Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 26




“Cho nên cậu thật sự nhận được chìa khoá nhà của Thẩm Tùng Lam?” Bì Thanh Thanh vừa uống nước chanh, vừa kinh ngạc hỏi.

Kiều Lộc buông bánh kem trong tay, sau đó cúi đầu lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, “Cậu xem, là sự thật nha.”

Bì Thanh Thanh cầm hai cái chìa khoá lên, có chút tò mò hi: “Sao lại có hai cái?”

“Ừm một cái là khoá cửa chính,......” Kiều Lộc tạm dừng một cái chớp mắt, “Cái kia là cửa phòng của anh ấy.”

“Phốc......” Bì Thanh Thanh thiếu chút nữa đem nước chanh phun ra, “Này ý đồ cũng thật rõ ràng a.”

Hai tai Kiều Lộc đỏ lên, ngượng ngùng mà cười cười, “Lúc đó anh ấy đưa cho tớ hai cái chìa khoá, tớ cũng không nghĩ nhiều.”

Kỳ thật lúc ấy Kiều Lộc chỉ nói đùa một cây, ai ngờ lúc hai người về tới chỗ ở của Thẩm Tùng Lam, anh trực tiếp lấy từ ngăn kéo ra một bộ chìa khoá, sau đó liền đưa cho Kiều Lộc.

Cô cũng không dám nhận, chìa khoá dù sao cũng là đồ vật tương đối bảo mật, nếu không phải người rất quen thuộc sẽ không đưa.

Nhưng cuối cùng Kiều Lộc vẫn bị Thẩm Tùng Lam thuyết phục, nhận lấy chìa khoá.

“Xem ra đồ vật tớ tài trợ rất nhanh có thể dùng tới.” Bì Thanh Thanh cười hắc hắc.

Đầu Kiều Lộc đầy hắc tuyến, cô nhìn Bì Thanh Thanh trừng mắt, “Cậu mau dẹp bỏ mấy cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi.”

Lúc này, Bì Thanh Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua di động, trên mặt cũng lộ ra ý cười vui sướng, “Tớ có chút việc đi trước, nếu cậu muốn ở lại thì ngồi đây còn không thì về đi nha.”

Kiều Lộc nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô, nghi hoặc hỏi: “Cậu vừa rồi cùng tớ nói chuyện còn thỉnh thoảng nhìn điện thoại, rất kỳ quái a, hiện tại muốn đi đâu?”

Bì Thanh Thanh sốt ruột mà nhìn di động, “Gần đây tớ đang theo đuổi một người, chờ xác định lại nói cho cậu, bây giờ anh ấy hẹn tớ ra ngoài!”

Kiều Lộc ngạc nhiên, vội vàng nở nụ cười, “Thật vậy sao? Vậy cậu mau đi đi, sớm báo tin vui cho tớ.” Bì Thanh Thanh vẫy vẫy tay với cô, chạy nhanh ra ngoài.

Kiều Lộc vuốt cằm, suy tư, cô đã lâu chưa thấy dáng vẻ này của Bì Thanh Thanh, xem ra lần này đối phương không đơn giản a.

***

Tháng 5, Ninh Thành đã bước sang màu hè, nhiệt độ cũng không cao, không thấp, khoa nhi có ít bệnh nhân hơn, các bệnh về cảm nhiễm qua đường hô hấp và viêm phế quản đều ít đi nhiều, nhưng là bệnh ho vẫn cứ có không ít.

Kiều Lộc mỗi ngày đúng giờ đi làm, mà Thẩm Tùng Lam mỗi ngày đều gió mặc gió, mưa mặc mưa đúng giờ đưa đón cô, làm cho đồng nghiệp xung quanh nói hâm mộ cô.

Từ chuyện lần trước, Kiều Lộc vẫn chưa gặp lại Chu Hoài Thời, hai người cũng không làm chung một khoa, cơ hội gặp nhau vốn dĩ rất ít. Mà bây giờ Chu Hoài Thời giống như là cố tình tránh cô, làm cho cô vốn lo lắng làm thế nào để đối mặt với anh, hiện giờ lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thừa dịp nhàn rỗi, Ngải Tư Nghiên nói cho Kiều Lộc tin tức kết hôn của đồng nghiệp: “Hồ Hiểu Mạn của khoa chỉnh hình tuần sau kết hôn, chúng ta là cùng nhau vào bệnh viện, cô muốn gửi tiền mừng hay không.”

Kiều Lộc vừa nghe, cũng vội vàng đi qua xem, “Cô ấy nói với cô sao?”

“Này thật ra không có, chỉ là tôi cảm thấy lúc ấy chúng ta cùng nhau thực tập, quan hệ cũng không tệ lắm, chuyện lớn như kết hôn này chúng ta cũng nên gửi chút tiền mừng.” Ngải Tư Nghiên nói.

Kiều Lộc gật gật đầu, “Có thể a, chúng ta vừa lúc đi cùng nhau.”

Tuy rằng Hồ Mạn từ chối, chỉ nói hai người tới buổi tiệc là được, nhưng là Kiều Lộc cùng Ngải Tư Nghiên như cũ vẫn đưa bao lì xì cho cô ấy.

Đại khái là bởi vì Hồ Hiểu Mạn vì đồng nghiệp ở bệnh viện, nên thời gian hôn lễ cử hành lùi xuống 6 giờ, hôm nay Kiều Lộc làm ban ngày, buổi tối cùng Ngải Tư Nghiên đến khách sạn tổ chức hôn lễ.

Cô trước tiên gọi điện thoại cho Thẩm Tùng Lam nhắc anh tan tầm không cần tới đón cô.

Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn rất lớn, đồng nghiệp ở bệnh viện đều ngồi chung một bàn, có người đi tìm Hồ Hiểu Mạn chụp ảnh, mà Kiều Lộc chỉ thành thành thật thật ngồi một chỗ chờ ăn cơm.

Ngải Tư Nghiên cầm điện thoại tiến lại, đẩy đẩy Kiều Lộc: “Cô không đi chụp ảnh sao? Hồ Hiểu Mạn hôm nay thật xinh đẹp, váy cưới thật sự rất tốt, sau này kết hôn tôi cũng muốn chọn một cái đẹp như vậy.”

“Tôi không đi đâu.” Kiều Lộc cười lắc đầu, “Nhưng mà cô muốn váy cưới như thế nào, tôi có thể giúp cô tiết lộ với bác sĩ Trương.”

Ngải Tư Nghiên thẹn thùng mà đụng bả vai cô một cái, “Không được nói cho anh ấy a.”

“Hai người yêu nhau cũng 5 năm rồi, có nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?” Kiều Lộc nhìn Hồ Hiểu Mạn, cũng là 5 năm yêu đương, cuối cùng cũng nở hoa kết quả, chính thức bước và cung điện hôn nhân.

Ngải Tư Nghiên chua xót mà cười một tiếng: “Chúng tôi trước mắt còn ở nhà thuê, phòng ở còn chưa có lấy cái gì kết hôn a. Cô không phải không biết giá phòng ở Ninh Thành có bao nhiêu đắt, trước mắt đều là miễn cưỡng đối phó.”

“Trong nhà thì sao? Có thể hay không giúp đỡ một ít?” Kiều Lộc hỏi.

Ngải Tư Nghiên lắc đầu: “Cha mẹ anh ấy đều là công nhân bình thường, nuôi anh ấy học y nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, mua phòng thì thật sự không nổi. Nhà tôi thì còn một em trai, cũng không trông cậy gì nhiều.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc nghe Ngải Tư Nghiên nhắc tới chuyện trong nhà, cho rằng hai người họ không kết hôn là để tận hưởng cảm giác yêu đương, không nghĩ tới là vì nguyên nhân này.

Ngải Tư Nghiên thở hắt ra một hơi, lại cười nói: “Không nói chuyện của tôi nữa, giữ nguyên hiện trạng bây giờ là được. Còn cô thì sao, có suy nghĩ kết hôn hay chưa?”

“Tôi?” Kiều Lộc ngây ra, “Tôi mới yêu đương không bao lâu a, còn quá sớm.”

“Tôi thấy anh ta lái xe cũng không kém, làm nghề gì vậy, mua phòng hẳn là không vấn đề gì đi?” Ngải Tư Nghiên hỏi một câu.

Kiều Lộc trả lời: “Anh ấy là nhà thiết kế nội thất.” Bất quá Thẩm Tùng Lam đã sớm mua nhà, lại mua thêm một căn phỏng chừng đều không thành vấn dề, dù sao trong nhà anh cũng có điều kiện, nhưng mà nói cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Nghề này làm răn được a, nam nhân tốt như vậy cô mau chóng nắm chặt.” Ngải Tư Nghiên nói, “Tôi nghe nói gia cảnh nhà bạn trai của Hồ Hiểu Mạn cũng không tồi, yêu đương 5 năm mới được mẹ chồng đồng ý.”

Kiều Lộc giật mình nhìn cô: “Đáng sợ như vậy sao?”

“Đương nhiên, mẹ chồng cô ấy rất bắt bẻ, trước kia tôi còn nghe nói cô ấy áp lực đến muốn khóc.” Ngải Tư Nghiên nhỏ giọng nói bên tai Kiều Lộc, “Hơn nữa nghe nói qua đoạn thời gian cô ấy sẽ từ chức.”

“Vì sao lại như vậy a, thật vất vả mới thi đậu bác sĩ, cô ấy cũng nỗ lực rất nhiều năm.” Ánh mắt Kiều Lộc xẹt qua một tia khó hiểu.

“Ở nhà là phu nhân giàu có không cần ra ngoài kiếm tiền thoải mái đến bao nhiêu.” Giọng Ngải Tư Nghiên nhàn nhạt nói.

Nhớ tới gia thế nhà Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc đột nhiên có chút hoảng loạn, “Gả vào gia đình giàu có đều sẽ như vậy sao? Mẹ chồng khó tính, còn phải từ chức?”

Ngải Tư Nghiên cười cười: “Không nhất định, tôi cũng không tiếp xúc nhiều với tầng lớp giàu có, không có số hưởng như vậy.”

Kiều Lộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, hai người nói chuyện một lúc thì hôn lễ cũng bắt đầy, người chủ trì chính thức mở màn.

Lúc ba của Hồ Hiểu Mạn cầm tay cô dắt lên lễ đường, Kiều Lộc không thể không cảm thán một câu, kết hôn là ngày đẹp nhất của mỗi người con gái.

Cô ngắm nhìn, xem đến ngây người.

Ngải Tư Nghiên ở một bên cũng cảm thán: “Váy cưới này khẳng định rất đắt, quá đẹp!”

Kiểu Lộc gật gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

***

Hôn lễ kết thúc, mọi người cũng dần dần tan cuộc, Hồ Hiểu Mạn cùng chồng còn có cha mẹ hai bên đều vui vẻ tiễn khách khứa.

Kiều Lộc và đồng nghiệp cùng nhau đi ra, cô cũng gặp được mẹ chồng của Hồ Hiểu Mạn, toàn thân bà tản ra một loại khí thế sắc bén, tuy rằng trên mặt nở nụ cười, lại không thấy ý cười trong đáy mắt, ngược lại lộ ra cổ ngạo mạn.

Trong lòng Kiều Lộc thầm than, không phải người dễ ở chung a, nhưng dù sao đây cũng là việc nhà của Hồ Hiểu Mạn, cô chỉ là đồng nghiệp bình thường gửi lời chúc phúc là tốt rồi.

“Chúc mừng cô nhé.” Đi theo đồng nghiệp, Kiều Lộc cũng nói một câu chúc mừng.

Hồ Hiểu Mạn lấy kẹo mừng trong hộp phát cho mọi người, cười gật đầu với bọn họ.

Tới sảnh lớn bên ngoài, một số người đều khẽ nói nhỏ.

“Tôi lúc nãy thấy mẹ chồng của Hồ Hiểu Mạn giáo huấn cô ấy, cô ấy cúi đầu một câu cũng không dám nói.”

“Xem ra gã vào nhà giàu cũng không phải chuyện dễ dàng gì a.”

“Đúng vậy.”

Mọi người trầm mặc thở dài.

Hôn lễ tiến hành lúc 3 giờ rưỡi, bây giờ đã là 9 giờ tối. Tuy rằng là tháng 5, nhưng mặc váy ban đêm cũng có chút lạnh.

Ngải Tư Nghiên rụt cổ, hỏi: “Cô trở về như thế nào, hai chúng ta không cùng hướng, bằng không có thể ngồi cùng xe về.”

Kiều Lộc cầm di động nhìn thời gian, nói: “Tôi ngồi xe buýt......”

Lời còn chưa nói xong, bên lề một chiếc xe dừng lại, bóng dáng quen thuộc đi tới, Kiều Lộc liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là Thẩm Tùng Lam.

“Kết thúc rồi sao?” Anh đi tới hỏi.

Kiều Lộc ngây ngốc gật đầu: “Vâng.” Cô không hề biết rằng Thẩm Tùng Lam sẽ tới.

Ngải Tư Nghiên kinh ngạc mà cười cười: “Nếu có người tới rồi, tôi đây liền đi trước, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Kiều Lộc còn đang ngơ ngác cùng Ngải Tư Nghiên chào hỏi xong, mới nhìn Thẩm Tùng Lam: “Sao anh lại tới đây?”

Thẩm Tùng Lam cởi áo khoác ra, khoác lên vai của Kiều Lộc, “Lên xe trước đã, anh thấy em rất lạnh.”

Ngồi lên xe, không khí ấm áp bao vây lấy người cô, Kiều Lộc tiếp tục hỏi chuyện: “Em nhớ chưa nói cho anh địa chỉ của khách sạn a?”

Thẩm Tùng Lam nghiêng đầu nhìn cô, một bên trả lời: “Nhưng mà trên thiệp mời có.”

Kiều Lộc lúc này mới nhớ lại, hình như cô để thiệp mời ở nhà Thẩm Tùng Lam, ngay sau đó lại kinh ngạc hỏi: “Vậy anh đợi ở đây bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm, một giờ.” Thẩm Tùng Lam nhàn nhạt trả lời.

Kiều Lộc giật mình nhìn anh, trong lúc nhất thời bị cảm động không nói nên lời, “Lần sau anh nhớ gửi tin nhắn cho em nói trước, không cần phải ở ngoài chờ một tiếng đồng hồ làm cái gì.”

“Muốn cho em một bất ngờ, bây giờ sao lại giống như làm em kinh hãi.” Thẩm Tùng Lam lắc đầu cười khẽ.

Kiều Lộc mỉm môi cười cười: “Tuy rằng có chút doạ người, nhưng là em rất vui.”

“Vui là tốt rồi.” Thẩm Tùng Lam cười nhìnc ô, “Tham gia hôn lễ cảm giác như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, chỉ là......” Kiều Lộc tạm dừng một chút.

Thẩm Tùng Lam thấy cô đột nhiên trầm mặc, cũng quay đầu nhìn xem, “Làm sao vậy, chỉ là cái gì?”

“Lần trước anh nói muốn dẫn em về nhà để gặp mặt bác gái đúng không?” Kiều Lộc khẽ cắn môi, hỏi một câu.

Thẩm Tùng Lam chuyên chú lái xe, khoé miệng mang theo ý cười: “Em đồng ý cùng anh về nhà?”

“Bác gái là người như thế nào?” Kiều Lộc rối rắm một hồi cũng hỏi, “Đồng nghiệp của em là gả vào nhà có tiền, mẹ chồng cô ấy có chút......”

“Em lo lắng mẹ anh sẽ hung dữ sao?” Thẩm Tùng Lam hỏi lại.

Kiều Lộc vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, em chỉ có chút tò mò bác gái là người như thế nào.”

“Mẹ anh rất hiền, đối với mọi người rất hoà thuận, chỉ cần là người anh thích mẹ anh sẽ không có ý kiến gì, nhưng là......” Thẩm Tùng Lam dừng lại, làm cho hô hấp của Kiều Lộc cũng cứng theo, khẩn trương tới mức không dám thở, “Ba anh có chút hung, nhưng mà có mẹ anh ở đó, em không cần lo lắng.”

Kiều Lộc bình ổn hô hấp: “Em vừa rồi thiếu nữa bị anh hù chết.”

Phía trước là đèn đỏ, Thẩm Tùng Lam dừng xe lại, sau đó cười nhìn cô: “Anh rất vui vẻ, em để ý đến chuyện mẹ chồng nàng dâu, có phải hay không đã nhận định anh?”

Kiều Lộc trong lòng căng thẳng, phản bác nói: “Mới không phải.”

Bỗng chốc, Thẩm Tùng Lam nắm lấy tay Kiều Lộc: “Nhưng anh đã xác định chỉ có thể là em.”