Rốt Cuộc Em Là Ai?

Chương 6: Đối thủ của chấn hàn [phần 1]




Cho Au nói đôi lời xíu, Au ra chap hơi nhanh vì phải chuẩn bị đi chơi rồi, đi chơi thì không có mạng, không có mạng thì làm sao xuất bản? Không xuất bản thì làm sao có truyện? Không có truyện thì lỡ bơ au thì sao? Bơ au thì au mất hứng... mất hứng sẽ không viết nữa. Không viết nữa sẽ không có truyện, mệt quá nghỉ đi. Nói ngắn gọn là: như những gì trên đã nói ok??? Vào truyện...

A GTNV mới nhé!

-Nguyễn Hoàng Anh Tuấn [Wally Star]-Anh.

Đẹp trai, là 1 Idol, bị dị ứng nặng với con gái sơn môi và cho nguyên tấn son phấn chét trên mặt nhưng từ khi gặp đó có vẻ tim đã lệch một nhịp oy. Tính tình dễ chịu, biết chấp nhận, kẻ đến sau phải nhường chỗ cho người đến trước...

Tuổi: 17 tuổi

---sao?Dải phân cách -----

Sáng nay nó đến trường với tâm trạng cực không tốt, có thể nói nếu ai dám ho he gì với nó là có thể nó sẽ đấm cho một cú xuống chầu Diêm Vương luôn a~. Thấy nó như vậy, nhỏ cũng chẳng dám nói năng gì, hiểu tính con bạn thân quá đi mà. Hôm nay nó không đi cùng xe với hắn mà một mình tự lái trên chiếc BMW màu đen của mình. Đỗ xịch trước cổng trường rồi nó bước vào trong trường, hôm nay nó khác hẳn mọi ngày, vẫn là bộ đồ học sinh của trường nhưng khoác quanh eo nó là áo khoác bò màu đen, nó mang giày màu đen, đeo kình màu đen, nói chung cái gì cũng màu đen trừ đồng phục của trường ra, nhìn nó khác mọi ngày, lạnh lùng hơn, giàu có hơn hẳn làm tất cả bọn con gái rùng mình không dám động chạm gì đến nó. Nó bỗng thấy ả ta chạy ra, nó nhếch môi lạnh lùng.

-Mày tự tìm cái chết con ạ -Nói rồi nó ung dung đi về phía chả ả, vô tình như cố tình đẩy ả một cái rõ mạnh làm ả ngã nhào xuống đất.

-Mày là ai? -Ả ta nhếch môi.

-Ra sân sau -Nó nói nhỏ với ả rồi liếc mắt nhìn những người bên cạnh, ý là cấm đứa nào đi theo, đi theo là chết chắc, bọn nó sợ hãi, gật đầu cái rụp

Ở sân sau

-Mày là ai? -Ả ta chỉ thẳng vào mặt nó.

-Black -Nó lạnh lùng trả lời

-Khố rách áo ôm mà cũng bày đặt lên giọng là Black nữa à? Có biết tao là ai không? -Ả ta đứng khoanh tay nhếch mép cười.

-........-Im lặng

-Ta mới là Black thật sự, khôn hồn thì mau cút -Ả lemon question dog làm nó thấy ngứa mắt, vậy thì nó sẽ cho ả một trò kịch hay ho.

-Ối Black, em xin lỗi vì đã giả dạng mà không biết.... -Nó giả sợ hãi. Ả tả cười đắc chí.

-Đúng là có mắt như mù -Vừa dứt lời, nó cho ả ăn một vài cái tát.

“Bốp” Black đứng đây mà mày dám lên mặt hả? “Bốp” Xem lại thể diện đi con. “Bốp” Tao đã nhắc mày đừng động đậy gì đến tao mà có lẽ mày vẫn không thấm nhỉ? “Bốp” Dám lên mặt giả dạng Black đúng là gan to hơn trời. Mỗi cái bốp của nó cho ả là một cái tát giáng trời, đau hơn cả những lần trước, nó trút hết giận vào những cái tát này. Nói rồi nó rút nhanh cây súng ra chĩa thẳng vào đầu ả.”Tao cảnh cáo mày, còn lần nữa thì mày đừng trách” -”Đùng” nó bắn cây súng lên trời thay cho lời cảnh báo “Còn làm nữa thì mày chết không bằng sống con ạ“. Ả bị ăn trọn 4 cái tát, không nhận ra mình nữa, ả ta ôm mặt khóc

-Black là cái thá gì chứ? Đợi đấy, tao sẽ trả thù mày -Ả ta trừng mắt đầy căm hận nhìn nó, có vẻ lời nó nói như gió thoảng bên tai, nước đổ lá khoai ấy nhỉ?

Nó làm vậy là còn nhẹ đấy, nếu như mà những đứa khác thì an nghỉ rồi, trước khi đi còn lãnh một trăm cái tát giáng trời của nó nữa, trước khi chết nó cũng không buông tha. Ai bảo dám động đến Black? Đã biết tính hung hăng còn thêm cái biệt danh “Giết người không ghê tay” nữa mà còn dám động vào. Còn đối với ả, phải cho ả ta sống không bằng chết.

Tâm trạng của nó đã vui vẻ hơn, bỏ hết trang phục sát thủ ra bên ngoài và trở lại là cô bé vui tươi hồn nhiên chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn cũng đã đến trường nhưng bị đám con gái bao vây, vừa thấy nó thì cũng bớt lo hơn nhiều, không thấy nó ở nhà lo chết được, tính đi lại mà đám con gái bu dai như đĩa, mà nó cũng chẳng thèm để ý, cười tít mắt, nhảy chân sáo đi ra vườn hoa, thôi thì thấy nó an toàn cũng nhẹ lòng rồi. Cười tít cả mắt nên đang đi thì đụng phải một người.

-Ai da, đau quá, cho tôi xin lỗi nha -Nó vội đứng dậy, phủi váy, liên tiếp kêu xin lỗi, mắt lúc này cũng đã mở to ra rồi

-Anh có cần tôi đỡ lên không? -Nó đưa tay ra, nở một nụ cười thiên thần.

-Không -Hắn lạnh lùng gạt tay nó sang một bên.

-Cho tôi xin lỗi nha -Nó mỉm cười, hắn ta quay lại thì nó đã đi, bỗng vấp một cục đá, té nhào xuống, theo giác quan, hắn ta vội chạy lại đỡ nó.

-Ưm, cảm ơn anh -Nó chẳng cảm thấy gì nhưng có vẻ hắn ta đã lệch một nhịp

Quái gì vậy? Minh đường đường ghét con gái vậy mà giờ.... oái không biết gì hết -Hắn ta ngơ ngẩn.

-Anh sao vậy? -Nó ngơ người

-Không gì -Hắn ta đút tay vào quần và bỏ đi, hắn [Hàn] đã thấy được cảnh hai người tình tình tứ tứ bỗng nổi cơn ghen, cảm thấy lòng khó chịu.

Reng reng reng..... giờ cao điểm đã tới.....

Nó vội vã bước vào lớp, lát sau, “Chủ Nhiệm Ác Ma Kiêm Soái Ca” bước vào cùng vũ khí bí mật “cây roi tri kỷ” của ổng. Chúng tôi đặc biệt danh cho ổng như vậy vì ổng rất đẹp chai nhưng dữ hệt chằn.

-Đứng! Nghiêm! Chào -Lớp trưởng MaMa dõng dạc lên tiếng. Ngay lập tức cả lớp đứng nghiêm làm nghi thức chào hỏi chán ngắt

-Ngồi. Hôm nay lớp ta có bạn mới -Ông thầy nghiêm giọng

-Woa không biết là con trai hay con gái nữa.

-Mong là con trai.

-Uầy con gái chớ

-Con trai

-Con gái

-Mệt quá lát vào rồi biết. Không biết là soái ca hay Ngự Tỷ nữa nhưng Chắc sẽ soái ca sẽ đẹp trai và ngự tỷ sẽ xinh gái lắm đây.

Thế là anh chàng soái ca bước vào.

-Ôi đẹp quá -Bọn con gái reo lên

-Xin chào, tôi là Nguyễn Hoàng Anh Tuấn -Anh bước vào, giọng lạnh nhạt.

-Anh ấy là Idol đấy

-Ngưỡng mộ thật

-Không ngờ lớp mình lại có cả Idol nữa cơ...

-Em ngồi xuống chỗ của Nhi đi, chỗ đó còn trống -Ông thầy chỉ thẳng vào cái chỗ kế bên nó.

Anh vui vẻ bước xuống, bọn con gái liếc mắt đưa cho nó một vài viên đạn, thấy ám khí, nó liếc lại, còn lạnh hơn làm bọn con gái run lẩy bẩy.

-Hả, cô..... cô -Anh hốt hoảng khi thấy mặt nó.

-Sao? -Nó quay qua, mặt lạnh tanh -Ya tên khốn khiếp -Có vẻ não của nó đã ghi nhớ khuôn mặt của tên này, mất vài giây thì nó nhận ra.

-IM LẶNG COI -Ông thầy quát lên, hai đứa im bặt.

Giờ ra chơi

-Lại đây nói này chút -Anh kéo nó ra sân sau trong thoáng chốc chẳng để bọn con gái nhìn thấy.

-Gì? -Nó khoanh tay trước ngực

-À, bữa nay đi ăn không? -Anh ngập ngùng, vì nó không son phấn nên anh cũng có chút gì đó với nó

-Không. Tôi từ ch.... -Nó chưa nói hết câu thì bị anh ngăn lại

-Tôi đãi

-Ok, đi mau thôi nào -nó nhảy cẫng lên như một con chó. Nhảy dữ quá nên vô tình té xuống, nó nằm trên anh nằm dưới, môi chạm môi, hắn không thấy nó nên nghi ngờ đi chung với thằng đó nên anh đi theo sau, khi thấy cảnh này hắn nổi giận đùng đùng