Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 3: Một: Nam thần học bá: Yến hội (3)




Tiêu Cao Ý trước giờ đều được gọi với biệt danh Cao Lãnh Nam Thần. Xuất thân gia thế, quy củ đương nhiên cũng được học thành thạo.

"Cùng nhau cố gắng." Khóe miệng nhếch lên nụ cười không dễ phát hiện. Hắn bất quá đối với cô bạn nhỏ này có chút đề bụng.

Lão sư Khâu Viễn Minh nhìn thấy Thẩm Quân đột nhiên trở thành một học sinh ngoan ngoãn, lại còn mặc đồng phục, nhất thời không quen. Bất quá, cũng coi là tiến triển tốt đi. Mà đối với sự tình phát sinh vừa rồi, không chỉ lão sư, còn có các học sinh khác trong lớp đối với Thẩm Quân cũng là cảm thấy khiếp sợ.

"Này, Thẩm Quân thiệt hà. Sao đẹp vậy? Có phải mới đi phẫu thuật thẩm mĩ về không?"

"Tám phần là vậy rồi, trước đây đâu có giống vậy. Tự nhiên đẹp lên như vậy đúng là có vấn đề."

"Thẩm Quân đẹp như tiên nữ vậy. Làm cho tôi muốn theo đuổi cậu ấy."

"Mẹ, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao."

"...."

Mặc cho mọi người suy nghĩ nát óc, đều không thể hình dung đây là người trước kia thường xuyên trốn học, suốt ngày ăn mặt lòe loẹt trang điểm hút thuốc. Hiện nay Thẩm Quân ăn mặc đơn giản, ngũ quan tinh xảo uyển chuyển, eo nhỏ một tay có thể ôm hết. Chân dài, đùi đẹp. Quan trọng nhất là Thẩm Quân ngày thường đều lạnh lùng, nay trên mặt đều ôn hòa mỉm cười, khí chất thập phần không giống nhau, không tự giác tầm mắt bị hấp dẫn cứ liên tục nhìn về phía này. Đặc biệt còn ngồi cùng Tiêu Cao Ý. Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, cảm giác thật là dễ chịu.

Từ xưa tới giờ đều là như vậy, khi mà bạn trở nên tốt đẹp hơn, có người khích lệ, cũng có người ghen ghét, ra sức phỉ nhổ bạn. Đương sự Thẩm Quân giờ đây đối với sự tình phát sinh vừa rồi mắt điếc tai ngơ. Làm sao để tiếp cận Tiêu Cao Ý, làm cho hắn đối với cô có "phản ứng" mới là điều quan trọng.

Có Tô Vũ Hàm làm ví dụ. Vết xe đổi trước kia tuyệt đối không thể lập lại. Bất luận trước kia Tiêu Cao Ý đối với nữ sinh có bao nhiêu lãnh đạm, bây giờ tuyệt đối phải khiến hắn chủ động dính lấy nàng.

Khâu Minh Viễn lấy quyền thế, ho khan hai tiếng, ý bảo học sinh trong lớp tập trung

"Chủ đề chính hôm nay chúng ta sẽ nói về văn hóa nghệ thuật, tiết học sắp tới...."

Rất tự nhiên tiếng chuông reo báo hiệu hết tiết vang lên. Tuy rằng bộ dáng hiện tại của Thẩm Quân là cô gái nhỏ ngọt ngào đáng yêu, càng làm cho nhiều người muốn tiến lên làm quen với cô. Tuần đầu đi học lại chưa thể làm gì nhiều, đợi qua tuần, mọi việc lắng xuống rồi, mới bắt đầu kế hoạch vậy.

Thẩm Quân lấy di động ra: "Trương Thúc, cháu học xong rồi, bác đến đón cháu đi."

Ở phía sau có vài nữ sinh bàn tán: "Nhìn đi, Thẩm Quân thật sự hoàn lương rồi. Trước kia tóc tai đều cắt tém lên, đúng là hù chết người mà."

"Nhưng mà đẹp quá, vóc dáng cũng mê người."

"Mình cũng phải đi đổi kiểu tóc. Đi đi đi đi."

Ba bốn thiếu nữ xô xô đẩy đẩy, cùng nhau hướng về cửa tiệm làm tóc gần đó.

---------

Ngọn đèn thủy tinh trên cao bật sáng, khung cảnh huy hoàng, thức ăn xa hoa, tiếng chạm cốc vang lên liên tục. Nhiều người mang theo khuôn mặt giả dối nịnh nọt xuất hiện ở đây. Đại sảnh đông đảo, cùng với rất nhiều loại nhân vật nổi tiếng cùng nhau tụ họp.

Thẩm Quân theo Thẩm thị trưởng cùng Thẩm phu nhân tiến vào trong yến hội. Có một người tên là Lâm Khoa lập tức chạy đến nịnh nọt

"Thẩm huynh, lâu rồi không gặp, buổi tối tốt đẹp."

Thẩm thị trưởng gật đầu lễ phép: "Buổi tối vui vẻ."

"Vị này chính là thiên kim tiểu thư của thị trưởng sao? Lớn lên thật là đẹp. So với đại minh tinh trên tivi còn đẹp hơn chứ không kém. Cùng với Tiểu Khuyển nhà tôi bằng tuổi nhau. Chắc có khả năng trở thành bạn tốt nha."

Thẩm thị trưởng cười ha hả: "Không dám không dám."

Ai không biết đại công tử nhà Lâm gia, ăn chơi trác táng, cả ngày chỉ biết nhậu nhè, chơi bời nữ nhân. Còn dám nói cùng với Tiểu Quân bảo bối nhà ông ở cùng một chỗ. Bạn tốt cái rắm!

Ông đây từ trước đến giờ đều chướng mắt với đám minh tinh diễn viên, thế nhưng dám đem bảo bối của ông ra đánh đồng với đám con hát.

Thẩm Quân sở dĩ đến yến hội này, bởi vì cô biết ba của Tiêu Cao Ý nhất định sẽ đến. Tranh thủ tạo cho mình một cơ hội tiếp cận nam chủ.

"Tiểu Quân, chúng ta đi chào chú Tiêu một chút." Thẩm thị trưởng lúc này nhìn thấy Tiêu Thư Kỳ, đi bên cạnh hắn còn có một thanh niên ưu tú. Người này thoạt nhìn cũng không tệ, có thể kết hợp với bảo bối nhà ông.

"Dạ được." Thẩm Quân ngoan ngoãn gật đầu.

Đi đến nơi đông đúc này, trong lòng Tiêu Cao Ý trở nên bực bội, đâu đâu cũng là giả dối, thật sự phiền chán. Trong lúc vô tình quét mắt xung quanh, hắn nhìn thấy một cổ trang phục màu lam duyên dáng yêu kiều, hơi hơi kinh ngạc. Lần đầu tiên đi đến yên hội như vậy, liền gặp được cô. Biết là cô đi cùng với Thẩm thị trưởng, mới ý thức được, Thẩm Quân là thiên kim nhà họ Thẩm. Ý niệm môn đăng hộ đối với nhà có quyền thế, không phải là khái niệm bình thường.

Thẩm thị trưởng cùng với Tiêu Thư Kỳ bắt tay, lời nói hàn huyên không dứt, bắt đầu giới thiệu Thẩm Quân: "Đây là con gái cưng của tôi, Thẩm Quân."

Thẩm Quân mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Chú Tiêu, buổi tối tốt lành."

Tiêu Thư Kỳ hài lòng gật đầu: "Tiểu Quân lớn lên thật xinh đẹp, về sau ai cưới được con bé nhất định rất có phúc."

"Chú Tiêu cứ chọc con." Giả vờ thẹn thùng, Thẩm Quân cả khuôn mặt ửng đỏ.

"Đây là Tiêu ca ca, Tiêu Cao Ý. Hai đứa bằng tuổi nhau, nói chuyện sẽ hợp hơn." Tiêu Thư Kỳ nói xong, nhìn Tiêu Cao Ý: "Cao Ý, con với Tiểu Quân đi dạo một vòng đi, chỗ này để ba và mẹ con ở lại trò chuyện là được."

"Dạ." Tiêu Cao Ý cảm thấy mình được giải thoát rồi, vừa lúc có thể ở cùng Thẩm Quân. Cũng không tồi.

Nhìn hai bóng dáng xứng đôi vừa lứa, hai bên gia đình cảm thấy có khả năng, liền cao hứng trò chuyện không dứt.

"Bạn cùng bàn, không ngờ ở đây cũng gặp được cậu." Hết thảy Thẩm Quân đều tỏ vẻ lơ đãng, giống như hai người thật sự có duyên.

"Mình đến để dự tiệc đầy tháng của em trai thôi. Cậu có muốn đi cùng mình vào trong không?"

Thẩm Quân vóc dáng vừa vặn, khuôn mặt nhỏ cao tới vai hắn. Đôi mắt ngập nước so với buổi chiều còn sinh động hơn.

"Được... Cao Ý ca ca..." Thẩm Quân một tiếng kêu Tiêu Ý ca ca, âm thanh nhẹ như lông vũ. Khẽ cào vào tâm hắn. Tiêu Cao Ý nhất thời chỉ muốn đem cô ôm vào ngực, xoa nắn ôm ấp một phen. Sau đó phản ứng làm hắn nhất thời giật mình, sao mình trở nên như vậy.