Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 30




Tôi tiện tay che phần da lộ ra của Brown, Tạ Sơ cầm thuốc lập tức nói: “Thật xin lỗi.” Sau đó mở cửa lui ra ngoài.

Động tác của tôi cứng ngắc, còn chưa kịp giữ lại, Tạ Sơ đã đóng cửa.

Không thể làm gì, lại nghĩ tối qua bọn tôi tan rã không vui, lại liên quan đến người yêu của cậu ấy. Tôi cảm thấy thật sự không cần nói nhiều gì nữa, quá mất giá.

Vì vậy tôi đợi Brown tỉnh lại, hai người cùng xuống dưới ăn cơm.

Đàn em vừa trở về từ vườn hoa, gương mặt cậu ta vui vẻ, như là muốn nói gì đó với Tạ Sơ.

Kết quả thấy mặt của tôi, cậu ta lập tức ngậm miệng, sắc mặt cũng thay đổi, thậm chí còn lén trừng mắt nhìn tôi một cái, vô cùng gay gắt.

Tôi nghĩ thầm, đứa trẻ này, tối hôm qua suýt nữa ý loạn tình mê là cậu không phải tôi, hiện tại thì hay rồi, trở mặt.

Đàn em nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Tạ Sơ, nhận lấy chiếc bánh sừng bò Tạ Sơ đã lau sạch mỡ thay, ăn một miếng lớn.

Tôi nhìn hành động này của đàn em, không khỏi có chút kinh ngạc.

Tạ Sơ không ngủ với cậu ta? Xảy ra chuyện gì, tôi còn tưởng rằng tối qua bọn họ có thể hoàn thành chuyện tốt.

Trong lòng suy nghĩ, trên mặt khó tránh khỏi có chút không để ý. Cho đến khi Brown đưa tay qua, lau bơ dính trên miệng tôi, tôi mới vội vàng hoàn hồn.

Tôi sờ mép một cái, nhìn Brown tự nhiên cho ngón tay mình vào trong miệng, mút bơ trên tay.

Theo bản năng, tôi đưa mắt nhìn Tạ Sơ, lại phát hiện ánh mắt cậu ấy không thèm nhấc lên, chuyên tâm ăn đồ ăn trong bát mình.

Chờ ánh mắt tôi chuyển về, tôi mới phát hiện Brown không chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt như hiểu rõ hết thảy khiến tôi có chút xấu hổ.

Tôi không được tự nhiên tiếp tục cho một miếng bánh ngọt vào miệng, nhìn về phía anh ấy: “Canh không tệ, có muốn tôi lấy canh cho anh không.”

Thật ra thì tôi muốn nói anh ấy đừng nhìn tôi nữa, chỉ muốn nói sang chuyện khác. Brown luôn rất hiểu ý, chỉ là hôm nay không hiểu sao lại không quan tâm ánh mắt ra hiệu của tôi, chỉ dùng giọng nói trầm thấp nhưng vẫn khiến mọi người ngồi đây nghe được hỏi tôi: “Có muốn đi chơi đâu đó với tôi không?”

Tôi đoán chắc là Brown chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của tôi, mà ánh mắt vừa rồi của tôi lại tiết lộ chút tâm tư của mình, anh ấy cảm thấy tôi bị người khác bắt nạt? Muốn che chở tôi?

Kiểu bảo vệ như vậy, nói thật, thân thiết thì thân thiết nhưng sao Đàm Dã này có thể lưu lạc tới mức để người khác che chở.

Có lẽ thời gian này tôi thay đổi rất nhiều, bản thân cũng không biết mình thay đổi.

Ngay cả Brown hiểu tính tôi như vậy cũng bắt đầu lo lắng cho tôi, hơn nữa còn cố ý nói như vậy ngay trước mặt Tạ So.

Tôi cảm thấy lúc này mình nên tỉnh táo một chút, tìm lại bản thân thường ngày.

Cho nên tôi thả thìa vào trong bát, dùng khăn giấy lau miệng, thấp giọng nói một câu được.

Tôi vừa định đứng dậy cùng Brown thì nghe thấy tiếng đĩa vỡ vang lên.

Kinh ngạc nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn Tạ Sơ mang vẻ mặt thản nhiên mở miệng, lời nói không chút thành ý: “Thật ngại quá, trượt tay.”

Tôi thấy thứ cậu ấy đánh đổ, là một đĩa bánh ngọt.

Đàn em đứng bên cạnh có chút đáng thương mở miệng: “Tạ Sơ, đó là cái cuối cùng đấy…”

Tôi nhìn Tạ Sơ đưa tay xoa đầu đối phương một cái, giọng nói cưng chiều: “Lát nữa vào bếp làm cho cậu, hai ngày trước mới học.”

Hình ảnh này… thật sự là… vô cùng vô sỉ.