Sa lậu

Chương 9




Hai tư tháng chín.

Giờ thìn.

Sau khi lưu luyến chia tay với phụ mẫu và huynh trưởng xong, Dung Phi Văn theo Tây Môn Dục Tú xoay người lên ngựa, theo vó ngựa hất lên, hai người trong chốc lát đã rời khỏi tầm mắt của những người thân thiết nhìn theo bóng lưng họ. Không biết vì sao, ngắm nhìn thân ảnh Tây Môn Dục Tú xa dần, trong lòng Dung Phi Dương bỗng có một sự lo sợ nghi hoặc cùng bất an cực nhỏ xẹt qua, như sóng lan khẽ, trôi qua trong chốc lát.

Hai tư tháng chín.

Giờ hợi ba khắc.

Ngoại trừ dừng lại nghỉ chân ra, tất cả thời gian đều là ngồi trên lưng ngựa, cứ như vậy gần một ngày đường rốt cuộc bình an từ Phong Kiếm môn tới Dung phủ Hoàng Sơn.

Tây Môn Dục Tú và Dung Phi Văn cùng nhau tới nhìn linh cữu của Nam Cung Tinh. Gương mặt vốn thanh lệ xuất trần giờ loang lổ máu, cực kỳ thê thảm. Nhìn tình cảnh đó, Tây Môn Dục Tú còn thấy không đành lòng, huống chi lại là hảo hữu như Dung Phi Văn? Nàng ngồi ngay đó vuốt ve quan tài khóc rống lên, Tây Môn Dục Tú khuyên giải an ủi nửa ngày mới biến thành khóc thút thít rồi ngừng. Đem Dung tiểu thư khóc tới khản tiếng uể oải không chịu nổi đưa về Mai uyển sát vách, phân phó nha hoàn trông chừng tiểu thư vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say xong, Tây Môn Dục Tú mới một mình trở về Trúc viện.

Mở cửa phòng ngủ, nơi đây vẫn như lúc họ đi, không hề có chút cải biến nào, vẫn phi thường thanh lịch sạch sẽ như cũ, xem ra mỗi ngày đều có người tới quét tước. Điều khác biệt duy nhất chính là cạnh mình thiếu đi một người suốt ngày huyên náo bên tai —— tuy rằng cũng thanh tĩnh đi không ít, nhưng thêm phần hơi tịch mịch mà lại vô pháp giải sầu. Hóa ra…mình đã quen với sự tồn tại của hắn, không biết từ lúc nào, người kia… đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh mình.

Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sáng trăng, Tây Môn Dục Tú hít sâu một hơi —— Phi Dương, không biết hiện giờ ngươi có đang ngủ yên hay không, hay là cũng như ta… không cách nào chợp mắt?

Hai lăm tháng chín.

Hàng Châu.

Phong Kiếm môn.

Giờ sửu ba khắc.

Tối hôm qua sau khi lên giường Dung Phi Dương vẫn trằn trọc không yên, không thấy buồn ngủ  chút nào. Vô luận là nhắm mắt hay mở mắt, dáng vẻ ôn hòa trầm tĩnh của người yêu cứ hiện ra trước mắt, không cách nào gạt bỏ, mà cũng không muốn gạt bỏ. Chưa bao giờ biết mùi vị tương tư lại khó chịu như vậy, sáu năm qua đã quen với cuộc sống có người nọ ở bên gắn bó, mới rời xa một khắc đã sinh ra bao nhiêu nhớ nhung, nhớ tới mức trong lòng như thắt lại —— đôi mắt hẹp dài mà trong sáng của hắn, môi mỏng khẽ mím và khóe miệng lúc vui hơi cong lên đều khiến mình trầm mê thật sâu, vô pháp tự kiềm chế. Không biết từ lúc nào, mình đã thương hắn tới tận xương tủy, không thể buông tay ra nữa, cũng không thể… mất đi.

Một trận tiếng bước chân nhẹ mà gấp tới trước cửa thì đột nhiên ngừng, người ngoài cửa trong giọng mang theo vài phần dè dặt “Thiếu chủ, Vân công tử bọn họ đã trở về, lão gia sai thuộc hạ tới thông báo, Nam Cung công tử đã tới rồi.”

Hai lăm tháng chín.

Giờ dần.

Đại đường Hạo Nhiên thính.

Đèn đuốc sáng trưng.

Đại thiếu gia Nam Cung thế gia, trên giang hồ được gọi là ‘Lạc Tuyết quy tông’ – Nam Cung Phong – đang nhẹ nhàng cầm diện cụ do Từ Ngọc Quyên làm từ chính da mặt muội tử mình, hai tròng mắt đỏ au, đau đớn thấu tâm can.

“Từ, Ngọc Quyên.” Rít từng chữ một qua kẽ răng, mắt Nam Cung Phong như muốn nứt ra “Ngươi thật quá hung ác!”

“Ách…” Vân Ngự Thủy trao đổi ánh mắt với Dung Phi Dương, thần tình cùng có chút kinh ngạc —— phản ứng của Nam Cung Phong quả là ngoài dự liệu của mọi người, vốn tưởng hắn sẽ nổi trận lôi đình chỉ trích Phong Kiếm môn có lỗi, không ngờ trong ngôn từ của hắn lại lộ ra thống hận đối với Từ Ngọc Quyên.

“Chẳng lẽ Nam Cung huynh có thù hận gì với Từ Ngọc Quyên?” Vân Ngự Thủy thăm dò.

“A…” Nam Cung Phong có chút xấu hổ vì lỡ lời “Cái này…” Hắn ấp úng, nhất thời không biết nên tiếp tục nói thế nào.

“Nam Cung huynh,” Dung Phi Dương nghiêm mặt nói “Phát sinh thảm kịch như vậy, Phong Kiếm môn chúng ta cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Nếu như cần hỗ trợ truy bắt Từ Ngọc Quyên ta nhất định không chối từ.”

“…Đa tạ Dung huynh.” Nam cung Phong trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc thở dài “Ta biết Từ Ngọc Quyên kia hận Nam Cung thế gia sâu sắc, chỉ có điều tiểu đệ vẫn đối với thân thế của cô ta có chút thông cảm, vậy mà… không ngờ cô ta lại đối với Tiểu Tinh… hạ… độc thủ…” Nói tới đây, ngữ thanh hơi nghẹn ngào “Sớm biết như vậy… năm xưa ta đã không hạ thủ lưu tình.”

“… Nam Cung hiền chất,” Dung Bắc Tranh nhíu mày “Không biết là loại thâm thù đại hận gì mà lại khiến cô ta làm ra thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn, bạo ngược như vậy?”

“Cái này…” Nam Cung Phong cười khổ “Việc này nói ra rất dài. Vốn là một việc xấu trong nhà của Nam Cung gia chúng ta, hôm nay nếu muốn phiền Dung bá phụ và các vị trợ giúp một tay, không nói không được, tại hạ cũng chỉ có thể nói theo sự thực. Chỉ là mong các vị thay Nam Cung thế gia giữ kín bí mật này, tránh khỏi người đời chê cười.”

“Chuyện này là đương nhiên.”

Mọi người trong nội đường đều gật đầu biểu thị đồng ý.

“Kỳ thực…” Có được sự bảo chứng của mọi người, Nam Cung Phong bắt đầu kể “Nếu luận về vai vế, Từ Ngọc Quyên hẳn phải tính là biểu muội của ta.”

“Cái gì?!” Tề Nặc đột nhiên cả kinh “Nói như vậy… Từ Ngọc Quyên cũng là người Nam Cung gia?”

“Về lý thì đúng. Bất quá… mẫu thân của cô ta hai mươi năm trước đã sớm bị trục xuất ra khỏi Nam Cung thế gia, vậy nên…”

“Vậy nên cô ta và mẫu thân đều không được Nam Cung thế gia thừa nhận?” Dung Phi Dương hỏi.

“…Đúng vậy.” Trong thần sắc Nam Cung Phong có chút hối hận “Nếu lúc trước gia gia ta tiếp nhận mẹ con cô ta… Thảm kịch hôm nay có lẽ đã không phát sinh…” Hắn chậm rãi nói “Mẫu thân ta và mẫu thân của cô ta là tỷ muội sinh đôi, chắc các vị cũng biết ‘Thanh Hồng song yến’ của Nam Cung thế gia năm đó?”

“Cái này ta biết.” Trầm Tam Nương gật đầu “Hai mấy năm trước ‘Thanh yến’ Nam Cung Mộng và ‘Hồng yến’ Nam Cung Tình của Nam Cung thế gia là một trong những nữ tử xuất chúng nhất trong chốn võ lâm, chẳng những kiếm thuật cao siêu, lại có dáng vẻ thiên hương quốc sắc. Nói mới nhớ,” Bà chuyển mắt “Nam Cung Mộng không phải chính là mẫu thân của Nam Cung hiền chất đó sao?”

“Dung bá mẫu nói không sai.” Nam Cung Phong nói “Nam Cung Mộng chính là gia mẫu, năm đó bà cùng gia phụ trong một lần ngẫu nhiên gặp nhau nhất kiến chung tình, từ đó về sau liền lưỡng tình tương duyệt. Gia phụ mặc dù từ nhỏ nghèo khổ, thân không có của cải, nhưng trong chốn võ lâm rất có hiệp danh, lại đồng ý ở rể nhà chúng ta, phụ thân của gia mẫu, cũng chính là tổ phụ quá cố của tại hạ, cũng tán thành hai người qua lại, hôn sự của gia phụ gia mẫu có thể nói là thuận lợi. Chỉ tiếc di nương Nam Cung Tinh thì…”

“Ta nghe nói hai mươi năm trước bà đã chết,” Tề Nặc nghi hoặc nói “Liệu có phải…”

“Ngươi đoán không sai.” Nam Cung Phong thở dài “Kỳ thực bà chưa chết, mà là bị gia gia trục xuất khỏi gia môn, những năm gần đây chúng ta vẫn nói với bên ngoài rằng bà đã chết, chỉ là bởi vì gia gia sợ việc xấu trong nhà bị truyền ra nên phải che mắt người ngoài.” Hắn chậm rãi rơi vào trong hồi ức “Hai mươi hai năm trước di nương yêu một người, nam tử kia anh tuấn tiêu sái, võ công lại cao, có điều lại là người trong tà phái. Tục ngữ nói ‘chính tà không cùng tồn tại’, tuy rằng người đó thật tình với di nương ta, nhưng… gia gia cũng là một người cực kỳ ngoan cố, vô luận thế nào cũng không cho phép người như vậy bước vào Nam Cung thế gia. Vậy nên lúc đó ông còn vì việc này mà nhốt di nương ta ở trong nhà, thậm chí còn muốn bức gả bà cho nhị thiếu gia Mộ Dung gia ở Cô Tô. Mẫu thân ta không thể đứng nhìn, liền nhân lúc trông coi thiếu cẩn thận len lén thả di nương ta ra, sau đó di nương không quay về nhà nữa, mãi đến… mười hai năm trước.” Ánh mắt hắn từ từ phủ sương, hiển nhiên là đang nhớ tới tình cảnh mười hai năm trước “Ta còn nhớ rõ, hôm đó, tuyết rơi dày đặc, di nương ta mang theo biểu… Từ Ngọc Quyên tới cửa Nam Cung phủ… Khi đó, trượng phu của bà, cũng chính là cao thủ tà phái kia đã mất. Nghe di nương ta nói, là bởi vì kẻ thù kéo tới nhà, trượng phu của bà vì bảo hộ mẹ con bà mà bị thương nặng rồi chết, hơn nữa chính bà cũng bị nội thương nghiêm trọng, chỉ là vì tiểu nữ nhi bên người mới cố kéo dài hơi thở tới cửa năn nỉ phụ thân mình thu nhận hài tử năm đó mới tám tuổi… Thế nhưng…” Nói tới đây, hắn lại thở thật dài.

“Gia gia ngươi cự tuyệt bà?” Dung Phi Dương nhướn mày hỏi.

“… Đúng vậy.” Trầm mặc một lát, Nam Cung Phong mới mở miệng “Lúc đó phụ mẫu ta đều không ở nhà chỉ có Tiểu Tinh thấy hết tình cảnh —— di nương ta chịu không nổi đả kích, tại chỗ thổ huyết mà chết. Ta vẫn không quên được biểu tình của Từ Ngọc Quyên lúc đó nhìn chằm chằm chúng ta, cái loại nhãn thần tràn ngập hận ý lộ liễu khiến Tiểu Tinh sợ phát khóc, lúc gia gia ôm Tiểu Tinh vào trong lòng ôn nhu dỗ dành thì cô ta chỉ quỳ xuống đất hướng mẫu thân khấu đầu ba cái, sau đó xoay người một mình tiêu thất trong trời tuyết, từ đó về sau không quay lại. Nói thật, đối với chuyện này trước lúc gia gia ta lâm chung cũng không phải không hối hận, mẫu thân ta cũng một mực âm thầm tìm kiếm tung tích cô ta, chỉ tiếc… lúc gặp lại Từ Ngọc Quyên đã trở thành ‘Dược tiên’ tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, thù hận đối với Nam Cung thế gia cũng đã vĩnh viễn không thể tiêu trừ.” Hắn vô cùng hối hận nói “Kỳ thực ta sớm nên nghĩ tới cô ta sẽ không bỏ qua cho Tiểu Tinh… bởi vì trước khi gia gia mất thì yêu thương Tiểu Tinh nhất… nhưng ta…” Hắn buồn bã nói “Vẫn nghĩ thân thế của cô ta đáng thương, vậy nên… mấy năm nay lúc đối địch với nhau cũng luôn hoặc cố tình hoặc vô ý chừa một con đường sống cho cô ta… Ai ngờ đâu cô tức dưỡng gian (bỏ qua cho kẻ xấu cũng là khuyến khích tính xấu của nó)… đã hại Tiểu Tinh…” Hắn vừa nói vừa cố sức nện vào chính đầu mình, hối tiếc muộn màng.

“Nam Cung huynh đừng quá tự trách.” Vân Ngự Thủy khuyên giải an ủi “Nếu việc đã đến nước này, hối hận nữa cũng vô ích, chi bằng trước tiên mọi người suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để bắt được hung thủ thay Nam Cung cô nương báo thù huyết hận.”

“Thù này tại hạ nhất định phải báo!” Nam Cung Phong nghiến răng nghiến lợi, cho thấy đã cực kỳ hận Từ Ngọc Quyên “Tại hạ có một chuyện mong các vị hỗ trợ.”

“Mời Nam Cung huynh nói,” Dung Phi Dương nghiêm nghị “Chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực.”

“Vậy tại hạ tạ ơn các vị trước.” Nam Cung Phong chắp tay nói “Tại hạ muốn nhờ các vị hỗ trợ thám thính tông tích của Từ Ngọc Quyên, một khi có tin tức của cô ta mong các vị hãy báo ngay cho tại hạ.”

“Nam Cung hiền chất không cần khách khí.” Dung Bắc Tranh vuốt râu nói “Phong Kiếm môn ta từ nay trở đi sẽ dùng hết toàn lực tìm kiếm hành tung của Từ Ngọc Quyên.” Nghĩ tới một chuyện, ông nói “Hiền chất có cần chúng ta bắt hộ người này không?”

“Đa tạ bá phụ.” Nam Cung Phong khom người “Có điều Tiểu Tinh là thân muội tử của tiểu chất, chuyện báo thù này ——” hắn cắn răng nói “Tiểu chất không muốn mượn tay bất cứ ai, phải tự mình đi bắt Từ Ngọc Quyên, vì huyết hận của Tiểu Tinh.”

“Ừm…” Dung Bắc Tranh khen ngợi gật đầu “Có chí khí! Hiền chất cứ yên tâm, chỉ cần Phong Kiếm môn tìm thấy dù là một tia nửa sợi tin tức của Từ Ngọc Quyên thôi, lão phu chắc chắn sẽ phái người báo ngay cho hiền chất.”

“Nam Cung huynh,” Tề Nặc cướp lời “Việc này coi như có phần của ta.”

“Tại hạ cũng nguyện trợ giúp một tay.” Vân Ngự Thủy cười khẽ nói.

“Đa tạ các vị.” Nam Cung Phong mừng rỡ —— Phong Kiếm môn, Ký Bắc Tề gia, Ngự Vân sơn trang đều là một trong những bang phái có danh vọng và thế lực nhất trong chốn võ lâm, tam đại phái này liên hợp lại, dù là Vô Song môn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ “Có điều,” Hắn nghiêm mặt nói “Tại hạ muốn nhắc nhở các vị, Từ Ngọc Quyên ngoại trừ ‘Lạc Tuyết kiếm pháp’ ra còn có một tuyệt kỹ phòng thân bậc nhất khác, các vị lúc tiếp cận cô ta phải cẩn thận vạn phần.”

“Tuyệt kỹ gì vậy?” Tề Nặc hỏi “Ta biết về phương diện hạ dược thì cô ta khá lợi hại…”

“Cái này trên giang hồ mọi người biết đã lâu,” Nam Cung Phong thần tình nghiêm túc “Tại hạ muốn nói chính là cô ta còn tinh thông một loại tà thuật ít người biết khác.”

“Tà thuật?”

“Không sai.” Nam Cung Phong gật đầu “Phụ thân của Từ Ngọc Quyên năm xưa dựa vào loại tà thuật này mà dương danh giang hồ.”

“Từ Ngọc Quyên… Từ…” Dung Phi Dương lẩm bẩm “Hai mươi năm trước… Chẳng lẽ là…” Hắn vộ vẻ sợ hãi.

“ ‘Nhiếp hồn truy ảnh’ Từ Tử Ngọ?!” Vân Ngự Thủy tâm niệm khẽ động, thốt lên.

“Đúng vậy.” Nam Cung Phong nói “Có người nói địch nhân của hắn ta một khi chỉ cần không cẩn thận nhìn vào đôi mắt của hắn sẽ gặp phải thuật nhiếp hồn, phát cuồng hoặc phát điên tới chết. Lợi hại hơn chính là, hắn còn có thể lợi dụng thuật nhiếp hồn khống chế nhất cử nhất động của người khác, để rất nhiều người trong lúc bất tri bất giác hoàn thành vài việc hắn muốn làm, trở thành đồng lõa giết người. Thuật nhiếp hồn của Từ Ngọc Quyên dù không tới mức tinh diệu như phụ thân, nhưng dùng để đối phó những người công lực nông cạn hoặc thiếu ý chí cũng dư dả, một người chỉ cần chúng phải nhiếp hồn lệnh, sẽ ngoan ngoãn y mệnh hành sự.”

“Không xong!” Dung, Vân, Tề ba người liếc nhau, đồng thời sắc mặt đại biến. Mỗi người đều nhớ tới hôm đó Tề Nặc từng nói về một cảnh ——

“Hôm đó ở trước viện ta thấy phía xa xa Tiểu Văn tỷ cùng Nam Cung Tinh dựa vào rất gần, mắt nhìn mắt, hai người như sắp đụng vào nhau. Ta đi tới xem, hóa ra là Tiểu Văn tỷ thổi bụi trong mắt hộ Nam Cung Tinh… Nghe Tiểu Văn tỷ nói lúc trước có một trận gió thổi qua, có thứ bụi bẩn bay vào mắt Nam Cung Tinh, vậy nên giúp nàng ta xem một chút… Thế nhưng… Không biết tại sao, hình ảnh kia về sau ta càng nghĩ càng cổ quái.”

—— Hóa ra hình ảnh khiến Tiểu Nặc thấy kỳ quái lại là một âm mưu có kế hoạch. Hèn gì… Phi Văn lại quyết liệt không đi Hoàng Sơn không được, cũng tại Phi Văn bình thường thập phần kiêu căng, vậy nên chính mình cũng chưa từng ngẫm nghĩ…

“Tiểu Dung,” Vân Ngự Thủy nhìn gương mặt dần dần trở nên khó coi của Dung Phi Dương “Ngươi nói Tiểu Văn có khi nào…”

“Dung đại ca,” Tề Nặc dè dặt nói “Tây Môn cung chủ phòng ai chứ sẽ không đề phòng Tiểu Văn tỷ…”

“Người đâu!!!” Dung Phi Dương hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên hét lớn “Chuẩn bị ngựa!!!” Ngữ thanh vừa mới dừng, người đã hối hả nhảy lên, như tên đã lên dây trong chớp mắt bắn ra khỏi đại đường.

“Tiểu Dung (Dung đại ca), chờ ta một chút!!!” Vân Ngự Thủy và Tề Nặc cùng đồng thanh, một trước một sau đuổi theo.

“Ngự Thủy, Tiểu Nặc.” Dung Bắc Tranh chẳng hiểu mô tê gì, vội vã tiến lên ngăn lối đi của bọn họ “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!”

Vân, Tề hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.

Hai lăm tháng chín.

Giờ Mùi.

Sắp tới hừng đông thì Tây Môn Dục Tú mới mơ mơ màng màng ngủ, lúc tỉnh giấc đã qua buổi trưa, vội vàng rửa mặt xong đi xem tình hình của Dung Phi Văn một chút, không ngờ vừa vặn đụng phải Dung tiểu thư ở hành lang gấp khúc tay bưng một chén canh hạt sen mùi thơm nức mũi.

“Tây Môn đại ca,” Thần tình Dung Phi Văn đã khá hơn rất nhiều —— khóc một tối xong, phiền muộn, hổ thẹn, bi thương, phẫn hận… ứ đọng lâu ngày trong lòng đều tiêu tán hết sạch, cả người cũng thần thanh khí sảng hẳn lên “Muội đang định tới tìm huynh.” Khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười đã nhiều ngày không gặp, trên nét mặt mang theo vài phần ngại ngùng “Ngày hôm qua khổ cực cho huynh rồi, phải chạy đi theo muội, còn phải chiếu cố muội khóc lung tung cùng bốc đồng… muội…”

“Dung cô nương không cần khách khí,” Tây Môn Dục Tú yên tâm “Chỉ cần cô nương không có việc gì là tốt rồi. Xem khí sắc của cô nương hôm nay không tệ, tại hạ cũng an tâm hơn nhiều.”

“Cảm tạ Tây Môn đại ca.” Dung Phi Văn chuyển mắt, có chút ấp úng nói “Tây Môn đại ca, cái kia… huynh… có thể hay không… đừng cứ mỗi câu lại gọi một tiếng ‘cô nương’?”

“Dung…”

“Huynh có thể như ca ca gọi muội ‘Phi Văn’ là được.” Không chờ Tây Môn Dục Tú đem chữ ‘cô nương’ nói ra khỏi miệng, Dung Phi Văn đã tranh trước một bước, đầy lòng chờ mong nói “Được không?”

“…Được.” Khóe môi Tây Môn Dục Tú chậm rãi nhếch lên “Sau này ta sẽ gọi muội là ‘Phi Văn’.”

“Thật tốt quá!”

“Phi Văn,” Thấy nàng suýt nữa thì làm rơi canh trong tay, Tây Môn Dục Tú nhắc nhở “Cẩn thận.”

“Ai da!” Dung Phi Văn cúi đầu vỗ trán, trong mắt vội xẹt qua một tia mờ mịt, đợi lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục thái độ bình thường, không nhìn ra chút khác thường nào “Đây là canh hạt sen muội tới phòng bếp tự nấu đó, Tây Môn đại ca huynh nhất định phải nếm thử, nghìn vạn lần đừng ghét bỏ tay nghề của muội nha.” Nói xong, tủm tỉm đem cái bát cầm trong tay đưa tới.

—— Nếu đối phương đã nói vậy, Tây Môn Dục Tú đương nhiên cũng không cự tuyệt. Hắn nhẹ nhàng nhận, cầm lấy thìa múc một ít canh cho vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp.

“Ngon lắm, cảm tạ.”

“Không…” Dung Phi Văn tựa hồ muốn nói ‘không cần cảm tạ’, thế nhưng lời còn chưa nói xong, người đã mềm nhũn ngã về phía sau.

“Phi Văn!” Tây Môn Dục Tú hơi biến sắc,một tay đỡ lấy thân thể Dung Phi Văn lung lay sắp đổ một tay kia lấy bát canh ra nắm lấy cổ tay nàng —— kỳ quái, mạch đập bình thường, cũng không có bất cứ điểm quái dị nào. Đang lúc suy tư, bên tai truyền tới tiếng lá rơi, trong mắt Tây Môn Dục Tú tinh quang chợt lóe, chuyển mắt quát lên “Ai?!”

“Nhĩ lực khá lắm.” Ngữ âm trầm thấp ưu nhã cùng tiếng vỗ tay thanh thúy đột ngột vang lên “Tây Môn cung chủ, vẫn khỏe chứ?” Một mỹ nam tử mi mục đái sát, mặt lộ vẻ ngạo khí nhẹ nhàng đứng trong đám cây cỏ xanh ngắt lục bích ngoài hành lang chắp tay.

“Đa tạ Tư Đồ môn chủ quan tâm.” Tây Môn Dục Tú thần tình đạm nhiên đúng mực “Nếu đã tới, bằng hữu trên tường sao không mời hiện thân luôn?”

“Hừ,” Theo một tiếng hừ lạnh, trên đầu tường một bóng người hồng sắc phiêu nhiên hạ xuống “Tây Môn cung chủ quả nhiên công lực thâm hậu, chỉ tiếc… ngươi đã trúng ‘thực công tán’ ta đặc chế, trong vòng nửa canh giờ nội lực sẽ tiêu tán không còn vết tích, đến lúc đó chỉ còn cách để mặc cho chúng ta xâu xé.”

“Thực công tán?” Tây Môn Dục Tú âm thầm vận khí, quả nhiên chân khí vận hành trong cơ thể đã thoáng xuất hiện trở ngại, trong lòng hắn thất kinh, lại nhìn Dung Phi Văn mê man trong lòng, lúc này mới hiểu được “Là ngươi lợi dụng Phi Văn…”

“Tây Môn cung chủ thực sự là người thông minh đó nha.” Từ Ngọc Quyên chậm rãi tới gần, làm ra gương mặt tươi cười, đầy mặt cười duyên “Phàm là người trúng nhiếp hồn thuật sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ ngủ say, bất quá ngươi yên tâm, ta đảm bảo sau khi Dung tiểu thư tỉnh lại sẽ phải khóc hết nước mắt vì những chuyện cô ta vừa mới làm, hối tiếc vạn phần. Đương nhiên,” Ả chậm rãi bổ sung “Trước tiên thì cô ta phải có cái mạng mà tỉnh lại đã.”

“Tây Môn Dục Tú,” Tư Đồ Bất Nhị híp mắt không có hảo ý bước tới “Lần này ta xem ngươi còn chạy đi đâu?” —— nhìn thấy rõ trong mắt hắn lộ vẻ tà mị, ngu ngốc cũng có thể đoán ra đợi có được người xong hắn sẽ làm trò gì.

—— không ổn.

Tình huống hiện tại phi thường không ổn.

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán Tây Môn Dục Tú rơi xuống tí tách.

—— Những lúc thế này cho dù gọi cứu viện cũng chỉ là tăng thêm thương vong mà thôi, trong phân đà của Phong Kiếm môn không có ai là địch thủ của Tư Đồ Bất Nhị. Hơn nữa, lần này Tư Đồ Bất Nhị dám đường hoàng xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, nhất định là đã sắp xếp tay chân ở ngoài phủ, nếu như xông trực tiếp vào, vậy toàn bộ Dung phủ ắt sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Nhìn bộ dạng đắc thắng của hắn, rõ ràng là tới vì mình mình, tuyệt đối không thể vì mình mà hại chết mọi người, huống hồ, còn có Phi Văn… Tây Môn Dục Tú cắn răng, ôm Dung Phi Văn bỗng nhiên xoay người —— hù cái tên nào đó đang đắc ý dạt dào phải lùi vài bước. Thừa dịp đối phương phân tâm, Tây Môn Dục Tú không chần chờ, mũi chân điểm một cái lên mặt đất, người đã phi thân lướt lên trên. Cú nhảy đó, hắn dùng hết toàn lực, như mây trôi mà mang theo Dung Phi Văn nhanh chóng tiêu thất trong rừng cây.

“Chết tiệt!” Tư Đồ Bất Nhị tức giận mắng một tiếng, theo đó người cũng nhảy lên, như diều hâu nhào về phía trước, bỏ lại đằng sau nữ tử không theo kịp bước của mình, đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

“Môn chủ ——” Từ Ngọc Quyên si ngốc nhìn bóng lưng Tư Đồ Bất Nhị đi xa, trong mắt đầy rẫy bi thương không nói nên lời và… oán hận u ám sâu sắc.