Sa lậu

Chương 2




Đêm

Ánh trăng thâm trầm, gió xuân lướt qua.

Dung phủ.

Phòng ngủ.

“Tư Đồ Bất Nhị…” Dung Phi Dương đi qua đi lại trong phòng, trầm ngâm bất định “Lần này hắn xuất hiện ở Hoàng Sơn, cũng không phải là ngẫu nhiên, trong lòng chắc chắn có ý đồ.”

“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú dựa ở trên ghế, phân tích đâu vào đấy “Người này bên ngoài ngông nghênh, không ai bì nổi, kỳ thực tâm cơ thâm sâu, không thể hiện ra ngoài, trong lời nói vô cùng cố chấp, lệ khí rất nặng —— người như vậy, một khi muốn thứ gì đó mà không thể tới tay, tất sẽ không từ thủ đoạn.”

“Khả năng quan sát của ngươi thật là chuẩn,” Dung Phi Dương thán phục “Nói một chút cũng không tệ. Mấy năm nay hắn mở rộng địa bàn, không biết đã giết bao nhiêu người ngáng đường, hay là kế tiếp…” Hắn đột nhiên ngừng, ánh mắt giao nhau với Tây Môn Dục Tú, hai người không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

“Aii,” Một lát sau Dung Phi Dương đột nhiên thở dài một tiếng, có chút khổ não nói “Chỉ có muội muội ngốc kia của ta mới có thể ngơ ngác mà bị hắn lừa, cho rằng Tư Đồ Bất Nhị thực sự có ý với nó, lại còn hài lòng vô cùng.”

“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói “Ngươi không cảm thấy hắn với ngươi có điểm giống nhau sao?”

“Giống chỗ nào?!” Dung Phi Dương la lên “Dục Tú, ngươi nói ta cùng cái tên âm trầm kia có điểm nào giống chứ?”

“Các ngươi đều là người lưu tình khắp nơi,” Tây Môn Dục Tú như cười như không nhìn hắn “Đây là điều mọi người trong võ lâm đều nhất trí đánh giá về các ngươi.”

“Cái loại việc đó ta đã sớm không làm nữa rồi.” Dung Phi Dương lập tức làm sáng tỏ, mê đắm nhìn chằm chằm Tây Môn Dục Tú “Hơn nữa… chuyện này ngươi cũng không phải rõ ràng nhất sao? Nếu như ngươi không chịu thừa nhận thì ——” nói xong, liền bổ nhào tới, đem người kia ôm một cái đặt lên giường “Vậy dùng thân thể để nói là được rồi…” Hắn cười tà phủ lên môi người bên dưới, hôn một trận long trời lở đất.

“Đợi đã…”

“Không đợi.”

“Thế nhưng… hôm qua mới…”

“Mỗi ngày đều như vậy mới tốt,” thanh âm đắc ý của tên nào đó “Như vậy có thể chứng minh ta không có ra ngoài ăn vụng a.”

“…”

—— Sau đó đại sắc lang thực hiện được âm mưu bắt đầu chậm rãi ăn đại tiệc của nó, đem người kia gặm sạch sẽ từ đầu tới chân, một mẩu cũng không thừa.

Cũng là đêm trăng.

Gió, mềm nhẹ.

Trong một căn phòng nào đó ở hậu viện Bảo Nguyệt lâu.

Một nam một nữ đang thấp giọng bí mật bàn bạc.

Nam tử trường thân ngọc lập, mắt phượng mang sát khí, chính là môn chủ Vô Song môn Tư Đồ Bất Nhị; nữ tử yểu điệu thướt tha, gương mặt như phù dung, tú lệ xuất trần, cũng là đại thiếu phu nhân Ký Bắc Tề phủ, hay góa phụ của ‘Ký Bắc hiệp đao’ Tề Tuấn đã mất, võ lâm đệ nhất mỹ nữ sáu năm trước Lương Chẩm Thu.

“Thế nào?” Khóe môi mỹ lệ của Lương Chẩm Thu nhẹ dẫn ra hận ý thật sâu “Hôm nay môn chủ đã gặp Dung Phi Dương cùng tình nhân xấu muốn chết kia của hắn rồi đúng không?”

“Không sai,” Trong mắt Tư Đồ Bất Nhị xẹt qua một vẻ tính toán, chợt lóe lên rồi biến mất “Phu nhân nói đúng, xem ra Dung Phi Dương quả là thật tình với người quái dị kia, bất quá ta nghĩ ánh mắt hắn rất có vấn đề.”

“Hừ,” Lương Chẩm Thu âm thầm cười “Thiếp chỉ muốn xin Tư Đồ môn chủ hủy hoại người quái dị này, để Dung Phi Dương cũng phải nếm trải cái tư vị thống khổ mất đi người yêu!” Mấy từ cuối rít qua kẽ răng, hiển hiện nỗi hận thấu xương với Dung Phi Dương.

“Cái này không khó.” Tư Đồ Bất Nhị an ủi “Chỉ là Tề phu nhân có đáp ứng chuyện của ta —— ”

“Tư Đồ môn chủ yên tâm, đợi thiếp chiếm được tất cả gia sản của Tề gia tất sẽ theo như ước định chia cho môn chủ phân nửa.” Lương Chẩm Thu nói “Chỉ cần môn chủ có thể thay thiếp loại bỏ được tiểu thúc tử chướng mắt của thiếp đi, tất cả đều dễ dàng hơn.”

“Hắc hắc,” Tư Đồ Bất Nhị cười lạnh nghiêng mắt mà nhìn “Tề phu nhân cũng suy tính hơi nhiều đó nha? Bản môn chủ chỉ có thể giúp phu nhân một chuyện, chuyện khác mời phu nhân tự nghĩ cách giải quyết —— rốt cuộc là hủy hoại tên quái dị kia hay là giết Tề Nặc, phu nhân tự chọn đi.”

“Môn chủ…” Lương Chẩm Thu cắn môi, căm giận nhìn nam nhân nhàn nhã trước mặt, một lát sau rốt cuộc nói “Thiếp xin Tư Đồ môn chủ hủy hoại người trong lòng của Dung Phi Dương.”

“Nga?” Tư Đồ Bất Nhị thấy kinh ngạc “Phu nhân hận Dung Phi Dương như thế sao? Đến gia nghiệp lớn như vậy cũng buông tha được?”

“Chuyện Tề Nặc thiếp sẽ tự xử lý,” Lương Chẩm Thu lạnh lùng nói “Dù sao đến lúc đó chuyện thiếp đã đáp ứng với Tư Đồ môn chủ nhất định sẽ làm được. Về phía Dung Phi Dương…” Ả nghiến răng nghiến lợi nói “Hắn lại dám đem tro cốt của tiên phu đưa đến Huyền tiêu cung cùng nữ nhân kia hợp táng —— hắn đã khiến ta khó chịu như thế, ta cũng tuyệt đối không cho hắn sống dễ chịu!!!” —— sự đố kị của nữ nhân thực kinh khủng.

Tư Đồ Bất Nhị lắc đầu “Vậy chúng ta quyết định thế đi.” Hắn lấy từ trong ngực ra một bình sứ nho nhỏ ném cho Lương Chẩm Thu “Cái này coi như là bản môn chủ tặng phu nhân, dùng nó đối phó với tiểu thúc tử khó chơi kia có lẽ sẽ có hiệu quả không tưởng.”

“Đa tạ Tư Đồ môn chủ,” Lương Chẩm Thủ xiết chặt cái bình trong tay, thản nhiên rời đi.

“Ký Bắc Tề gia, Giang Nam Phong Kiếm môn…” Tư Đồ Bất Nhị lẩm nhẩm, nhìn hướng Lương Chẩm Thu rời đi, trong mắt dần dần nhiễm một vẻ tươi cười khát máu “Phân nửa? Hừ, nếu như nữ nhân ngốc này thực sự có thể thay ta loại bỏ Tề Nặc thì cũng không tệ…” Hắn thỏa mãn tự rót một chén rượu cho mình uống một hơi cạn sạch.

Từ hôm đi du ngoạn Hoàng Sơn trở đi, Dung Phi Văn liền lôi kéo Nam Cung Tinh tiếp tục ở trong phủ của Dung Phi Dương. Một mặt là vì quan sát chuyện tình giữa ca ca mình và Tây Môn Dục Tú có phải là thật không, một mặt khác cũng là bởi vì nghe nói Tư Đồ Bất Nhị mấy ngày nay đều ở tạm trong Bảo Nguyệt Lâu, trong lúc đó liền tiếc rẻ không muốn quay về Hàng Châu. Tuy rằng Dung Phi Dương suốt ngày tận tâm khuyên bảo nàng không được tiếp xúc nhiều với Tư Đồ Bất Nhị, thế nhưng thiếu nữ đang yêu sao lại có thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy? Một khi đã rơi vào lưới tình, chỉ sợ dùng tám con tuấn mã cũng không kéo trở lại được.

Hai mươi mốt tháng ba.

Giờ Mùi ba khắc.

“Đại thiếu gia,” Tiểu Thạch chạy nhanh như chớp vào phòng khách “Tư Đồ Bất Nhị kia lại tới nữa rồi.”

“Tên này thực chịu khó,” Dung Phi Dương hơi trào phúng nói “Hầu như ngày nào cũng chạy tới đây, lần này có phải là tới gặp Phi Văn hay không?” Mới vài ngày ngắn ngủi, muội muội của mình đã bị tên kia mê hoặc tới thần hồn điên đảo, mở miệng ra là “Tư Đồ đại ca”. Tuy biết rằng người này thường tới chơi nhất định là không có ý tốt, chỉ là ngại cái thân phận ‘ân nhân cứu mạng’ của đối phương nên không có biện pháp cự tuyệt, vì thế tâm tình Dung đại thiếu gia cũng đã khó chịu vài ngày. “Bảo với hắn là hôm nay tiểu thư cùng Nam Cung tiểu thư ra ngoài phố mua đồ rồi, mời hắn hôm khác quay lại.”

“Tiểu nhân cũng nói như thế với hắn,” nhìn thần sắc mất kiên nhẫn của thiếu gia, Tiểu Thạch nơm nớp lo sợ nói “Thế nhưng… hắn…”

“Việc gì phải ấp a ấp úng như thế?” Dung Phi Dương nói “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Hắn hiện tại… đang ở Trúc viện cùng Ngọc tiên sinh chơi cờ…”

“Cái gì?!” Dung Phi Dương thoáng chốc kinh ngạc giận dữ cùng nhau xuất hiện, liền phi thân lên, thân ảnh xẹt qua một cái đã không thấy tung tích.

Trúc viện.

Tư Đồ Bất Nhị mỗi ngày tới Mai uyển mà Dung Phi Văn ở đều phải đi ngang qua đây, vậy nên đã sớm hỏi thăm rõ ràng, biết được nơi này là nơi Dung Phi Dương cùng vị Ngọc tiên sinh kia ở. Ngày hôm nay cố ý lấy danh nghĩa tìm Dung Phi Văn để tới, cũng chính là muốn chào hỏi người trong lòng của Dung Phi Dương một cái —— nếu nói có biện pháp có thể khiến một người thống khổ tới phát cuồng thì có phương pháp nào tốt hơn đoạt đi người mà người kia yêu? Trước tiên đoạt lấy sau đó hủy hoại, như vậy bất luận là Dung Phi Dương hay Ngọc Tu đều nhận hết dằn vặt, nếm tất cả dày vò —— mà đối với việc có thể khiến người khác thống khổ, Tư Đồ Bất Nhị luôn thuận buồm xuôi gió, đồng thời làm không biết mệt. Hắn vẫn cho rằng nam nhân có mị lực nhất trong chốn võ lâm là mình mới đúng, lúc này để Dung Phi Dương cũng nếm thử tư vị bại trận, hắn ngạo mạn nghĩ.

Vừa vào sân đã thấy ngay tầng tầng bóng trúc, gió mát ngày xuân thổi nhẹ qua, khiến người ta thấy buồn ngủ. Phía rìa bên trái có một lương đình bát giác trông khá thú vị, trong đình có một bàn đá, bốn ghế đá, một nam tử diện mục xấu xí, vóc người cao lớn thon gầy đang ngồi trên một trong những cái ghế đó.

“Ngọc tiên sinh.” Tư Đồ Bất Nhị không thèm để ý người hầu ngăn cản, tự mình đi về phía Tây Môn Dục Tú, bày ra một nụ cười rất chi mị hoặc.

“Tư Đồ môn chủ.” Tây Môn Dục Tú đứng dậy, trấn định tự nhiên.

“Tại hạ nghe Dung cô nương nói mới biết Ngọc tiên sinh có ơn cứu mạng với Dung đại thiếu gia, đối với hành vi chính nghĩa của tiên sinh tại hạ rất cảm phục, hôm nay rảnh rỗi muốn cùng tiên sinh trò chuyện.” Đôi mắt phượng của Tư Đồ Bất Nhị lưu chuyển trên dưới xung quanh người Tây Môn Dục Tú, sau đó đem ánh mắt chăm chú thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài cũng đang thản nhiên nhìn mình của đối phương——

“Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, nào dám nhắc tới?” Thần sắc của Tây Môn Dục Tú không thay đổi, hời hợt nói “Ngược lại uy danh của Tư Đồ môn chủ tại hạ thường xuyên nghe Phi Dương nhắc tới, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Tiên sinh gọi hắn là ‘Phi Dương’?” Tư Đồ Bất Nhị nhìn hắn không chớp mắt —— cái người này lại không hề chịu chút xíu mê hoặc của mình, trong nhãn thần không có nửa phân dao động “Quan hệ giữa Ngọc tiên sinh với Dung đại thiếu gia hình như không tầm thường.” Hắn cười ngả ngốn.

“Bằng hữu tương giao nhiều năm gọi nhau bằng tên có gì không đúng?” Tây Môn Dục Tú nghiêng đầu hỏi.

“Đương nhiên…không có gì không đúng.” Tư Đồ Bất Nhị mâu quang chớp động “Hôm nay cùng nói chuyện với tiên sinh quả nhiên thú vị.” Nói đến đây, bỗng nhiên thoáng thấy trên bàn đá có khắc một bàn cờ thật lớn, lập tức ngẩng đầu cười “Tại hạ muốn cùng tiên sinh đánh một ván cờ, không biết tiên sinh có vui lòng hay không?”

“… Được.” Tây Môn Dục Tú nhìn Tư Đồ Bất Nhị một chút, lại nhìn bàn cờ một chút, lẳng lặng gật đầu.

Lúc Dung Phi Dương gấp như bị cháy mông chạy tới Trúc viện thì nhìn thấy một hình ảnh yên lặng hài hòa. Nam nhân mày kiếm mắt phượng, tuấn đĩnh xuất sắc cùng nam tử màu da nâu nhạt, thần tình bình thản ngồi đối diện nhau, hai người vừa chơi cờ, vừa thỉnh thoảng nói chuyện qua lại vài câu, nhìn sơ qua cũng có vẻ hợp nhau.

“Dục Tú!” Dung Phi Dương nhìn xong chỉ cảm thấy một luồng khí chua xót bốc thẳng lên, đứng từ rất xa lớn tiếng hô hoán tên tình nhân của mình.

“Phi Dương.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười ngẩng đầu, giờ khắc này Tư Đồ Bất Nhị thấy rõ ràng tiếu ý ôn nhu trong mắt người kia —— hoàn toàn khác với nụ cười khách sáo xa lạ bày ra vì lễ phép. Xem ra, nam nhân xấu tới mức nhìn không nổi này thực sự rất là thích vị Dung gia đại thiếu gia kia. Khóe môi Tư Đồ Bất Nhị hiện lên một tia tiếu ý tàn khốc, hay lắm, thách thức có chút khó khăn mới càng thú vị, đợi lúc chiến thắng cũng mới càng có thể hưởng thụ cảm giác vui sướng trong đó. Một ngày nào đó ta sẽ khiến trong ánh mắt người này chỉ còn lại mình ta, sau đó…

“Tư Đồ môn chủ.” Dung Phi Dương lãnh đạm bắt chuyện với cái tên đang bận rơi vào vọng tưởng “Không biết Tư Đồ môn chủ hôm nay tới có việc gì? Không phải là vì chút việc cỏn con này đó chứ?” Trong giọng hắn mang theo chút trào phúng.

“Dung đại thiếu gia,” Tư Đồ Bất Nhị giảo hoạt nói “Từ lúc ở Hoàng Sơn ngẫu nhiên gặp Ngọc tiên sinh, tại hạ liền thấy rất hợp ý, vậy nên hôm nay đặc biệt tới thăm hỏi Ngọc tiên sinh.”

“Ể?” Dung Phi Dương cố gắng kiềm chế lửa giận càng lúc càng rừng rực trong lòng, hít sâu một hơi “Tại hạ còn tưởng rằng Tư Đồ môn chủ là đặc biệt tới thăm Phi Văn, hóa ra là có ý đồ khác.”

“Lời ấy của Dung đại thiếu gia sai rồi,” Tư Đồ Bất Nhị ngoài cười nhưng trong không cười nói “Tại hạ cùng với Dung cô nương chỉ là hảo bằng hữu mà thôi, xin chớ khiến người khác hiểu lầm.” Nói xong, ánh mắt còn còn lướt sang bên cạnh.

—— Tiểu tử này có ý gì??!!

Dung Phi Dương âm thầm cắn răng cười nhạt “Tư Đồ môn chủ hết sức yên tâm, tại hạ có thể đảm bảo Dục Tú tuyệt đối sẽ không hiểu lầm.” —— Bởi vì không có gì cần phải hiểu lầm cả.

“Công tử cũng không phải Ngọc tiên sinh,” Tư Đồ Bất Nhị ngửa mặt lên trời cười ha ha “Làm sao biết tiên sinh sẽ không hiểu lầm?”

“Tư Đồ môn chủ,” Tây Môn Dục Tú nói vân đạm phong khinh “Vô luận tại hạ có hiểu lầm hay không đều không quan trọng, nếu như Tư Đồ môn chủ có thể cùng Dung cô nương lưỡng tình tương duỵêt, vậy tại hạ ngược lại phải chúc mừng hai vị rồi.”

“…” Tư Đồ Bất Nhị cứng đờ lại, sắc mặt chợt trầm xuống —— thú vị lắm, lần đầu tiên gặp phải người không nể mặt mình như thế, lại nhìn sang Dung đại thiếu gia dáng vẻ mừng rỡ cười toe toét, trong lòng càng phải nén giận “Không dám, tại hạ cáo từ trước.” Nói xong, tự mình phẩy tay áo bỏ đi.

—— Hôm đó Tư Đồ Bất Nhị rốt cuộc ra về tay không, bất quá thái độ đạm nhiên tự kiềm chế của Tây Môn Dục Tú lại bất tri bất giác khơi dậy dục vọng chinh phục trước giờ hắn chưa từng có.

“Tiểu tử này đến tột cùng muốn làm gì?!” Nhìn bóng lưng Tư Đồ Bất Nhị đi xa, Dung Phi Dương căm giận nói “Sao hắn cứ quấn lấy ngươi?”

“Hiện tại hắn làm…” Tây Môn Dục Tú khẽ nâng sóng mắt “giống y như ngươi sáu năm trước.”

“Cái, cái gì?!” Dung Phi Dương sợ hãi cực kỳ “Lẽ, lẽ nào hắn, hắn muốn…”

“Ngươi yên tâm,” Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói “Mánh khóe này ta sáu năm trước đã lĩnh giáo rồi, sẽ không mắc lừa lần nữa đâu. Hơn nữa ta cũng không có ấn tượng tốt với cái người này, lại sẽ càng không giống lúc trước…”

“Dục Tú,” Dung Phi Dương vội vã tiến tới thấp giọng bồi tội “Chuyện năm đó tất cả đều là lỗi của ta…”

“Ta nói như vậy không phải là muốn ngươi thấy áy náy,” Tây Môn Dục Tú giải thích “Ta chỉ là không nghĩ ra Tư Đồ Bất Nhị vì sao đột nhiên lại hướng mũi nhọn về phía ta. Chẳng lẽ… hắn đã nhìn thấu thân phận của ta?”

“Không thể nào,” Dung Phi Dương khẳng định “Chuyện này trừ Tiểu Nặc và Ngự Thủy ra không ai có khả năng biết nữa.” Hắn vừa động tâm niệm một cái, bỗng nhiên nói quanh co “Ngươi thấy… có khi nào hắn là… thực lòng…”

“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú thở dài “Cái gì là thật tình, cái gì là giả ý, ta có thể phân biệt rõ ràng. Chuyện năm đó cũng có phân nửa là vì ta lừa mình dối người…” Thấy mặt Dung Phi Dương đầy vẻ hoảng loạn há miệng muốn nói, hắn bày tỏ rõ ràng “Ngươi yên tâm, người ta thích là ngươi, không phải là hắn.”  —— vậy nên ta tuyệt đối sẽ không bị hắn lừa, cho dù hành động của hắn có cao minh thêm trăm lần cũng chỉ là uổng phí.

!!!!!!

Sự vui sướng nhanh chóng bốc lên bao phủ Dung Phi Dương, sáu năm rồi, mình cũng không ngừng ở bên tai Dục Tú nói thích, nhưng chưa từng thấy hắn đáp lại gì cả, trong lòng minh bạch lúc mới quen đã gây tổn thương quá sâu cho Dục Tú, vậy nên không dám thúc giục, cũng không dám biểu hiện ra hoảng sợ cùng bất an trong lòng. Sự tự tin của trước đây từ lâu đã không còn sót lại chút gì, thế mới biết, một khi thực sự thích ai đó thì liền không còn sự chắc chắn nữa. Vượt qua năm năm đều là lo lắng không yên, chỉ sợ Dục Tú sẽ đột nhiên giận mình bỏ đi… Đây là thật chăng… Lời nói giờ khắc này nghe thấy quả thực khiến kẻ khác như ở trong mơ… chuyện này… không phải là ảo giác đâu nhỉ… Run rẩy vươn tay đem người kia ôm chặt vào lòng, một trái tim bay giữa không trung lúc này mới rơi xuống đất —— “Cảm ơn… cảm ơn ngươi…” —— Cảm ơn ngươi cuối cùng cũng chịu tin ta, “Ta… quyết không phụ ngươi…” Giọng nói nỉ non quấy quýt bên tai nam nhân dáng vẻ xấu xí, cảm giác thấm ướt ở đầu vai khiến nam nhân trong lòng một trận kích động “Ta tuyệt đối sẽ không nhường ngươi cho bất cứ kẻ nào.”

“Ta… tin ngươi.” Sau sáu năm, Tây Môn Dục Tú thở dài nói ra lời chôn giấu sâu trong đáy lòng tuy vẫn muốn nói nhưng luôn không ra được khỏi miệng.



“Ha ha ha ha…” Sau một lát, người dựa vào vai Tây Môn Dục Tú bỗng nhiên ngẩng đầu, liên tiếp phát ra mấy tiếng cười mạc danh kỳ diệu.

“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú kinh ngạc nhìn chăm chú người đang không ngừng cười, lo lắng hỏi “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Dung đại thiếu gia nhếch môi trả lời vang dội “Ha ha ha… ta chỉ là rất vui thôi… Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Tiếp đó lại cười khúc khích một trận. “Dục Tú,” bỗng nhiên hắn đầy vẻ thần bí tiến tới trước mặt Tây Môn Dục Tú “Ngươi… có thể nói lại lần nữa không?”

“Nói cái gì?” Tây Môn Dục Tú không giải thích được.

“Đương nhiên là —— nói ngươi thích ta ý mà.” Con ngươi đen láy phóng ra tia hưng phấn, nhìn chằm chằm Tây Môn Dục Tú, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong cùng khao khát.

“Ta… khụ…” Không chống đỡ nổi sự tấn công bằng nhãn lực của Dung Phi Dương, Tây Môn Dục Tú ấp a ấp úng nói “Ta th… thích… ngươi…” Một tia đỏ ứng không khống chế được theo cổ trườn lên hai gò má nâu nhặt, phải nói mấy lời thường ngày không quen nói, chỉ thấy khắp người đều không tự nhiên.

“Ta cũng thích ngươi.” Thực sự là một người e lệ —— Dung Phi Dương dịu dàng ôm chặt nam tử trong lòng. Chỉ cần có người này, cảm giác ấm áp cùng hạnh phúc liền tràn ngập cơ thể. “Đúng rồi!” Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện “Ta quên nói với ngươi, vài ngày nữa Tiểu Nặc cùng Ngự Thủy sẽ tới đây.”

“Bọn Tiểu Nặc sắp tới sao?” Tây Môn Dục Tú hơi kinh hãi, lui ra phía sau hai bước nhìn vào mắt Dung Phi Dương “Có phải là có chuyện gì hay không?”

“Vài ngày trước ta thấy một người ở Bảo Nguyệt lâu,” Dung Phi Dương nói “Ngươi đoán là ai?”

“Chẳng lẽ là…” Tây Môn Dục Tú suy nghĩ một chút “Tẩu tử của Tiểu Nặc?” Ba năm trước mình cùng Dung Phi Dương quay lại Trung Nguyên, nữ nhân này từng không hề khách khí tới cửa nhà làm ầm làm ĩ lên một trận, qua nhãn thần cô ta dùng để nhìn Phi Dương đủ biết là hận Phi Dương tới tận xuơng tủy —— lúc đó mình cũng đã ngờ tới cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ “Quả nhiên cô ta không quên được chuyện năm xưa.”’

“Ta nghĩ cô ta không phải là xuất hiện ngẫu nhiên ở đây, nhất định có điều cấu kết với Tư Đồ Bất Nhị.” Dung Phi Dương suy tư “Mấy năm nay cô ta vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy Tiểu Nặc vào chỗ chết, cũng may Tiểu Nặc phòng bị kỹ càng, không để cô ta tìm được cơ hội hạ thủ. Hiện nay Vô Song môn ngày càng cường thịnh, rất có thể cô ta đã âm thầm thỏa thuận điều kiện gì đó với Tư Đồ Bất Nhị…”

“Ừm,” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm “Ta nghĩ bất luận là Tiểu Nặc hay là ngươi cũng nên đề phòng cẩn thận. Cô ta đối với Tề Tuấn chấp niệm quá sâu, ta nghĩ cô ta… rất yêu Tề Tuấn… cho nên oán hận đối với ngươi chắc chắn càng lúc càng nặng…”

“Đừng lo,” Dung Phi Dương nhẹ nhàng xoa lên cặp lông mày đang chậm rãi nhíu lại của người yêu “Ta sẽ đề phòng. Ngược lại, ngươi…” hắn lo lắng căn dặn “nhất định phải lưu ý Tư Đồ Bất Nhị kia, tên đó xem ra không phải là người tốt.”

“Phụt…” Tây Môn Dục Tú nở nụ cười nhàn nhạt “Ta sẽ lưu ý.”

“Tốt rồi…” Lẳng lặng nhìn chăm chú nụ cười điềm đạm của đối phương, Dung Phi Dương nửa say sưa nửa cảm khái nói “Nếu ngươi có thể thường xuyên cười như thế thì thật là tốt.”

“…Ta chỉ sợ ngươi nhìn nhiều sẽ chán.”

“Sao có thể? Ta nhìn cả đời cũng không chán.”

“…Được rồi.” Lặng im trong chốc lát, Tây Môn Dục Tú ngửa đầu nhìn thẳng hắn, cười như không cười “Thì nhìn cả đời.” Hắn bổ sung “Chỉ cần ngươi không chê ta xấu.”

“Ân…” Dung Phi Dương giả vờ suy xét “Chỉ cần ngươi không chê ta nhỏ, ta tuyệt đối không chê ngươi xấu; dù là ngươi chê ta nhỏ, ta cũng sẽ không chê ngươi xấu —— chúng ta quyết định vậy đi, ai cũng không được thất hứa.”

“Vậy chẳng phải ngươi chịu thiệt?”

“Tục ngữ nói ‘Chịu thiệt chính là được lợi’.” Dung Phi Dương cười hì hì “Nếu chúng ta còn rất nhiều năm phải ở bên nhau, chi bằng hảo hảo lên kế hoạch chút chuyện tương lai. Dục Tú,” đầy vẻ nghiêm túc “Ngươi tới Trung Nguyên đã ba năm, thế nhưng ta chưa từng cùng ngươi ra ngoài chơi, chờ chuyện hiện tại giải quyết xong, chúng ta liền đi du sơn ngoạn thủy, ngắm phong cảnh các nơi được không?”

“…Được.”

Gió êm mặt trời ấm, cành trúc tinh tế nhẹ nhàng phất qua mặt nước, sóng hơi nhộn nhạo, mang theo chút biếng nhác cùng thong thả, phản chiếu rõ nét ảnh ngược của hai người bên đình đang dần dần gần kề, từ hai biến thành một.