Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 9: Lời đồn




Editor: Song Ngư

_______

Trong không khí trần ngập mùi nước sát trùng, nội tâm của Tuỳ Diên giãy giụa một chút, nhìn em trai mình còn đang ở trong tay đối phương nên chỉ đành cười trừ cho qua.

Quả nhiên là bộ dáng giả heo ăn thịt hổ.

Giản Mặc Vân thu lại biểu tình, rất nhanh đã quay lại bộ dáng làm việc, anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, trong tay cầm kính lúp, giọng nói an ủi đứa bé có chút đặc biệt nhưng vẫn có chút gợi cảm lãnh đạm......

Nhưng là Tuỳ Diên nhìn bộ dáng của cậu em mở to cái miệng nhỏ để kiểm tra, sau lưng chợt quá chút lạnh, lén lút lùi ra sau vài bước.

Giản Mặc Vân không biết có phải đã nhận ra hay không mà khoé môi bỗng nhiên giương lên, giọng nói đè thấp: "Tiểu Hà, chuẩn bị dụng cụ trám răng."

Tuỳ Diên nhẹ nhàng lên tiếng: "Hàm Hàm thế nào rồi?"

"Trên hàm răng của bạn học nhỏ có chút đen, hơi có chút sâu răng, làm tổn thương thần kinh của răng, may mà không nghiêm trọng, chủ yếu do nướu sưng lên làm thằng bé khó chịu thôi, có thể dùng thuốc kháng viêm trước."

Thông thường mặt ngoài hàm răng bởi vì chịu sự ăn mòn của axit mà thiếu hụt canxi, sau đó sẽ hình thành một lỗ nhỏ, còn gọi là "Sâu răng".

Đối với bạn học nhỏ Tuỳ Hàm mà nói, thằng bé đối với sự xoái mòn có sức đề kháng yếu nên dễ bị sâu răng hơn.

Tuỳ Diên gật đầu: "Vậy tiếp theo là......"

"Tôi dùng chất liệu nhựa tổng hợp composite để trám vào men răng, sáu tuổi sẽ bắt đầu thay răng, đến lúc đó phải chú ý vệ sinh miệng hơn nữa, nhớ phải đi kiểm tra răng định kỳ."

Tuỳ Diên mỗi năm lúc đi kiểm tra răng thì Tuỳ Hàm đều không chịu đi theo, bây giờ ăn kẹo quá nhiều lại không chịu đánh răng, rốt cuộc cũng ăn quả đắng rồi.

Bạn học nhỏ đúng là xứng đáng, ha ha.

Tuỳ Diên âm thầm vui sướng tai hoạ cũng xong rồi, chờ tiểu Hà chuẩn bị tốt dụng cụ trạm răng thì nghe bác sĩ Giản nói với đối phương, "Cô thay tôi đi trả tiền phí đi."

Tuỳ Diên còn chưa kịp phản ứng lại, y ta giống như đã được huấn luyện mà xoay người rời đi.

"Bác sĩ Giản, tôi đi cùng với tiểu Hà....."

"Tuỳ Diên." Anh nhẹ nhàng gắt lời cô nói, đầu đeo đèn Led cho nha khoa, ngẩng lên nói: "Nếu với quan hệ của hai nhà chúng ta, cô tới khám bệnh mà tôi còn thu phí, vậy thì coi được sao?"

Người đàn ông này rất có tác phong của thân sĩ, khiêm tốn, lịch sự.

Hình như cũng có lý.

Tuỳ Diên cũng sẽ không vì chút tiền phí mà gây nên tranh chấp, huống chi không phải là vấn đề nguyên tắc gì cả, cô cúi đầu nói, "Vậy tôi thay Tuỳ Hàm cảm ơn "chú Giản" vậy."

Giản Mặc Vân nghĩ một hồi rồi nhàn nhạt giải thích: "Tôi gọi bố cô là "chú Tuỳ", bối phận như vậy có phải hơi rối loạn hay không."

Tuỳ Diên cười rộ lên: "Sao cũng được mà, ai bảo bố tôi sinh thêm đứa thứ hai làm gì."

Lúc ấy, bà Tuỳ chính là một "sản phụ cao tuổi" chính cống, may mà ngày thường thân thể bà khoẻ mạnh, lại có bác sĩ chăm sóc tận tình từ lúc mới có thai cho đến lúc sinh, mới có thể sinh hạ được Tuỳ Hàm.

Tuỳ Cẩn biết đó thật sự rất vất vả.

Tuỳ Hàm nằm trên ghế nha khoa nhìn thấy chú Giản cầm cây kim dài trong tay, đôi mắt lại lần nữa ướt nhẹp: "Chú ơi, đáng sợ quá."

Giản Mặc Vân đúng lúc dỗ dành thằng bé: "Đừng sợ, tiểu nam tử hán chịu đựng một chút là xong thôi, để chị nhìn xem, Hàm Hàm không la không khóc, cực kì dũng cảm."

Tuỳ Hàm tức khắc nghẹn lại nước mắt, mơ hồ gật đầu.

May mà tay nghề của bác sĩ Giản vừa nhanh vừa tốt, vừa tiêm thuốc tê xong liền đổ một lượng composite vừa đủ lên răng, sau cùng là tạo hình lại miếng trám, sau đó vệ sinh lại khoang miệng sạch sẽ, không bao lâu là đã kết thúc.

Tuỳ Hàm nhổ nước trong miệng ra, Giản Mặc Vân nghiêng người, thấy Tuỳ Diên thở phào thì anh cũng cười: "Đúng rồi, chuyện hôm qua cô hỏi tôi, tôi nhớ rõ căn cứ vào pháp luật trong nước, thấy việc nghĩa hăng hái làm có khả năng sẽ bị bắt, hy vọng bạn học Tuỳ sẽ giúp tôi giữ bí mật, lần sau kiểm tra răng cũng sẽ chiết khấu cho cô."

Tuỳ Diên không nhịn được mà nhớ lại bộ dáng hôm qua anh "Giơ tay đám xuống", đúng là khác xa một trời một vực so với hình tượng nha sĩ đứng đắn trước mắt, cô còn tưởng răng thân sĩ Anh quốc chỉ biết lấy lý lẽ để thuyết phục người khác thôi chứ, người đàn ông này đúng thật là đặc biệt.

"Ừ, tôi hiểu rồi......Chỉ là sao Hàm Hàm kiểm tra răng được miễn phí, mà tôi chỉ có thể được giảm giá?"

Ngữ khí của Giản Mặc Vân lãnh đạm: "Vậy cô phải tự hỏi lại bản thân đi."

Lời này là ý tứ gì chứ......

Cô từng chọc gì anh sao????

Khi nào chứ!!!!!!

"Nhớ rõ trông chừng bạn học nhỏ, đừng để thằng bé ăn nhiều đồ ngọt, mới vừa trám răng cũng kiêng nhai mấy đồ cứng, cố gắng ăn mấy đồ mềm chút."

Tuỳ Diên khom người, hai tay ôm má em trai: "Hàm răng có đỡ hơn không?"

Tuỳ Hàm kiên định gật đầu.

Sau đó, cực kỳ nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em vẫn luôn nghe lời không la khóc, có phải rất ngoan hay không?"

Tuỳ Diên đột nhiên nghe mấy lời nũng nịu này, tim cũng lập tức tan chảy.

Ô ô ô ô.

Quá đáng yêu rồi, quả nhiên là tiểu thiên sứ nhà cô.

Giản Mặc Vân đứng dậy, kéo ngăn tủ cầm ra thứ gì, sau đó đứng trước mặt hai chị em, đưa cho thằng bé một cây kẹo que, "Đây là khen thưởng, chỉ là hiện tại chưa thể ăn."

Nói xong, lại cầm một viên kẹo que vị dâu đưa cho Tuỳ Diên: "Bạn học Tuỳ, cô cũng có này."

Tuỳ Diên: "......"

Tuỳ Diên: "Cảm, cảm ơn nha......"

"Cô hẳn nên nghĩ lại thì hơn, cô còn sợ bác sĩ hơn cả thằng bé đấy."

Vì cái gì mà câu này trong miệng Giản Mặc Vân nói ra, vô hình làm cô có một chút hổ thẹn thế này......

Tuỳ Diên còn đang sắp xếp từ ngữ sao để phản bác lại, Giản Mặc Vân hiển nhiên cũng chưa nói xong, đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên một giọng nữ bén nhọn, cửa kính khép hở cũng được đẩy ra.

"Tôi đã cho cậu ta mặt mũi rồi! Tôi không đến gây rối công việc ở bệnh viện của cậu ta, nhưng tên này là cố ý trốn tôi mà! Tôi hôm nay tới là có chuyện muốn nói với cậu, các người có cản cũng vô dụng thôi....."

Người phụ nữ lặp đi lặp lại mấy câu liên tục, lực chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người bà ta.

Tuỳ Diên đột nhiên cảm thấy bốn phía vang lên báo động đỏ.

Nhưng vẻ mặt của Giản Mặc Vân vẫn rất trấn định, anh không để ý tới người phụ nhữ kia, mà nhìn về người bệnh trong phòng khám nói: "Tuỳ Diên, cô dẫn Tuỳ Hàm về đi, nếu có vấn đề gì thì liên lạc với tôi."

"....Được, cảm ơn bác sĩ."

Tuỳ Diên trả lời, nhưng cảm thấy không thoả đáng cho lắm, liền thấp giọng nói một câu: "Không cần tôi giúp gì sao?"

Giản Mặc Vân tuỳ tay cất đi mấy dụng cụ sắc bén gần đó, ngữ khí bằng phẳng: "Không cần, tin tưởng tôi, tôi có thể xử lý được, cảm ơn cô nhiều."

Người phục nữ mặc áo khoác vải kiểu cũ lỗi thời, trong tay xách theo túi vải LOGO được mấy xã khu phân phát, người rất gầy, rất lùn, nhưng ánh mắt rất thật tình, tựa như một củ khoai lang phỏng tay đột nhiên nhảy ra.

Tiểu Tuỳ Hàm không biết chuyện gì, mở to hai mắt nhìn rồi trốn sau lưng của chị.

Người phụ nữ hùng hổ đứng trước mặt Giản Mặc Vân, nên Tuỳ Diên phải kéo em trai lùi về sau vài bước, bởi vì không muốn làm bác sĩ Giản khó xử, cô đơn giản lui ra bên ngoài.

Chờ đến lúc quay đầu lại, Giản Mặc Vân đã ngồi lại trên chiếc ghế vừa rồi, thần sắc tao nhã, nhưng có chút lạnh lẽo, một bàn tay nhét trong túi quần, thờ ơ nhìn người phụ nữ đang khóc lóc la lối kia.

Tiểu Hà mặt đầy chán ghét nhíu mày, đang nói gì đó với người y tá bên cạnh, Tuỳ Diên nghe một chút, thì nghe ra là người phụ nữ này không phải lần đầu tiên lại đây.

Cô giả bộ tò mò: "Đây là ai thế?"

"Không biết nữa, mấy tháng quá cứ đến hoàin, lần nào cũng rất hung dữ, tới bảo tìm bác sĩ Giản nói chuyện, bác sĩ Giản lần nào cũng tiếp bà ta, không biết họ nói cái gì....."

Tuỳ Diên cảm thấy khó hiểu, nếu không phải do người phụ nữ này hơi lớn tuổi thì cô còn tưởng rằng đây là nợ tình cơ.

Tiểu Hà và mấy y tá đứng chặn ở cửa không chịu đi, một đám người trên mặt đầy căm phẫn, rất sợ bác sĩ Giản bị thiệt thòi, nếu có chuyện gì thì sẽ xông ngay vào làm một trận với người phụ nữ kia.

Tuỳ Diên cũng hiểu được, cho dù tất cả y tá ở bệnh viện để ý đến nhất cử nhất động của bác sĩ Giản thì cũng rất bình thường thôi.

Sớm chiều ở chung với người đàn ông như vậy, ai có thể nhịn được mà không động tâm chứ.

Bỗng nhiên cô hơi kinh ngạc khi bản thân và Giản Mặc cũng coi như đã gặp qua rất nhiều lần, còn có một tầng quan hệ của gia đình, nhưng vẫn không hay biết anh có bạn gái không.

Căn cứ vào sự hiểu biết của cô và gia tộc Kiều Tư Đạt, bố mẹ của Giản Mặc Vân và Lạc Hà đều là Hoa kiều, bố là phú thương, mẹ là nghệ sĩ violon, trong gia tộc không chỉ có họ hàng xa với hoàng thất, mà còn không thiếu nhà thiết kế hay nhà nghệ thuật.

Lạc Hà còn từng nói qua, em trai anh ấy xuất thân từ trường Eton College, tốt nghiệp ở học viện King ở London, lúc ấy cô không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại hình như là nói đến Giản Mặc Vân.

Nghĩ vậy liền thấy hai anh em họ lớn lên có chút tương tự, chỉ có đôi mắt là khác nhau, nhưng đường nét khuôn mặt hao hao giống nhau, tổng thể ngũ quan tương đối hài hoà.

Giản Mặc Vân luôn làm ra vẻ khoẻ mạnh, một bộ dáng không gần nữ sắc, nhưng anh trưởng thành như vậy, vừa có thu nhập cao, lại làm người ta thích, trừ phi quá theo đuổi sự hoàn mỹ, bằng không làm sao có thể độc thân được.

Chính anh còn từng nói qua, trên đời này không tồn tại sự hoàn mỹ.

Giả dụ như anh từng có bạn gái, thật khó tưởng tượng đó sẽ là một người phụ nữ thế nào đây......

Chỉ là, gia thế và diện mạo của bác sĩ Giản như vậy, như thế nào sẽ có quan hệ với người phụ nữ này chứ?

Tuỳ Diên sửng sốt một chút cảm thấy chính mình nghĩ xa rồi, vội vàng lấy lại tinh thần.

"Không phải là tai nạn y tế gì chứ?"

Tuỳ Diên không phải không tin y thuật của bác sĩ Giản, nhưng vừa vặn mấy ngày hôm trước nghe Bàng Sơ Sơ nhắc tớ, cái gì mà một người bạn của bạn, đi đến nha khoa để để trồng răng, đáng lẽ implant phải được cắm vào xương hàm để làm phần giữ cố định, kết quả cái implant đó lại đi thẳng vào não........

Quỷ dị đến mức như là chuyện là của thành phố vậy.

Tiểu Hà vội vàng đánh một cuộc gọi vì bác sĩ Giản, "Không có khả nắng, nếu là có sự cố tai nạn, sao mà chúng tôi không biết được, lại nói bác sĩ Giản của chúng tôi vẫn luôn ở làm phẫu thuật cho cả người nổi tiếng nữa đấy, loại kỹ thuật và nhân phẩm này, sao mà có thể có tai nạn xảy ra được chứ."

Một vị y tá đứng kế bên khẽ biến sắc, đại khái không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: "Lần trước tôi không cẩn thận nghe thấy người phụ nữ kia ồn ào vài câu, nói cái gì mà con gái linh tinh, rồi tìm bác sĩ Giản tính sổ....."

"Trời ạ, không phải là tranh cãi tình cảm chứ?"

"Có ý gì chứ? Bác sĩ Giản mà còn cần lừa gạt cảm tình của mấy cô gái nhỏ sao? Tôi chính là người đầu tiên đứng bên người hô "Tôi có thể" đấy."

".....Cũng không hẳn, có thể là hai người yêu nhau một thời gian rồi chia tay, cô gái không tiếp nhận được nên kêu mẹ tới nói chuyện?"

"Cô nhìn xem người phụ nữ này, con gái bà ta có thể xứng đôi với bác sĩ Giản sao? Chia tay cũng tiện nghi cho cô ta rồi, còn tới tìm bác sĩ Giản lấy phí chia tay sao? Có bệnh à?"

Tuỳ Diên nghe mấy người đó nói vậy, nếu là bác sĩ Giản không muốn làm người khác biết chuyện riêng, một khi đã vậy, cô cũng nên quá mức dò hỏi tới cùng, "Các cô vẫn đừng đoán mò nữa, nhân phẩm bác sĩ Giản đã vượt qua thử thách rồi, khẳng định sẽ không đùa giỡn tình cảm với nữ sinh nhà người ta đâu."

Tuy là nói như vậy, nhưng Tuỳ Diên cảm thấy chính mình vẫn chưa đủ tự tin.