Rượu Chàng Tiên

Chương 31: Mới mẻ vô cùng




"Ngon... Ăn ngon..."

"Ha ha... Ăn ngon là tốt rồi! Ăn ngon là tốt rồi! Nó chết cũng có ý nghĩa rồi!

Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, mở miệng nói: "Côn Ngô Quân... ngài giống như vô cùng vô cùng đau lòng a....."

Nước mắt Côn Ngô tung tóe như thác lũ, thầm nghĩ: Lão tử đương nhiên đau lòng! Lão tử trồng nó hơn một nghìn năm! Mỗi ngày lão tử đều sờ sờ nó, cho nó chút linh khí của mình. Ngươi thuận miệng một câu muốn ăn, Kiếm Tông liền nhổ cả gốc rễ! Ta có thể thế nào? Ta có thể nhào tới liều mạng với hắn sao?

"Không! Ta không sao, Tiểu Thiền ngươi chịu nhiều khổ cực như vậy, hiện tại đến Thái Lăng Các, ta nhất định phải cho ngươi một cuộc sống thật tốt!"

"Ngươi và Thư Vô Khích đều đối xử với ta tốt như vậy, đến cùng là vì sao? Chẳng lẽ đời trước ta đã tu được cái thiện duyên gì?"

Vấn đề này luôn luẩn quẩn mãi trong đầu Lộ Tiểu Thiền không đi, Thư Vô Khích chưa từng nói, mà Côn Ngô cũng không phải là không muốn nói cho y biết, nhưng hắn lại phi thường kiêng kỵ Thư Vô Khích, toàn là lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt xuống.

"Đương nhiên là thiện duyên, đại đại thiện duyên!"

Côn Ngô nhìn nửa khối quỳnh cao còn sót lại trong cái mâm, nghĩ đến chính mình bỏ ra nhiều tâm lực như vậy, tất cả đều đã chui vào trong bụng Lộ Tiểu Thiền, đến nước này thì dù chỉ ăn được một khối nhỏ thôi cũng tốt rồi!

Lộ Tiểu Thiền xoay người, dùng đũa gắp lên nửa khối quỳnh cao còn lại muốn đưa vào trong miệng, Côn Ngô mắt nhìn lom lom, Thư Vô Khích ngồi ngay ngắn ở đối diện, hắn dù thế nào cũng không dám cướp đoạt đồ ăn với Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền gắp đến bên miệng liền thả xuống, xoa xoa bụng nói: "Quỳnh cao tẩm đường quế hoa, xác thực ăn ngon. Nhưng ta ăn không nổi nữa...."

Ánh mắt Côn Ngô sáng lên, nghĩ thầm: Ngươi không ăn được vừa đúng lúc a, cho ta ăn! Cho ta ăn!

Lúc này Thư Vô Khích ở đối diện lên tiếng: "Một khối cuối cùng ăn cho xong. Đối với thân thể ngươi có lợi."

"Được rồi....."

Lộ Tiểu Thiền dùng đũa đâm lấy nó, kết quả còn chưa có đưa vào trong miệng, liền rơi xuống bàn.

Trong nháy mắt ấy, Côn Ngô đau lòng đến suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi: Đây chính là quỳnh cao a! Quỳnh cao! Cứ như vậy mà rơi xuống bàn! Một khối quỳnh cao chính là mười năm tu vi!

Lộ Tiểu Thiền lấy tay mò tìm, Thư Vô Khích ở đối diện liền nâng đũa lên, nhẹ nhàng đè lại cánh tay Lộ Tiểu Thiền: "Rơi rồi thì không cần ăn. Bẩn."

"Ừ." Lộ Tiểu Thiền xoa xoa bụng, nghĩ thầm thật may không cần tiếp tục chống đỡ, không thôi thì bụng sẽ vỡ mất.

Đôi mắt Côn Ngô tỏa sáng, ngay cả hình tượng cũng không thèm để ý, ở trước mặt Thư Vô Khích, trực tiếp lấy tay nhặt lên khối quỳnh cao kia nhét vào trong miệng. (editor: cạn lời ~)

Thư Vô Khích lại giống như không nhìn thấy gì, giơ tay lên: "Ta dẫn ngươi đi tản bộ một chút."

Côn Ngô vừa nghe, liền cảm thấy vô cùng không xong!

Bọn họ vừa nãy mới tản bộ một chút mà đã nhổ xuống hơn một ngàn năm tâm huyết của hắn, hiện tại lại tản bộ là muốn nhổ tiếp cái gì đây?

"Đợi đã! Đợi đã! Này Thư Vô Khích, ta muốn mang Tiểu Thiền đến tĩnh thất của ta, dạy y một vài thứ. Ngươi cũng rõ đi? Cái tâm pháp này của môn phái chúng ta không thể để ngươi nghe được!"

Côn Ngô nhìn Thư Vô Khích, mặt thản nhiên, nhưng lòng lại bồn chồn.

Hắn có quá nhiều thứ muốn nói với Tiểu Thiền, Tiểu Thiền có quá nhiều bí mật không rõ ràng, không thể đợi đến lúc bị Thư Vô Khích mang đi rồi mới hối hận.

Thư Vô Khích vẫn ngồi tại chỗ, hắn thu liễm linh khí ngồi đoan chính ở chỗ đó như một công tử bình thường, thế nhưng Côn Ngô lại biết.... trong lòng Thư Vô Khích không có phân biệt chính tà, không có thiên hạ đại nghĩa.

Lúc trước hắn trấn thủ Vô Ý Cảnh Thiên, bởi vì đó là thói quen được truyền qua mỗi đời Kiếm Tông.

Nhưng năm đó khi Côn Ngô đem tiểu sư đệ bỏ lại nơi ấy, thói quen này đã bị phá vỡ.

Thư Vô Khích... có thứ mà bản thân hắn muốn.

Hơn nữa không thể không có.

"Tiểu Thiền, ngươi cùng Côn Ngô tu tập cho tốt tâm pháp mà hắn dạy ngươi."

Thư Vô Khích dùng khóa Tiên Lăng đem Lộ Tiểu Thiền kéo đến trước mặt mình, sửa sang lại cổ áo xiêu vẹo của y.

Tóc Lộ Tiểu Thiền là tự mình cột lên, bởi vì không nhìn thấy, cho nên luôn có vài ba sợi rơi xuống bên lỗ tai.

Nếu là người khác, thoạt nhìn sẽ vô cùng lộn xộn. Nhưng Lộ Tiểu Thiền trời sinh tuấn tú đáng yêu, tóc tai rối loạn một chút trái lại tăng thêm mấy phần khí chất thiếu niên.

Mắt thấy ngón tay Thư Vô Khích hướng lên phía trên, dọc theo cổ Lộ Tiểu Thiền, mỗi một cái chớp mắt đều có khả năng sẽ đụng vào, Côn Ngô khẩn trương đến mức nơm nớp lo sợ, tròng mắt đều sắp rớt xuống.

"Ngươi nói Côn Ngô Quân muốn dạy ta tâm pháp của Thái Lăng Các?"

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình nghe lầm rồi.

Thái Lăng Các là thiên hạ chính tông Y đạo, tâm pháp của bọn họ lấy thanh tâm làm chủ, coi trọng đạo pháp thiên thành, chưa bao giờ tận lực theo đuổi cái gọi là cảnh giới, tự nhiên cũng không giống Giang Vô Triều kiếm tu khổ cực như vậy, tiến trình cứ thong thả mà đi.

"Ừm." Thư Vô Khích khẽ đáp, ngón tay liền tiếp tục hướng lên phía trên, giống như muốn đem mấy sợi tóc rối của Lộ Tiểu Thiền vén đến sau tai.

Côn Ngô thiếu chút nữa nhào tới: "Không được!"

"Không được cái gì? Ngươi... ngươi không muốn dạy ta?" Lộ Tiểu Thiền khẩn trương mà quay đầu lại.

Ngay lúc sợi tóc của y sắp sửa xẹt qua ngón tay Thư Vô Khích, Thư Vô Khích liền thu tay về, quay sang chỉnh lý dây buộc tóc của Lộ Tiểu Thiền, nắm lấy hai đầu dây buộc tóc, siết lại thật chặt.

"Hắn sẽ dạy ngươi." Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.

"Đúng a! Đúng a! Ta bảo đảm sẽ dạy ngươi thật tốt, dạy đến khi ngươi hiểu mới thôi!" Côn Ngô sờ sờ ngực.

Hắn cảm thấy thật sự không thể lại để cho Lộ Tiểu Thiền ở chung một chỗ cùng Thư Vô Khích, hắn biết rõ mới vừa rồi Thư Vô Khích không phải không muốn chạm vào Lộ Tiểu Thiền, mà là muốn chạm đến đòi mạng.

Nếu như không phải bởi vì không thể chạm, e rằng lúc này không chỉ đơn giản là giúp Tiểu Thiền chỉnh lại cổ áo, kéo lại dây buộc tóc.

Côn Ngô hoảng hốt, hắn nhớ tới ngàn năm trước thời điểm mà mình vọt vào Kiếm Các, hai tay tiểu sư đệ chính là bị khóa Tiên Lăng kia gắt gao trói lại, từ cổ tay cho đến đầu ngón tay, đều không thể động đậy, một cái chú cũng không thể sử dụng.

"Nếu như hắn không dạy ngươi thật tốt, ta liền giết hắn." Thư Vô Khích trả lời.

Một cơn gió lạnh thổi qua sống lưng Côn Ngô, khiến hắn thiếu chút nữa đứng không vững.

"A? Ngươi đừng giết hắn! Ta còn muốn trị đôi mắt a!" Lộ Tiểu Thiền cũng cuống lên.

Y có lúc thật sự không thể hiểu nổi mạch não của Thư Vô Khích.

Hắn lúc nào thì không cao hứng, lúc nào thì muốn móc mắt người ta, lúc nào thì muốn giết người.

Đúng sai của hắn cùng Lộ Tiểu Thiền thậm chí là những người khác hoàn toàn không giống nhau.

"Đúng vậy! Đừng giết ta! Tiểu Thiền còn cần ta chữa bệnh đó!"

Nhanh lên nhanh lên, không thể đợi tiếp nữa.

Côn Ngô hướng Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay: "Tiểu Thiền, chốc lát ta sẽ đưa ngươi trở về."

Lộ Tiểu Thiền đi cùng Côn Ngô.

Mấy ngày nay, Thư Vô Khích vẫn luôn ở bên cạnh y, một khắc cũng chưa từng rời đi.

Hiện tại phải rời khỏi hắn, dù cho chỉ là mấy canh giờ, Lộ Tiểu Thiền vẫn có chút không thích ứng, y cứ đi được vài bước liền theo bản năng quay đầu hướng về phía Thư Vô Khích.

Côn Ngô kêu rên ở trong lòng — ngươi chớ nhìn hắn nữa! Nhìn nhiều sẽ xảy ra chuyện đó!

Lộ Tiểu Thiền đi ra cửa, phát hiện dưới chân hoàn toàn không giống với khi Thư Vô Khích dẫn y đi ra.

Dưới chân của y là băng lạnh nhưng lại không có sương mù mang theo khí lạnh xẹt qua, xung quanh có thể nghe thấy các loại thanh âm khác nhau.

Tựa hồ có tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang, vọng lại từ khoảng không vô cùng xa xôi.

Lại tựa hồ có tiếng dây leo cỏ cây sinh trưởng, hoa nở hoa tàn lặp đi lặp lại.

Mãi đến tận khi đi tới trước một cánh cửa, Côn Ngô mang theo y bước vào.

Mỗi lần đến một nơi nào đó mà bản thân chưa quen thuộc, Lộ Tiểu Thiền sẽ theo bản năng mà đi chậm lại.

Y chạm tới hoa văn mây trời dùng một loại thân cây nào đó điêu khắc thành, mà đám hoa văn mây trời này giống y như những hoa văn điêu khắc trên bầu rượu bên hông y, đều là chuyển động.

Lộ Tiểu Thiền đi mỗi một bước đều như đạp trên mây, y quơ quơ, tò mò hỏi: "Dưới chân ta là cái gì vậy?"

"Một loại tiên thảo, mỗi một ngàn năm có thể mọc ra nửa tấc, tên là "Thiên Tống"."

"Như vậy nó có công dụng gì?"

"Nó... Nó có thể thanh hỏa." Côn Ngô ho khan một tiếng.

"Ho đàm phổi táo* sao?"

[*táo nghĩa là khô nóng, giống như táo bón vậy đó.]

Côn Ngô kéo tay của Lộ Tiểu Thiền đặt lên khuỷu tay của mình, mang y đi đến một cái bồ đoàn ngồi xuống.

Trên đầu bọn họ là một cây hòe già, mà gốc hòe già này cùng gốc cây ở Lộc Thục Trấn giống nhau như đúc, điểm không giống duy nhất chính là gốc cây này cao vút vào trong mây, không nhìn thấy đỉnh.

"Nó thanh không phải táo hỏa, mà là dục... hỏa." Côn Ngô suy nghĩ một chút, nói thêm một câu, "Lông ngươi còn chưa mọc đủ, không dùng được!"

"A?" Lộ Tiểu Thiền kéo kéo khóe miệng, "Ngươi lão già lừa đảo này, tại sao cứ lấy lông của ta ra mà nói chuyện! Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ngươi lần này sẽ không gạt ta nữa đi?"

"Ngươi đồ tiểu quỷ! Không biết điều! Ta một tay....."

Lộ Tiểu Thiền giơ ngón tay lên xoa xoa lỗ tai một cái: "Một tay dọn phân một tay đổ nước tiểu gì đó ta nghe chán rồi! Ngươi nói cho ta, nguyên nhân ngươi giả chết chạy mất là gì đi?"

Côn Ngô trầm mặc suy nghĩ một lúc, mặc dù có chút chuyện hắn cũng không muốn Lộ Tiểu Thiền nhớ lại, thế nhưng hắn thật sự không hy vọng cái đồ ngốc này đối với Thư Vô Khích một chút phòng bị cũng không có, đến lúc xương thịt bị thiêu đốt, còn đem Thư Vô Khích tưởng là ân nhân!

"Ta vốn nghĩ sẽ nuôi ngươi lớn lên, nhìn ngươi cưới vợ sinh con luộc trứng gà đỏ cho ngươi..."

"Dừng! Dừng! Nói chính sự!"

"Được được được, ta nói chính sự, ta vốn là muốn đối xử với ngươi thật tốt thật tốt, thế nhưng Tà thần Hỗn Độn luôn mơ ước nguyên đan của ta....."

Lộ Tiểu Thiền lườm hắn một cái: "Lão già lừa đảo, Tà thần Hỗn Độn bị trấn áp bên dưới Linh Lung Hàn Ngọc, mơ ước nguyên đan của ngươi cái rắm!"

Côn Ngô bị y làm cho nghẹn họng, nghĩ thầm hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng: "Được được được, Thư Vô Khích mơ ước ngươi..."

"Ta cái gì?"

Lộ Tiểu Thiền luôn muốn biết vì sao Thư Vô Khích đối với mình tốt như vậy, có lẽ là muốn có được cái gì đó từ y, mắt thấy Côn Ngô sắp thốt ra khỏi miệng, Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, nắm chặc nắm đấm.

Côn Ngô nuốt nước miếng một cái: "Mơ ước sắc đẹp của ngươi..."

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.

Tính tình Thư Vô Khích lãnh đạm như vậy, cho dù có lôi kéo mỹ nhân ấn vào trong ngực hắn, e rằng hắn cũng sẽ vung tay áo lên, giống như quét dọn bụi bậm mà quét người ta đi.

"Lão già lừa đảo, ngươi còn không nói chuyện đàng hoàng, ta trở về liền nói với Thư Vô Khích ngươi không dạy ta tốt, nhổ luôn mười bảy mười tám gốc tiên thảo của ngươi!"

"Đừng đừng đừng, là Thư Vô Khích muốn gây sự với ta, ta sợ hắn tìm tới Lộc Thục Trấn tính sổ, nên mới phải nhanh chóng giả chết chuồn đi. Ngươi mấy ngày nay cũng đã quen biết tính nết của hắn, nếu như bị hắn tìm được, ta sẽ không còn mạng mà sống!"

Trong thanh âm của Côn Ngô đầy tình ý chân thành tha thiết.

Hắn thực sự là nói thật a. Năm đó sư đệ bị nghiệp hỏa Hỗn Độn thiêu đốt đến thống khổ, mắt thấy sắp sửa thần hình đều diệt, nếu không phải Côn Ngô hắn nhanh tay lẹ mắt, sử dụng một trong tam đại pháp khí "Thái Lăng Chân Khư" của Thái Lăng Các thu lấy nguyên đan của sư đệ, hiện tại Lộ Tiểu Thiền làm sao có thể đứng ở trước mặt hắn diễu võ dương oai mà truy hỏi đây.

"Hắn tại sao lại muốn tìm ngươi gây phiền phức?" Lộ Tiểu Thiền hỏi tiếp.

"Chỉ là ta đã đáp ứng nói cho hắn biết một chuyện, chuyện này đều đã qua hơn ngàn năm, ta cho rằng hắn sớm đã không thèm để ý, ai ngờ hắn còn nhớ đâu... Nhưng ta lại không thể nói cho hắn biết, cho nên chỉ còn cách bỏ chạy."

Côn Ngô vỗ đầu gối một cái, không đúng a, rõ ràng là hắn có chuyện muốn nói với Lộ Tiểu Thiền, làm sao lại biến thành Lộ Tiểu Thiền truy hỏi hắn?

"Được rồi! Vấn đề này của ngươi trước tiên dừng lại ở đây! Tốt xấu gì ta cũng là tiên quân, ngươi một tên nhãi con mắt mù đến chút lễ phép cũng không có. Hiện tại đến phiên ta hỏi ngươi."

"Ngươi hỏi đi."

"Thư Vô Khích... hắn suốt cả quãng đường thật sự không chạm qua ngươi?"

"Không có. Mỗi lần ta muốn chạm vào hắn một chút, hắn liền dùng cành trúc quất lòng bàn tay của ta. So với tiên sinh dạy học còn tàn nhẫn hơn."

Lộ Tiểu Thiền chà xát lòng bàn tay, hiện tại nhớ tới còn cảm thấy đau.

"Ngươi là đáng đánh!"

"Ta chỉ muốn biết, ta chạm vào hắn một chút thì có làm sao? Hắn đến cùng có nổi khổ gì, mà không cho ta chạm vào?"

Côn Ngô cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Hắn không cho ngươi chạm, là vì tốt cho ngươi. Nếu có một ngày, hắn thật sự có thể chạm vào ngươi, ta sợ khi ấy chính là đại họa lâm đầu của ngươi, không chừng ngươi còn bị móc rỗng nguyên đan."

"Vậy ngươi nói ra đi a!"

"Nếu ta nói ra, Thư Vô Khích chắc chắn sẽ rút xương lột da ta, vĩnh viễn không được siêu sinh... Bất quá, nếu như ngươi thật sự muốn biết, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng không phải hiện tại."

"Tại sao?"

"Một người tại thời điểm năng lực không đủ, theo đuổi chân tướng cũng không có ý nghĩa. Chờ ngươi thật sự có năng lực tự bảo vệ ngươi và người mà ngươi muốn bảo vệ, ta sẽ nói cho ngươi biết. Thế nhưng ta muốn hỏi ngươi, ngươi hiện tại không sợ Thư Vô Khích chút nào sao?"

"Tại sao phải sợ hắn? Sợ hắn đánh lòng bàn tay của ta sao?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, cõi đời này còn ai có thể đối đãi với y tốt hơn Thư Vô Khích đây?

"Ngươi có phải cảm thấy hiện tại hắn đối đãi với ngươi rất tốt? Hắn đối đãi ngươi tốt, là bởi vì hắn muốn ngươi khăng khăng một mực với hắn."

"Không phải là nên như vậy sao? Nếu hắn có thể luôn đối tốt với ta như vậy, ta cũng nên khăng khăng một mực với hắn chứ." Lộ Tiểu Thiền hỏi.

"Ngươi... tương lai ngươi cũng đừng có kêu cha gọi mẹ trốn đến chỗ này của ta!"

Côn Ngô thật muốn đem đầu óc của tên tiểu quỷ trước mắt mở bung ra, nhìn xem bên trong chứa thứ gì.

Nói một hồi lâu, Côn Ngô vẫn nhớ phải quay lại chính sự.

"Dừng, dừng! Hiện tại ta dạy cho ngươi tầng thứ nhất của tâm pháp Thái Lăng Các, ngươi cố gắng nhớ kỹ, nhất thiết không thể....."

"Không thể nói cho người khác nghe chứ gì! Vậy ta có cần quỳ xuống dập đầu với ngươi? Gọi ngươi một tiếng sư phụ? Sau đó còn phải kính trà?"

"Không cần! Đồ đệ tâm loạn như ngươi, ta một chút cũng không muốn! Ngươi... nếu không thì ngươi gọi ta một tiếng "sư huynh" đi."

"Cái gì?" Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, "Nếu ta gọi ngươi là "sư huynh", vậy chẳng phải cùng bối phận với Y Thánh Ly Triệt hay sao? Này không được tốt cho lắm?"

"Không có gì không tốt, cứ như vậy đi!"

Côn Ngô nghĩ thầm, dù sao cũng hơn ngươi ngày ngày gọi ta là "lão già lừa đảo".

"Được, sư huynh ở trên, xin nhận sư đệ một lạy!"

Lộ Tiểu Thiền hai tay ôm quyền, cúi đầu bái Côn Ngô một cái.

Nếu là người bình thường, nào dám thật sự gọi Côn Ngô là "sư huynh", thế nhưng Lộ Tiểu Thiền không câu nệ nghi thức xã giao này nọ. Côn Ngô tình nguyện thế nào, vậy thì thế ấy.

Một tiếng "sư huynh" này, khiến viền mắt Côn Ngô lập tức đỏ lên, một lúc lâu không nói nên lời.

Lộ Tiểu Thiền vẫn duy trì tư thế ôm quyền cúi người, eo sắp không chịu nổi nữa rồi, thở dài nghĩ thầm, quả nhiên Côn Ngô bảo gọi "sư huynh" chính là thuận miệng nói mà thôi. Nếu như không phải bị Thư Vô Khích uy hiếp bức bách, e rằng Côn Ngô cũng không muốn dạy y đâu!

"Nếu không... ta gọi ngươi tổ sư gia nha?" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu hỏi.

"Không không không, danh xưng "sư huynh" này vừa vặn tốt. Sư phụ quá già! Tổ sư gia thì đều đã tịch diệt! Ngươi đây không phải là đang nguyền rủa ta sao!"

Côn Ngô lập tức đem Lộ Tiểu Thiền đỡ dậy, ngón tay tiện thể chụp lên cổ tay Lộ Tiểu Thiền, một luồng huyền linh chân khí thuận theo huyết mạch Lộ Tiểu Thiền tràn vào, đánh một vòng Tiểu Chu Thiên, rơi vào đan hải của Lộ Tiểu Thiền, "Ngươi quả nhiên đã kết đan."

"Vô Khích ca ca dạy ta!" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu nói.

Côn Ngô lắc đầu cười: "Không phải hắn dạy ngươi. Mà là hắn đưa chân khí của chính mình vào trong cơ thể ngươi, đem linh khí tán loạn khắp cơ thể ngươi thu trở về, tiếp đó tiến vào nội phủ của ngươi, thay ngươi kết đan. Nếu như là người bình thường, thiên phú cao thì cần ít nhất ba năm rưỡi, thiên phú thấp một chút, chỉ sợ đến mấy chục năm."

"Cái gì? Kết đan mà cũng có thể để người khác thay ta kết?"

"Đó là bởi vì ngươi vốn có nguyên đan, hắn vì ngươi đem nó thắp sáng trở lại. Giống như lò thuốc đã tắt, bếp lò có tốt cỡ nào, cũng phải cháy lên thì mới có thể luyện đan. Cho nên kế tiếp, ta liền có thể dẫn ngươi đến cảnh giới "Nhập Thế"."

Côn Ngô lại không nói, cho dù là thay ngươi gom lại nguyên đan, đem nó thắp sáng trở lại, cũng cần phải tiêu hao mấy chục năm tu vi.

Đối với người tu chân, nếu không phải chí thân, ai cũng không nỡ.

Thế nhưng đối với Thư Vô Khích, người năm đó có thể đem cả thiên hạ chí kiếm đến dỗ dành tiểu sư đệ vui vẻ, thì còn xá gì mấy chục năm tu vi?

"Ngươi muốn dẫn ta như thế nào? Có khẩu quyết tâm pháp gì sao?"

"Khẩu quyết tâm pháp là vật hữu hình, mà "Nhập Thế" là muốn ngươi cảm thụ linh tính của thiên địa vạn vật, cùng nó cộng cảm, cùng nó liên kết. Nơi nương tựa để tiến vào cánh cửa ngộ đạo của mỗi Tiên môn đều không giống nhau. Nơi nương tựa cho tâm pháp truyền đời của Thái Lăng Các chúng ta, chính là gốc cây hòe vạn năm này."

Côn Ngô đứng dậy, vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, một chiếc lá hòe chậm rãi rơi xuống, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Hắn đặt chiếc lá hòe vào trong tay Lộ Tiểu Thiền, nói: "Ăn nó, sau đó tỉ mỉ thưởng thức."

Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên ăn lá cây hòe, cảm thấy mới mẻ cực kỳ.

Mùi thơm ngát của lá hòe đi vào trong mũi, một ngụm cắn xuống, phảng phất như có ngàn vạn dòng nước nhỏ chảy qua môi lưỡi Lộ Tiểu Thiền, mà thân thể của y giống như núi sông an tĩnh, y nuốt xuống một ngụm kia, tựa như có một luồng sóng lớn cuộn trào rơi xuống từ bầu trời, quay cuồn muốn nhấn chìm hết thảy, nhưng cố tình lại hóa thành một đám mây lớn, phiêu bồng về phía chân trời, dần dần hóa thành mưa phùn, chui vào giữa khe đá hạt cát, thấm đẫm vạn vật.

—–

[hậu trường của tác giả]

Tiểu Thiền: Mua là rời tay! Đánh cuộc một keo!

Thư Vô Khích: Đánh cuộc gì?

Tiểu Thiền: Con mắt của ta là ai chữa khỏi! Đáp án thứ nhất, tên sư huynh lừa đảo Côn Ngô! Đáp án thứ hai, Vô Khích ca ca! Đáp án thứ ba, ta tự mình chữa khỏi cho ta!