Rung Động

Chương 11




Dịch giả: Tiểu Hắc

Trong mắt bạn cùng phòng, Cảnh Trừng là một "thiếu nữ nghiện mạng" chính cống.

Đối với những người hoàn toàn không tiếp xúc với thế giới 2D như mấy cô gái này, bạn trên mạng gần như không có gì khác biệt với bọn lừa đảo. Vốn dĩ Cảnh Trừng không muốn để bọn họ biết chuyện của cô và Nhạn Tổng, sợ họ ngạc nhiên. Nhưng rồi trong lúc che che giấu giấu vẫn bị đám bạn cùng phòng phát hiện đầu mối, sau một phen bức cung thì không thể làm gì khác hơn là khai ra sự thật.

Không sai, cô quyết định gặp mặt Nhạn Tổng.

Còn nhớ trong một buổi tối cách đây không lâu, cô từng thề thốt với đám bạn cùng phòng rằng: "Không sao cả, anh ấy là thần hay quỷ gì cũng được, dù thế nào thì tớ với anh ấy cũng sẽ không gặp nhau."

Không nghĩ tới... Lại mất mặt nhanh đến như vậy...

Nhưng cũng còn cách nào khác, cô cũng chẳng ngờ được Nhạn Tổng tự dưng đề xuất gặp mặt mà không chút dấu hiệu báo trước.

Hạnh phúc tới quá đột ngột. Nếu hạnh phúc đã tới rồi thì sao có thể bỏ qua cho được.

Đám bạn cùng phòng vốn đã không ủng hộ Cảnh Trừng suốt ngày chơi game, nay lại nghe cô nói muốn gặp người quen biết trong game thì ai nấy đều tỏ ra như gặp đại địch. Cả bọn hỏi cô có cần họ theo sau âm thầm bảo vệ hay không.

Cảnh Trừng dở khóc dở cười, vội vã từ chối:

- Thôi đừng! Các cậu đi theo tớ thì tớ mất tự nhiên lắm, hơn nữa lỡ bị anh ấy phát hiện thì sao?

Bạn cùng phòng vẫn không an tâm, chỉ lo cô bị tên yêu râu xanh nào đó bắt cóc.

Sau một phen khẩu chiến, Cảnh Trừng đành thỏa hiệp:

- Như vậy đi, tớ sẽ nói rõ tiến trình của tớ cho các cậu, bọn tớ đi đâu làm gì đều không giấu một chữ. Có điều gì bất thường thì các cậu lại ra mặt, được chưa?

Nói đến tận đây, hội chị em này mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Đến ngày gặp mặt, Cảnh Trừng lấy ra từ trong tủ quần áo một chiếc váy mà bản thân ưng ý nhất. Chiếc váy lụa trắng tinh, đường viền có điểm xuyết hình lá sen, rất thích hợp để hẹn hò, vừa đáng yêu lại vừa trang nhã.

Mái tóc của Cảnh Trừng được uốn lượn sóng từ hồi tháng trước. Cô đứng trước gương sửa sang lại, đám bạn cùng phòng ở sau lưng tấm tắc khen:

- Úi chà, Trừng Trừng của chúng ta chẳng hề thua kém hoa hậu giảng đường chút nào. Không rõ gã Nhạn tổng kia dáng vẻ ra sao? Đừng có giống như hoa nhài cắm bãi phân trâu đi à nha.

Cảnh Trừng xì một tiếng, cười một cách ngượng ngùng, vừa hồi tưởng vừa nói:

- Anh ấy cũng rất được...

Bạn cùng phòng khinh thường:

- Ảnh chụp đều là giả dối, nhìn thấy người thật rồi hẵng nói. Cậu vẫn nên đề phòng một chút đi!

Cảnh Trừng cười bất đắc dĩ, cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài cửa:

- Được rồi, đừng lo lắng. Tớ đi trước nha, trở lại rồi nói sau~

Đám bạn cũng phòng vẫn không yên tâm theo tới cửa, rướn cổ lên hô:

- Cẩn thận nha Trừng Trừng! Lúc nào cũng phải giữ điện thoại liên hệ đấy...

Cảnh Trừng và Nhạn tổng hẹn gặp nhau ở cổng trường. Cô sợ đám bạn âm thầm theo sau nên trên đường đi quay đầu lại nhiều lần, khi xác định không có ai theo sau mới thở ra một hơi.

Cảnh Trừng đi tới dưới gốc cây to ở cổng trường, điện thoại vang lên, Nhạn tổng nhắn tin: Anh đến rồi.

Trái tim đang kìm nén lại vì ba chữ kia mà bắt đầu đập thình thịch. Cô vô thức trốn vào dưới tàng cây, ánh mắt nhìn ra xa, muốn tìm ra bóng hình của Nhạn tổng trong đám đông.

Tuy rằng chỉ gặp một lần ngắn ngủi, nhưng Cảnh Trừng đối với lần đó có ấn tượng rất khắc sâu. Cô có lòng tin chỉ cần liếc mắt là sẽ nhận ra đối phương.

Đầu tháng bảy, trường học bắt đầu được nghỉ hè, người qua lại quanh trường chỉ rải rác, ánh mắt Cảnh Trừng rất nhanh chóng tập trung vào bóng lưng thon dài thanh tú đang đi trên cầu vượt.

Áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng trong quần tây, vòng eo thon gầy buộc dây đai, ăn mặc giản dị đoan chính. Hẳn là anh ấy vừa rời công ty đã đi thẳng đến đây.

Cảnh Trừng âm thầm quan sát, thấy Nhạn tổng dường như cao hơn trong tưởng tượng của cô một chút. Cô vẫn cho là anh cao gần một mét tám, nhưng xem ra không chỉ như vậy.

Nhìn trộm đủ rồi, cũng không nên để cho Nhạn tổng đợi quá lâu, cô không thể một mực nhát gan trốn ở phía sau bóng cây được.

Cảnh Trừng hít sâu, cố gắng kiềm chế tâm tình, rốt cuộc bước chân đi ra ngoài.

Cách Nhạn Tổng càng ngày càng gần, tựa như là thần giao cách cảm, cô vừa tới sau lưng anh thì Nhạn tổng đột nhiên xoay người lại, mỉm cười với cô.

Như có làn gió mát thổi qua.

Trong khoảnh khắc đó, Cảnh Trừng ngẩn ngơ.

Cô rất ít khi mơ tới bộ dạng chân thật của Nhạn tổng, mà trong giấc mộng của cô, anh thường xuất hiện với dáng vẻ kiếm khách và cầm sư mơ hồ mờ ảo, khi tỉnh lại thì cảm xúc vẫn quanh quẩn đâu đây.

Dù là kiếm khách tiêu sái hay cầm sư dịu dàng, giờ phút này đều từ từ hợp lại vào gương mặt chân thật này.

Ánh mắt tự tin, khóe miệng tựa đang cười.

Trong mộng hay ngoài mộng, anh vẫn như vậy.

Là ánh mặt trời sáng rỡ làm mê hoặc ánh mắt, hay là do dung mạo của anh trời sinh đã có một vẻ khiến người ta sinh ra hảo cảm?

Cảnh Trừng hồi phục lại tinh thần, đám bạn cùng phòng lo lắng quả là dư thừa. Nhạn tổng có tư thế oai hùng tuyệt sắc như vậy, sao có thế sẽ có ý đồ xấu với cô được. Ngược lại cô nổi máu háo sắc với anh chưa biết chừng đây!

Chớp mắt vạn năm, kỳ thực cũng chỉ vài giây ngắn ngủi.

Đàm Dật mở miệng trước:

- Em đến rồi à.

Cảnh Trừng nhất thời nghẹn lời:

- Ừm... à vâng... Chào Đàm học trưởng.

Đàm Dật gật đầu:

- Ừ.

Cảnh Trừng cố gắng sắp xếp lại ngôn từ:

- À... Anh đợi lâu rồi sao?

- Không, anh cũng vừa mới đến.

Cảnh Trừng vuốt vuốt tóc:

- Vậy chúng ta... bây giờ đi đâu ạ?

Đàm Dật đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi nói:

- Một giờ rưỡi rồi, em ăn cơm chưa?

- Em ăn rồi, còn anh thì sao?

- Anh chưa ăn.

Anh dừng lại một chút, nhìn cô cười nói:

- Chúng ta đi ăn nhé?

Cảnh Trừng hơi sửng sốt, rồi vội vàng gật đầu:

- Được ạ.

-----oo0oo-----

Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.