Sắc giới

Chương 7




Ta nhanh chóng về căn phòng nhỏ của chính mình, tự nhốt trong phòng cả ngày, cái gì cũng không muốn nhìn, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ không ngừng sao chép lại kinh văn, một tờ lại một tờ nữa, những tờ viết xong lại vất đầy trên mặt đất, chất đống lên khắp sàn nhà.

Yên tĩnh! Yên tĩnh! Cái cũng đều không muốn! Chỉ chuyên tâm sao chép kinh văn!

Xem Bồ Tát an nhàn, có được trí tuệ sâu sắc, soi sáng không trung, trải qua đủ mọi khổ ải. Chết có đáng gì! Tự mình thấy có thư pháp cũng như không, bất sinh bất diệt, phiền muộn chỉ càng ngày càng tăng chứ không hề giảm,…….Không rõ ràng, cũng không rõ ràng hẳn, thậm chí không chết già cũng không chết già hẳn, bao nhiêu đau khổ oán tụ. Không minh mẫn không được…..(em Phong bị uất quá hoá nói lung tung, từ phật pháp sang phật mình ^^)

“Phong, ta đã trở về!”

Cận đã về!

Ta ném ngay bút đi, chạy ra mở cửa phòng, cố sức kéo Cận vào phòng mình.

“Cởi quần áo mau!”

“Ngươi bị làm sao vậy?”

Ta chẳng nói tới lời thứ hai, giơ vuốt sói ra, kéo hết quần áo hắn ra. Ngực của Cận vừa lộ ra, ta lập tức lao tới, vừa liếm vừa cắn.

“Cái gì làm cho ngươi phát điên như vậy?” Cận khoẻ hơn ta nhiều, thoáng cái ôm mặt ta đẩy ra, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn ta.

“Hoặc là ôm lấy ta, không thì cút đi!”

Ngay giây tiếp theo, ta bị hắn bắt lại, quăng ta một phát lên giường. Đầu đau quá…….Còn chưa lấy lại tinh thần, Cận nhanh chóng đè lên ta, bắt đầu hung hăng hôn lên môi ta, hai tay động không ngừng, chỉ một chốc đã thoát hết quần áo của ta ra không còn một mảnh. Ta cũng chăm chú ôm chặt lấy hắn, hai chân quấn lấy thắt lưng Cận, càng cố gắng giãy giụa kích thích hắn. Chúng ta giống như là dã thú, nóng bỏng không ngừng quấn lấy nhau……

“A……….”

Đau quá! Chẳng có chút dạo đầu nào, Cận ngay lập tức tiến nhập cơ thể ta. Ha ha ha ha……….Cái thân thể này chẳng phải đã qua bao nhiêu lần chịu điều giáo rồi sao? Vì sao còn có thể thấy đau chứ? Một lần rồi lại một lần không ngừng tiến nhập, nội bích non mềm bị chèn ép không lưu tình, không bao lâu bắt đầu chảy máu, cảm giác được như nội tạng trong cơ thể cũng đang bị rút đi đau đớn, thật là khó chịu……..Thế nhưng, với ta còn chưa đủ………Ta muốn đau nữa! Muốn cơn đau chiếm lấy đầu óc ta để không phải suy nghĩ nữa, muốn quên đi tất cả.

Khi vào lâu một thời gian, bắt đầu phải tiếp nhận điều giáo, hậu huyệt phía sau mỗi ngày tựa hồ đều phải cắm một cái giả dương khối thật lớn……….

Học “Thổi tiêu”, chẳng biết mình đã nuốt vào bao nhiêu tinh dịch tanh hôi ấy………….

Tiếp khách lần đầu tiên, bị một thân hình cường tráng gấp hai lần mình áp đảo, vần vò cơ thể ta tới hơn ba canh giờ, hai chân không cử động nổi, vết thương đầy người, nằm trên giường hơn một tháng vẫn chưa hồi phục hẳn………..

Một lần tiếp vị khách nhân cường bạo, cưỡi trên người ta, trong cơ thể ta, trong miệng ta phát tiết hết lần này mới lần khác, mỗi lần đau ta đều không ngừng khóc lóc xin tha, nhưng cái loại bộ dạng này càng làm cho bọn họ hưng phấn hơn………..

Ta nhớ có lần khác, ta cuộn mình trong một góc, bất lực nhìn thân thể gầy yếu của Tĩnh Hà bị hai nam nhân một trước một sau dùng hết sức mà giày vò, tận tới lúc hắn nằm im không phát chút tiếng động,…..ba ngày sau thì chết. Còn có Yên Nguyệt, bị bao nhiêu người tra tấn một lúc, năm canh giờ sau, hắn hoàn toàn bị tàn phế, vứt ra khỏi lâu, thành một tên ăn xin mà chết ngoài đường mấy ngày sau đấy…….Bọn hắn lúc ấy có mười bốn tuổi thôi………..

Lại từ một nơi nào khác trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày trước….

“Van cầu ngươi, đừng vất bỏ ta! Ngươi không phải đã cùng ta thề non hẹn biển sao? Nói yêu ta cơ mà? Vì sao? Vì sao? Ngươi biết ta vẫn còn sạch sẽ mà, chỉ có duy nhất ngươi từng chạm vào ta……..Ta yêu ngươi…….Đừng vất bỏ ta!………”.

Thời gian ta lớn lên, người xinh đẹp bậc nhất Tuý Phong lâu là công tử Vu Anh, khiến cho người người ngưỡng mộ, đêm đầu tiên tiếp khách lại chính là Nhị Vương gia, hai người quyến luyến thề non hẹn biển, ân ái nhau, Vu Anh trung trinh trước sau như một vì Vương Gia. Kết quả hai năm sau Nhị Vương gia kết tân hoan, chỉ còn để lại nơi đây một người hoá điên, tóc tai bù xù, ngày ngày khóc thương, không tới một tháng sau thì chết…..

Tiện nhân, mau nuốt lão tử của ta đi, ta ban cho ngươi đấy………..

Loại đê tiện này, dám nói không cần sao, ta cho ngươi biết thế nào là nói không cần …….

Khó chịu sao? Muốn giải phóng sao? Cầu ta đi! Cầu ta dùng sức thao ngươi, mau nói tiểu huyệt của ngươi cần ta thao đi, đúng không……

Đúng là loại trời sinh là dâm tiện, đồ nam kỹ rách nát,a…..Lão tử sẽ thao chết ngươi, ta thao………

………..

Vì sao còn bắt ta nhớ lại? Vì sao còn bắt ta phải nghe……….? Ta không hề muốn! Ta muốn quên cơ mà! A……Vì sao ta lại không thể quên được? Cút ngay! Tránh xa ta ra mau! Ta không cần!………Các ngươi mau đi chết hết đi! Ta muốn giết các ngươi! Cho các ngươi cũng nếm tử hương vị cưỡng gian đi! Giết! Giết!

Vũ, đừng mà, đừng mà, đừng bỏ ta lại một mình như vậy……….Chúng ta còn phải trở về quê nữa cơ mà….Ngươi phải cố gắng cầm cự……..Đừng bỏ ta lại một mình như vậy……Ta rất sợ đau…….Ta không muốn chết………Ta còn muốn về nhà……….

A………………

Ta dùng hết sức lực mà thét lớn, chẳng biết lúc nào nước mặt tràn đầy trên mặt.

“Cút ngay! Không được đụng vào ta! ta muốn giết các ngươi!”

Ta phát điên, lấy tay, dùng răng cắn, đem toàn bộ ngọn lửa giận giữ của ta phát tiết lên người nam nhân trước mặt này. Hắn là ai? Vì sao lại ở trên người ta? Tại sao lại làm cho ta đau như vậy…..Đau quá!

“Phong, Phong, mau tỉnh lại, là ta! Cận đây! Câu dâm bụt của ngươi đây! Ta cùng ngươi ăn chung nồi, nằm tranh chăn với ngươi đây, luôn luôn đợi lúc ngươi ngủ say thì vẽ hoa lên mặt ngươi đây, hay trộm rượu của ngươi, phá hoa ngươi cất công trồng, hay đánh lén ngươi đây…..Là ta! Ngươi đã quên sao?”

Cận! Đúng là Cận! Bằng hữu tốt nhất của ta, ân nhân cứu mạng của ta, cũng ta sống chung suốt sáu năm nay! Đúng là Cận!

………

“Cận, Cận, ngươi có phải cũng yêu thương Lôi Táp rồi không? Lại giống như Phiên, giống như Hân, đều đi, đều ra khỏi nơi này, chỉ để lại ta một mình, thương tâm nhìn mọi người ở xung quanh ta chết thảm dần dần………..Rồi sẽ bao lâu các ngươi lại bị người ta vô tình vất bỏ, thống khổ, đau đớn mà chết đi……Chỉ để lại một mình ta……….” Ta khóc rống lên, nước măt giàn giụa, trong lòng không ngừng nhói đau. Ta không muốn nhìn những người xung quanh ta bị đau khổ rồi chết, nhất là những người bằng hữu của ta, cùng ta nhập lâu chung ngày, những người duy nhất trên đời này không coi ta là tiện nhân………

“Sẽ không, ta sẽ không bỏ lại ngươi! Ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với ngươi, cùng ngươi trồng hoa hái thuốc, cùng ngươi đi lừa gạt người khác, cùng ngươi hàng đêm mê mẩn! Ngươi không phải thích nhất trên đời là mỹ nhân sao? Ta sẽ luôn bồi bên cạnh ngươi, luôn để mình đẹp nhất cho ngươi thoải mái ngắm.”

Cận vẫn ôn nhu hôn lên trán ta, nhẹ nhàng rơi xuống mắt, lên mặt, lên môi, lên tai, theo xuống cả cổ, cả ngực……..

“Cận, có thực thế không? Ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng ta?”

“Nhất định!”

“Ta nếu không đi được ngươi có cõng ta không?”

“Nhất định!”

“Ta bị nhốt giữa biển lửa, ngươi có đến cứu ta không?”

“Nhất định!”

“Ta thích nhất mấy thứ châu báu trang sức lấp lánh liệu ngươi có mua cho ta?”

“Nhất định!”

“Ta làm hỏng mất bình hoa mà ngươi thích nhất liệu ngươi có mắng ta không?”

“Sẽ không!”

“Ta làm ra thuốc mới, bắt ngươi ra làm vật thí nghiệm liệu ngươi có tức giận hay không?”

“Sẽ không!”

“Ta đi trêu chọc mỹ nhân nào đó nhưng lại không có võ công cao cường để phòng thân, ngươi có giúp ta không?”

“Sẽ không!” Cận gằn cả giọng lên rồi.

“Ô…..Ngươi….Không có nghĩa khí giúp bằng hữu!”