấy "

B :"Mọi người lui đi,bọn chúng đã thả khí độc"

C :"............."

"Bạn có phải là lớp phó của lớp chuyên toán I không ?"

Nghe thấy có người hỏi mình,nó đẩy nhỏ Thư ra ,quay lại nhìn người đó.

Đoàng ! Một giây đó như dừng lại,cả hai người đứng im bất động,nhìn nhau.

"Tuệ Như..." Nó lắp bắp nói.

"Hừ" Cô gái tên Phan Tuệ Như kia cười như không cười,nhếch mép :

"Lại là cô Lê Bích Thảo,sao cô cứ ám tôi hoài vậy"

Nó tiến lại giải thích :" Không ,không phải.Tớ không có đi theo phá đám cậu.Cả chuyện của tám năm trước cũng là hiểu lầm. Cậu phải nghe tớ."

"Cô im đi "Tuệ Như đột nhiên gắt lên,lắc đầu không tin vào sự thật "Cho dù sau này chúng ta có học cùng nhau,cô cũng lên nhớ rằng chúng ta kết thúc rồi "

Kết thúc rồi, kết thúc rồi sao ? Nhìn theo bóng dáng Tuệ Như bước đi , nó chỉ biết đứng đấy ,nở nụ cười tự giễu đầy khổ đau.

Tám năm rồi tớ luôn chờ cậu để giải thích. Tại sao cậu không nghe tớ giải thích,một lần ,một lần thôi. Tớ muốn nói rằng cuộc thi đó tớ cố gắng dành giải nhất không phải muốn thể hiện với cậu .Chuyện lúc đó tớ không biết múa,rồi nhờ cậu chỉ dạy là sự thật. Không phải tớ giả bộ,không phải như cậu nghĩ đâu.

"Bích Thảo, bà sao thế ?" Thấy nó khóc,nhỏ Thư luống cuống."Bà..Bà đừng như vậy tôi sợ lắm."

Nước mắt nó cứ thế rơi xuống,nát tan trên nền đất như những mảnh thủy tinh vỡ vụn.Gương vỡ có lành lại được không......

A" Lần này cũng là diễn kịch à ?"

B" Bích Thảo có bao giờ khóc trước mặt bọn mình đâu "

C" Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy nhỉ ?"