Rượu Bạc Hà

Chương 4: Em Ấy Không Thích Mình




Sáng hôm sau Tạ Nhiên là bị Khương Mục lăn lộn tỉnh.

Cậu vừa mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền không khống chế được mà rên lên vài tiếng, giọng nói vừa yếu ớt vừa khàn khàn, là do hôm qua đã sử dụng quá độ.

Trong nhà rất sáng, mái tóc đen nhánh của Khương Mục rũ xuống bờ vai trần trụi, bờ môi pha chút hồng nhạt, nhuộm màu nắng sớm.

Hắn xinh đẹp như một bức tranh, sắc mặt tự nhiên cầm lấy chân Tạ Nhiên vòng quanh eo mình, làm cái chuyện bất nhã kia.

Tạ Nhiên quả thực có phần ngây dại, trong đầu là một mảng mơ mơ màng màng, Khương Mục để cậu ôm sát cổ, cậu cũng ngoan ngoãn giơ tay.

Sáng sớm đã phải chịu đựng loại kích thích này, Tạ Nhiên chỉ cảm thấy tay chân rụng rời, thực xin lỗi sách thánh hiền mà mình đã học suốt mười tám năm.

Cậu không biết mắng chửi người khác, nhưng cậu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Khương Mục, lập tức nhớ tới một câu mà đám con gái đã dạy cậu.

—— đại móng heo*.

(*) Từ ngữ mạng, ý là “đàn ông chẳng có thằng nào tốt hết!” => đàn ông xấu xa, tra nam.

Cũng may Khương Mục vẫn còn có chút lương tâm, sau khi đè cậu làm trong phòng tắm một lần, liền ôm cậu ngồi lên đầu gối mình để rửa sạch.

Sau đó Khương Mục đi làm, Tạ Nhiên thì ăn sáng.

Lúc đi, Khương Mục đặc biệt kêu người làm tránh đi, kéo Tạ Nhiên lại hôn hôn.

“Tôi đi làm đây.” Hắn nói với Tạ Nhiên, còn chỉnh lại cổ áo đang mở rộng của Tạ Nhiên nữa.

Có chút gì đó giống người chồng mới vừa tân hôn, hôn tạm biệt vợ mình trước khi ra khỏi nhà.

Tạ Nhiên ngơ ngẩn ngồi trở về bàn, uống một ngụm sữa, luôn cảm thấy mình thật là ngốc.

Nếu không, sao cậu lại có ảo giác, cảm thấy thật ra Khương Mục thích cậu chứ?



Ăn cơm xong Tạ Nhiên liền tới thư phòng.

Hiện giờ cậu không thể bước ra khỏi cửa lớn Tạ gia, vốn dĩ cậu nên đi học đại học từ sớm rồi mới phải, nhưng mà cậu vừa qua sinh nhật mười tám tuổi không bao lâu, đã bị Khương Mục kéo lên trên giường, biến thành quan hệ tình nhân bạn giường. Theo đó, bên trường học cậu cũng “xin tạm nghỉ vì bệnh tật”.

Nhưng có lẽ Khương Mục vẫn sợ cậu sẽ biến mất nên vẫn quản cậu rất chặt, không hề để lộ một chút tiếng gió ra bên ngoài, người hầu trong nhà đều đổi đi một lượt, kín miệng kín gió, người ngoài đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng cậu là tiểu thiếu gia quý giá của Tạ gia.

Nhưng chỉ có Tạ Nhiên biết, cậu không phải.

Cậu chỉ là một con chim hoàng yến, vẫn luôn tồn tại dựa vào Khương Mục, một khi Khương Mục không còn thích cậu nữa, cậu sẽ lập tức chẳng đáng một đồng.

Vốn tưởng rằng Tạ gia này ít nhất vẫn còn có một chút nho nhỏ là của riêng, hiện giờ xem ra, tất cả đều dính máu của Khương gia.

Cậu ngồi ở thư phòng viết luận văn trước kia của mình, hầu gái mang bánh ngọt tinh xảo với hồng trà đến, còn truyền lời nói giữa trưa Khương Mục sẽ không về ăn cơm, buổi tối mới trở về, kêu cậu đừng để ý mà cứ ăn uống cho tốt. Lại ôn ôn nhu nhu hỏi giữa trưa cậu có gì muốn ăn hay không, sẽ kêu phòng bếp chuẩn bị.

Tạ Nhiên tùy tiện ứng phó vài câu, lấy lại tinh thần càng cảm thấy kỳ quái. Một hồi lâu mới ý thức được, trước kia lúc ba mẹ cậu còn trên đời, ba cậu không về cũng nói như vậy với mẹ.

Tạ Nhiên thầm mắng mình vài câu, tiếp tục đánh máy, trên mặt đeo một chiếc kính màu đen, trông có vẻ càng nhỏ tuổi hơn.

Tuy rằng cậu không đi học đại học, nhưng vẫn tự học ở nhà, cũng sẽ làm bài tập đúng hạn. Lúc viết cậu không tìm thấy một phần tư liệu nào đó, lục lọi mấy ngăn tủ cũng không có, đinh ninh chắc là bị người hầu quét dọn đặt lên trên kệ sách rồi, lại lật tung kệ sách lên một hồi.

Kết quả không tìm được tư liệu, nhưng lại vô tình làm rớt một quyển sách bìa ngoài màu xanh lục xuống đất.

Cậu nhặt lên, sách không có gì đặc biệt, chỉ là một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, nhưng mà mở trang bìa ra, cậu lại nhìn thấy nét chữ cực kỳ quen thuộc.

Là chữ của Khương Mục. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.

“Em ấy cười rộ lên trông cực kỳ ngọt ngào.”

Lại lật một tờ, vẫn là của Khương Mục — “Nếu em ấy biết mình thích em ấy, có phải sẽ thấy ghê tởm mình hay không.”

Tạ Nhiên nhướng mày, tiếp tục lật “soàn soạt”, qua thật nhiều trang, mới lại thấy một hàng chữ.

“Trộm hôn em ấy một cái, bờ môi của em ấy thật ngọt.”

Rồi sau đó lại qua rất nhiều trang cũng không có chữ viết.

Thẳng đến một tờ cuối cùng, bút tích khá là qua loa.

Viết một câu.

“Em ấy không thích mình.”