Rốt Cuộc, Em Có Biết..?

Chương 7: Sự thật




.......Mọi người nghĩ họ có thể hiểu hết về Phong. Thật ngây thơ !.......

-Lê Duy-

Địa điểm : Trường THPT Blue Star.

Nhân vật : Trần Lam Phong, Lê Duy, Jackson, Lê Bích Thảo.

"Vù " Nó trợn mắt nhìn con dao phi thẳng về phía mình. Lòng đau sót...

Hóa ra. Đối với ông ..tôi không là gì sao.

"Phụt " Một tia sáng trắng vụt qua, lưỡi dao đâm thẳng vào chiếc bảng khiến cho bức ảnh đốt ngột rơi xuống.

"Bụp"

"Sao vậy hả " Hắn tiền lại gần nó ,hỏi.

"Da ! Ông bị thần kinh hả " Nó hét lên rất to. Tên điên này đúng là bệnh hoạn .Nó cứ tưởng..cứ tưởng hắn sẽ giết nó diệt khẩu, nó rất sợ , sợ đó là sự thật .Sợ mười năm qua đối với hắn nó không là gì cả. Dù hắn không thích nó nhưng chí ít cũng sẽ coi nói là bạn, không phải sao ?

"Thôi ! Tôi chỉ đùa thôi ." Hắn cười xoa đầu nó .

Bà biết không ? Giây phút bà nói tin tưởng tôi, tôi rất hạnh phúc.Nhưng giây phúc bà nhìn chằm chằm tôi ..tôi lại muốn....Haiz. Thật là !

"Tôi không phải mafia cũng không phải người tốt" Hắn nói với nó. " Sẽ không cứu người cũng sẽ không giết người vô tội "

Huống chi đó lại là người tôi yêu.

"Nhưng ông không được làm như thế. Đáng đá..ng sợ kinh khủng "

"Được rồi. Về lớp đi"

"Vậy,còn ông ?

"Tôi có việc" Hắn nói vỏn vẹn với nó ba chữ rồi bước đi .Hắn không muốn nó lo lắng nhưng Duy vừa gọi điện bằng số điện thoại ngầm của tổ chức.Nhất định là việc khẩn cấp.

Địa chỉ : Trụ sở ngầm Cơ Quan Tình Báo Quốc Tế -KBC

"Nói." Hắn nhìn Duy ra lệnh.

Hắn trước mặt nó và hắn trước mặt người khác thật sự quá khác biệt. Ấm áp, dịu dàng ? Ai có thể tin điều hoang đường như vậy ?

Hắn bước vào cùng bộ đồ đen u tối, đôi mắt phượng lạnh lùng tỏa ra sát khí bức người, khí chất cao ngạo khiến Duy giật bắn người một phát , trong lòng cảm thán : "Sếp à, cậu khổng thể đối sử với tôi một lần tốt như đối với chị dâu sao ?" ( Phong có quân hàm cao hơn Duy, nên Duy sẽ gọi Bích Thảo là chị dâu )

"Báo cáo. Đã bắt được tên tội phạm giết người tại đường X "

Hắn nhăn mày , hỏi "Chỉ vậy thôi ?"

" Hơn nữa hắn..hắn chính là tên đã dán bức ảnh chị dâu tại bảng tin. Tôi đã tra khảo nhưng hắn vẫn một mực không khai"

"Đi ! "

Nhà giam chỉ được thắp một ngọn nến ,ánh sáng lúc mờ lúc ảo chiếu rọi lớp bụi dơ bẩn bám trên tường. Hàng vệ sĩ đứng dọc từ cửa cho tới tận bên trong ,người nào trên mặt cũng mang biểu tình lạnh lẽo băng giá. Ở một góc phía trong nhà giam, tên tội phạm dính đầy máu me ghê rợn trên người đang bất tỉnh.

"Dội nước" Hình phạt đơn giản nhất nhưng có lẽ cũng là đau đớn nhất. Từng giọt từng giọt nước muối cứ thế thấm sâu vào da thịt khiến tên tội phạm đau đớn tới tận cùng. Ánh mắt hắn ánh lên rõ vẻ đau đớn,tuyệt vọng.Vì gào thét quá lâu nên giọng hắn cũng trở lên khàn khàn, không ai rõ hắn rên lên thứ tiếng gì.

Jackson- Thành viên đội đặc nhiệm X bước tới, thông báo : "Hắn đã liên tiếp như vậy mấy giờ liền rồi.Thật đang tiếc khi hắn không phải người của ta, đúng là một con chó trung thành"

"Vậy sao ?" Phong nghi hoặc bước tới, dùng toàn bộ lực bóp chặt cằm tên tội phạm.

"A" Tên kia hét lên một tiếng thảm thiết, đôi mắt hắn trợn tròn vì hít thở không thông. Rốt cuộc ,người trước mắt hắn ( tên tội phạm ) là ai ? Thực độc ác.Ngay cả hai người vừa nãy dùng hình cũng không khiến hắn đau đớn như vậy .Nhưng người này....

Hắn rất đau đớn..thực không thể chịu được nữa.

"Tôi sẽ..sẽ nói.Làm ơn" Hắn lắp bắp năn nỉ, từng giọt nước mắt hắn rơi xuống.

Phong buông ra, phủi tay sạch sẽ, lắng nghe từng lời hắn nói.

"Tôi thực không biết ai đã sai khiến tôi dán bức ảnh đó cả.Tôi chỉ nhận tiền rồi dán bức ảnh đó mà thôi.Cầu xin..cầu xin cậu hãy tha cho tôi.Cầu xin cậu."

Hừ ! Tên tội phạm thật ti bỉ.Dù sao cũng có một gia đình từng cầu xin hắn tha mạng , nhưng hắn vẫn thẳng tay chặt đầu đứa bé.Mà giờ đây lại cầu xin Phong tha thứ .Rốt cuộc ngày đó khi giết người hắn có nghĩ một ngày khác mình sẽ phải cầu xin như họ không. Jackson khinh thường.

"Được" Phong đáp.

"Thật..sao" Tên tội phạm mừng rỡ ,nói.

"Đưa hắn tới phòng thí nghiệm đi" Lời Phong nói tựa như không có gì nhưng tất cả moi người trong phòng đều kinh sợ.

Xem đi ! Câu trên Phong nói đồng ý tha chết cho tên tội phạm, khiến cho hắn ta mừng rỡ một phen .Nhưng câu sau lại bảo đưa hắn tới phòng thí nghiệm, khác gì tạt gáo nước lạnh vào người hắn .Sống ở phòng thí nghiệm y học còn đau đớn hơn gấp nghìn lần trực tiếp giết hắn.Phòng thí nghiệm y học tại trụ sở này quả là một cơn ác mộng , người bước vào sẽ không thể nào nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa .Lão tiến sĩ ở đó hàng ngày sẽ cho bọn tội phạm uống thử mọi chất độc mà lão phát minh ra.Có lần hắn ( Duy ) chính mắt nhìn thấy , người uống loại thuốc đó đột nhiên lên cơn co giật, đau đớn tới tận cùng.Da thịt nở loét, chảy ra dịch mủ màu vàng hôi thối. Có cho thưởng hắn ( Duy ) , hắn cũng không bao giờ quay lại đó một lần nữa. Thực sự nơi đó người bình thường không thể bước vào được.

Đúng là, nếu họ nghĩ có thể hiểu hết về Phong.Thật ngây thơ.