Rốt Cuộc, Em Có Biết..?

Chương 4: Nhường nhịn




....Tại sao con người ta lại phải tự dằn vặt,tự dày vò nhau rồi hối hận : Nếu như ngày đó mình không như vậy .....

-Lê Bích Thảo-

Địa điểm : Phòng đồ dùng dạy học trường THPT Blue Star.

Nhân vật : Trần Lam Phong, Lê Bích Thảo, Phan Tuệ Như, Hoàng Thiên Minh.

Hai đứa nó bước tới phòng đồ dùng,lấy dụng cụ thí nghiệm.

Hắn hỏi nó :"Tuệ Như đã quay trở lại sao "

"Ừ" Nó trả lời.

"Bà đã đi giải thích chưa?"

"Hình như Tuệ Như không muốn nhìn thấy tôi"Nó cúi xuống đất,chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ,yếu ớt nói.

Tình bạn bao năm của nó và Tuệ Như dường như đã vỡ tan.Họ đã hiểu lầm nhau,đã cách xa nhau thật lâu để giờ đây chỉ là hai người xa lạ.Ngày ấy ,nếu nó không giành giải nhất có phải Như sẽ không giận nó,nhỏ sẽ không hiểu lầm rằng nó muốn cướp mọi thứ của nhỏ.Nó muốn giải thích,nó muốn nhỏ hiểu.Nhỏ là người bạn thân của nó,là trái tim ,là yêu thương ,là tất cả hi vọng sống của nhỏ trong những ngày phải sống ở bệnh viện tối tăm ,lạnh lẽo.

Như à,tôi muốn giành giải nhất để lấy tiền mua quà tặng bà,bà biết không ?

Như à,tôi rất hối hận vì những hành động ngây dại của mình,bà hiểu không ?

Tôi thực rất coi trọng tình cảm của chúng ta nhưng tôi...lại không biết làm gì cả.

"Đừng khóc"Hắn dùng tay khẽ lau giọt nước mắt trên má nó : "Bồ công anh bay theo gió tới khắp mọi phương giống như hai bà mỗi người một con đường.Nhưng, dù bay tới đâu hạt bồ công anh cũng sẽ sinh trưởng thành những cây mới.Đến cuối cùng,bồ công anh vẫn là bồ công anh,hai bà vẫn luôn là người bạn tốt.Hiểu chưa ?"Bà nhất định phải cố lên ,tôi sẽ luôn bên cạnh bà,không bao giờ rời xa.

Khoảng khắc ấy,nó nhìn thẳng vào mắt hắn,hắn nhìn thẳng vào mắt nó.Cả hai người đều chứa đựng bao nhiều muốn nói.

Phong à ! Ông biết không ? Vừa nãy tôi gặp Tuệ Như,nhỏ bảo thích ông nhưng tôi cũng rất thích,rất thích ông.Nhỏ nói :"Tôi sẽ dành lại những thứ thuộc về mình."Tất nhiên là cả ông ,tôi thực bí bách lắm

"Sao bà không nói gì thế ?"Thấy nó im lặng ,hắn rất đau lòng.

"Có ông nói nhiều ý,Ông với một con vịt có khi thành cái chợ ý"Lâu lắm rồi hắn mới quan tâm nó như vậy,nó vui lắm.Nhưng nó không muốn yếu đuối,đằng nào mọi chuyện cũng qua thôi.

"Mới có người vài giây trước còn buồn sầu đấy"

Nó liếc mắt ,trỉ trích hắn :"Thì..thì đời người ai chả có hỉ lộ ái ố.Tôi đâu có như ông,mặt lạnh như tiền ,lúc nào cũng ra vẻ."

"Thế mà có người hôm nọ có người vì cái mặt tiền của tôi mà đâm vào gốc cây đấy."

"A.Im ngay"Nghe hắn kể trúng tim đen,nó đưa tay bịt miệng hắn."Ông đừng có nói lung tung"

"Được rồi.Vào lớp thôi, chắc thầy đang giới thiệu Tuệ Như với cả lớp đấy"Hắn đặt tay lên vai nó,nhắc nhở :"Phải mạnh mẽ,hiểu không ?"

"Tất nhiên,đi thôi"

Địa điểm :Lớp chuyên toán I

"Hai đứa về rồi "Thấy bọn nó trở về ,thầy Minh rạng rỡ đề nghị.

"Bích Thảo này,Như muốn ngồi cùng bàn với Phong .Dù sao em ấy cũng mới chuyển tới thì cần người hướng dẫn .Bích Thảo ,Phong em thấy thế nào ?"

Nhỏ khẽ thất kinh,cậu thực sự phải làm vậy sao Như ?

"Phiền phức "

Hai chữ hắn thốt ra, Tuệ Như không ngờ hắn sẽ lạnh lùng , lãnh đạm hơn cả lời đồn trong trường .Gương mặt nhỏ ( Như ) khẽ biến sắc,bàn tay nắm chặt góc váy rịn ra mồ hôi.

"Chắc mọi người cũng đã quyết định.Vậy em chung nhóm với bạn khác cũng được ạ"Cả lớp dường như phải nín thở trước lời nói của hắn,nó nói ra lời đó coi như đã cứu vãn tình hình.

Nó nói xong,mỗi người mang một cảm xúc khác nhau.Hắn cau mày ,đưa ánh mắt phức tạp nhìn vào nó.

Bích Thảo,rốt cuộc bà đang làm gì ?

"Được.Vậy chúng ta quyết định,từ nay Bích Thảo sẽ cùng nhóm với Minh ,được chứ"

"Dạ".Nó bặm môi rồi bước về chỗ thu dọn sách vở.

Đi qua chỗ Thư,nhỏ đột nhiên kéo tay nó,hỏi :"Bà làm gì vậy? Không thấy Phong không thích con nhỏ đó sao?"

Nó nhìn mãi về phía hắn nhưng cũng chả nhìn ra hắn đang nghĩ gì.Hắn dù lãnh đạm nhưng nó vẫn biết hắn đang giận.

Lam Phong,tôi xin lỗi .