Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 11




Liên Hạo Đông bất ngờ mở mắt, bình tĩnh nhìn Trần Hiểu Sắt chăm chăm bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, không hề có chút lo lắng nào cho tính mạng đang gặp nguy hiểm của mình.

Trần Hiểu Sắt bị anh nhìn chòng chọc như vậy sợ đến hóa đá, hung khí đang giơ lên chưa kịp nện xuống đã bị Liên Hạo Đông bắt quả tang.

Liên Hạo Đông cười khẽ, bàn tay lưu manh thộp lấy eo Trần Hiểu Sắt rồi kéo luôn cô lên giường. Hai người quấn nhau cuộn lăn tới bên kia đầu giường.

Trần Hiểu Sắt mắng: "Anh giả vờ ngủ hả?"

Liên Hạo Đông nói: "Vớ vẩn, khi nãy tôi thật sự đang ngủ."

"Vậy sao anh biết tôi đến?"

Lót tấm chăn mỏng dưới lưng cô rồi anh nói: "Tôi nghe được mùi heo sữa quay."

"Anh dám ví tôi với heo sữa?"

"Sai! Tôi đang ví mùi thơm của em."

"Đằng nào cũng là heo mà!"

Liên Hạo Đông nhắm mắt chèn tay qua eo cô đùa đùa nói: "Nhóc con à, ngủ chút đi! Bộ em không mệt sao?"

Cuối cùng thì anh ta cũng biết mệt! Hay quá, nghĩa là anh ta sẽ không hành hạ mình nữa. Nghĩ vậy cô bèn nói: "Ừ, cũng mệt thật." Thật ra thì Trần Hiểu Sắt đang rất dào dạt cảm xúc, vì tối nay đã trải qua rất nhiều chuyện mà cô không ngờ tới.

Vừa nhắm mắt đã ngủ say như chết, cô ấy tin tưởng mình đến thế ư? Sự tin tưởng này của cô càng khiến cho Liên Hạo Đông thêm phần lo lắng. Cô bé này ngây thơ thật! Dễ dàng tin tưởng người khác như thế hỏi làm sao anh yên tâm cho được đây? Aizzz!

Liên Hạo Đông trằn trọc thao thức cả đêm, giai nhân xinh như ngọc ở ngay bên cạnh mà không thể chạm vào.

Ban đầu Trần Hiểu Sắt còn lo sợ Liên Hạo Đông sẽ làm bậy với mình cho nên mới cố sức chóng chọi, nhưng cuối cùng không thể chống đỡ được nữa đành phải đi gặp Chu Công.

Thượng tướng Liên Kỳ Sơn mặt mày xanh mét đang ở bên ngoài nhà Liên Hạo Đông.

Con hai nhà ông đã về mấy ngày nhưng trừ cái ngày gặp nó hôm hội nghị quân sự cho tới này thì không thấy mặt mũi nó đâu cả, nó cũng chẳng thèm đến gặp ông. Nghe nói lại nó về nhà chưa tới mười phút, chỗ ngồi chưa nóng đã đi tiếp, còn lén dùng xe ông đi. Vì vậy mà hôm nay ông phải ngồi trên chiếc xe Jeep quân dụng của Liên Hạo Đông từ Đại Cát Phổ thẳng một mạch tới Hương Sơn, định cho tên nhóc thối tha kia biết tay một phen.

Hiện đã bảy giờ sáng, người lớn tuổi tập thể dục ở chung quanh cũng đã đi về hết, các tốp nữ binh thông tin ăn mặc chỉnh tề đều đang chuẩn bị đến căn tin ăn sáng, ai nấy cũng một kiểu tóc ngắn, thân hình dồi dào sức sống. Nghe nói nếu con gái muốn vào được bộ phận chủ chốt ở Thủ Đô thì gia cảnh người đó phải đạt những tiêu chuẩn nhất định, đó là lý do tại sao nữ bỉnh của toàn nước đều có tầm vóc chênh lệch đến vậy, cộng thêm vài năm trở lại đây thức ăn trong quân đội dinh dưỡng hơn trước mà tập huấn thì quá ít, có đãi ngộ tốt nên ai cũng đẫy đà no tròn.

Liên Kỳ Sơn bước xuống xe, sau đó nháy máy với ông Lữ tài xế bên cạnh, ý ông muốn vào tự mình đánh thức thằng nhóc kia dậy.

Ông Lữ tuổi đã cao, làm tài xế cho Liên Kỳ Sơn đã nhiêu năm nay, ông cũng chứng kiến Liên Hạo Đông lớn lên từng ngày. Cái người lôi Liên Hạo Đông từ vũ trường 'Đêm Thượng Hải' ở 'Đại Hồng Kông' năm đó chính là ông. Ông xem Liên Hạo Đông cũng như con ruột của mình, thương yêu vô hạn.

Ông Lữ thầm nghĩ, Liên Hạo Đông bây giờ đã trưởng thành nhưng vẫn còn long bong mê chơi, thật khiến người khác không sao yên lòng được. Ông vỗ vỗ lên cánh cửa, đợi một lúc mà mãi vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì.

Liên Kỳ Sơn tức giận ra lệnh: "Gọi Tiểu Vương tới đây, phá cửa cho tôi!"

Hai ngày này Tiểu Vương nhận mệnh lệnh của Liên Hạo Đông ở nhà khách quân đội chờ, khi nào cần anh gọi. Năm phút sau, Tiểu Vương hăng hái chạy như tên bắn tới trước phòng vị doanh trưởng độc thân của mình. Sau khi nhận lệnh của lão thủ trưởng thì bắt đầu xuống tay. Trị an trong quân đội xưa nay không thể nghi ngờ, vì vậy mà chìa khóa nhà Liên Hạo Đông là kiểu cũ có từ lâu đời, thế là của nhanh chóng được mở toang….

Liên Hạo Đông đã dậy từ lâu nhưng anh không nỡ buông giai nhân trong lòng vẫn còn đang ngủ say ra. Cứ tưởng ông cụ gọi không được sẽ bỏ đi nào ngờ mọi chuyện lại không như anh dự liệu. Đến khi nghe thấy tiếng ra lệnh phá cửa thì anh mới hoảng hồn, tính tình ông cụ nhà anh vốn rất nóng nảy. Bất chấp người con giá như tiên nữ đang nằm trên giường, anh lật đật ngồi dậy thay quần áo.

Tốc độ quân nhân mặc quần áo chỉ có dùng dây để tính, hai mươi giây để mặc đồ, một phút để đi ra, Liên Hạo Đông chịu huấn luyện như thế đâu phải mới chỉ hơn nghìn ngày?

Tính tình ông cụ nhà rất quái gở, ông chờ cho khí độc trong phòng của Liên Hạo Đông tản đi hết mới bước vào, phòng của thằng nhóc này đến người của phòng nội vụ cũng không dám bước chân vào. Lúc ông thủng thỉnh khoan thai bước vào thì trà Liên Hạo Đông ngâm đã có thể uống chén tách thứ hai.

Đây chính là căn nhà vỏ ốc của thằng nhóc Liên Hạo Đông nhà ông sao? Nó thà rằng ở căn nhà cũ ỹ này chứ không chịu về biệt thự sống cùng gia đình. Tuy thế hệ ông không có nhiều cơ hội được ra chiến trường, nhưng gần ba mươi năm qua, hàng trăm đợt huấn luyện diễn tập bằng súng thật đạn thật ấy không chỉ là nói suông. Vừa vào cửa ông đã ghé mắt đánh giá thằng con xấu xa của mình, da dẻ ngăm đen, thể hình cường tráng, ánh mắt tinh thâm bình ổn, chà, nhìn cũng oai phết nhỉ…

Liên Hạo Đông chuyển tách trà Thiết Quan Âm sang cho cha mình nói: "Tối hôm qua con đi gặp bạn, thấy trễ rồi nên mới không về nhà nữa. Ba uống thử trà này xem thế nào? Tối qua con được một người bạn tặng đó."

Liên Kỳ Sơn không nhận tách trà mà hỏi bằng giọng chất vấn: "Anh cả anh cũng đã về tối qua."

Anh cả của Liên Hạo Đông tên Liên Hạo Thiên, là đội trưởng khu trục hạm của đội hạm hải B, tính theo cấp bậc thì cao hơn Liên Hạo Đông một cấp, quanh năm suốt tháng lênh đênh trên biển, rất ít khi về đất liền, về nhà lại càng ít hơn.

"Sao lần này anh cả lại đột ngột về thế ạ?"

Liền Kỳ Sơn nói: "Trong quân đội có việc, sẵn tiện về thăm Miêu Miêu luôn."

Đã hai năm Liên Hạo Đông không gặp anh cả, lần gặp ngắn ngủi cuối cùng là khi còn ở thành phố Q.

Liên Hạo Đông hỏi: "Bao giờ anh cả đi?"

Liên Kỳ Sơn nói: "Ba ngày sau sẽ về đội, tên nhóc thối nhà anh không tính về gặp anh mình à?"

Liên Hạo Đông nói: "Dạ, chút nữa con về nhà."

Trần Hiểu Sắt đã tỉnh, bình thường giờ này Sửu Sửu đã đến gọi cô dậy, nếu cô không dậy Sửu Sửu sẽ liếm liếm cô, vì vậy mà cô luôn thức dậy rất đúng giờ. Cô nhập nhèm vừa dụi mắt vừa đi ra.

Lúc Liên Hạo Đông rời giường thì nhóc con này còn đang ngủ say sửa, thỉnh thoảng còn nói mớ linh tinh, mới đó mà sao dậy mau thế hở?

Lần đầu tiên Liên Hạo Đông bị sợ đến đổ đầy mồ hôi, hơn nữa nỗi sợ này còn không bằng hồi năm mười lăm tuổi kéo bè kéo lũ đi đánh nhau bị một đám người chặn trong con hẻm nhỏ suốt một ngày một đêm. Vậy mà giờ phút này sống lưng anh lại toát mồ hôi lạnh, ây chà, ai bảo mình có phần sai sót.

Việc làm trái lương tâm của Liên Hạo Đông bị bại lộ, ông cụ nhìn tới chiếc váy trắng trên người Trần Hiểu Sắt, mắt già trừng mắt nhỏ hai mắt kình nhau, tái mặt quay đi quát với Liên Hạo Đông: "Mau ra đây cho ta!"

Liên Hạo Đông lập tức đáp bằng giọng nói dứt khoát âm vang: "Dạ!" Sau đó cùng thủ trưởng đi ra ngoài.

Đúng là trong cái rủi còn có cái may, hên là lúc đi ra mình đã mặc lại quần áo của mình. Ông già đó là ai? Ban nãy nghe tiếng nói chuyện mình còn tưởng tiếng trong TV. Xem ra ông ấy đã hiểu nhầm mình rồi, cô rón rén đi tới áp tai lên cánh cửa nghe ngóng cuộc nói chuyện của hai người ở bên ngoài.

Tiểu Vương nhận ra ngay đây chính là cô gái đã bỏ trốn trong đêm đó, sau đó khép cái miệng đang há to của mình lại đi tới chào hỏi Trần Hiểu Sắt. Trong lòng gật dù như đã hiểu mọi chuyện, xem ra chị gái xinh đẹp này rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của doanh trưởng mình. Trần Hiểu Sắt cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra tiểu Vương, hôm đó cô đã bày trò lừa Tiểu Vương đi mua nước, cô cảm thấy mình thật bậy bạ. Vì vậy vội vàng nói tiếng xin lỗi: "Tiểu Vương, xin lỗi anh nha, hôm đó tôi đột nhiên có việc gấp nên không kịp thông báo với anh một tiếng."

Tiểu Vương nói: "Khi đó tôi còn lo lắng sợ cô gặp phải chuyện không may hay té xỉu ở đâu đó rồi ấy chứ, cho nên không dám rời khỏi bệnh viện, sau đó tôi và doanh trưởng xem qua máy theo dõi của bệnh viện mới biết cô đã đi rồi."

Ối trời ơi, quá đáng sợ.

Cô lại hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy? Nhìn hung dữ dễ sợ."

Tiểu Vương nói: "Ông ấy là thượng tướng Liên Kỳ Sơn, là cha của doanh trưởng đó."

"Trời ạ, không phải ông ấy hiểu nhầm tôi với doanh trưởng anh có gì đấy chứ? Chúng tôi không có gì cả, thiệt đó.”

Tiểu Vương gãi gãi đầu, tỏ vẻ không thể tin được.

Trần Hiểu Sắt nóng lòng càng rối rắm giải thích: "Chúng tôi thật sự không có gì mà. Tối qua doanh trưởng anh uống say nên tôi mới lái xe đưa anh ta về, sau đó trời lại đổ mưa thành thử tôi không về nhà được, đành phải ở lại đây một đêm, suốt đêm qua chúng tôi thực sự không có làm gì hết."

Tư tưởng của thế hệ trẻ bây giờ đều phát triển rất lợi hại, chẳng còn biết cái gì là tình cảm trong sáng thuần khiết nữa. Nghe thấy cô giải thích như vậy mặt anh lính lại đỏ lựng lên, có lẽ anh suy nghĩ hơi xa rồi.

Liên Hạo Đông cúi đầu nghe cha mình mắng, ánh sáng của mặt trời ban mai chiếu rọi tỏa sáng cả sườn mặt, khiến anh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Tiểu Vương nhập ngũ hồi năm ngoái, và đã đi theo doanh trưởng được một thời gian nhưng chưa bao giờ thấy cảnh Liên Hạo Đông cúi đầu thế này, đúng là chuyện hiếm có.

Trần Hiểu Sắt chợt nảy ra một mưu kế, nếu âm mưu này thành công chắc chắc Liên Hạo Đông sẽ bị ăn tát đã ghiền. Nghĩ tới lúc Liên Hạo Đông bị đánh cho no nê trong lòng cô vô cùng háo hức, chuyện xấu xa cỡ này mình nhất định phải làm.

Trần Hiểu Sắt lấy lập tức diễn lại vở ‘Nữ quỷ phục thù ký’ mà mình từng diễn ở trưởng, lảo đảo đi về phía hai người họ. Liên Hạo Đông đang tập trung nghe ông cụ nhà mình giáo huấn: "Thân là bộ đội chính thống, sao cuộc sống riêng tư lại bê bối tới mức này? Sao anh có thể không giữ đúng kỷ luật như thế chứ?"

Liên Hạo Đông tính giải thích, sau đó lại thấy không cần thiết giải thích, chỉ yên lặng lắng nghe ông cụ dạy bảo.

Liên Kỳ Sơn nói tiếp: "Nghe nói hôm qua anh đi gặp cô gái họ Trương, nói chuyện ra...." Ông đột ngột dừng lại, sau đó hai người đồng thời quay đầu nhìn người đang chạy tới, con nhóc thúi kia tính giở trò quỷ gì nữa đây? Gân xanh nổi cuồn cuộn Trên trán Liên Hạo Đông.

Trần Hiểu Sắt đi tới sát người Liên Hạo Đông, nhìn anh với vẻ mặt buồn bã khổ sở, sau đó bất thình lình ngồi thộp xuống dưới chân anh, rất đáng thương nói: "Mấy năm trước anh có nói là sẽ cưới em mà, nhưng đã qua bao nhiêu năm mà anh vẫn chưa chịu thực hiện lời hứa đó? Bây giờ anh không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi lập gia đình rồi, chắc không phải anh chê bai em già nua xấu xí chứ? Anh à….!"

Ợ! Sao những lời này nghe buồn nôn vậy nhỉ? Khỏi đợi người khác phát ngấy, bản thân cô cũng thấy tự ghê rợn chính mình rồi.

Liên Kỳ Sơn nghe vậy mặt càng đen hơn. Khỉ thật, quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

Liên Hạo Đông không ngờ cô lại đâm sau lưng chiến sĩ như thế, cũng may tố chất tâm lý mình đã luyện đến trình độ chắc như đá rồi, lập tức đáp trả: "Anh nói không cưới em hồi nào?"

Hả?

Trần Hiểu Sắt lại nói: "Nếu không phải sao anh cứ hết lần này tới lần khác lén em đi xem mắt? Lẽ nào anh không biết nguyện vọng của em là được gả cho anh sao?"

Liên Hạo Đông tiếp tục đáp trả: "Mọi chuyện đều do người lớn sắp xếp cho anh mà thôi."

Liên Kỳ Sơn húng hắng ho mấy cái, thằng ranh con này đúng là không xem cha nó ra gì mà.

Còn nữa, nhiệm vụ đi xem mắt lần này là Thiếu tá Trương Diệu ủy thác cho lữ đoàn trưởng Triệu tới ngỏ lời. Trương Diệu muốn kết xui gia với gia đình ông từ rất lâu rồi, ngày trước ông ta vốn định gả con gái Trương Lăng Thu của mình cho con trai cả của Liên Kỳ Sơn. Nào ngỏ đủ loại nguyên nhân kéo tới khiến cho mối lương duyên ấy không thành, chuyện này cũng làm cho hai ỗng lão đều tiếc nuối khôn nguôi. Sau đó lại dồn hết tâm tư và nguyện vọng sang Liên Hạo Đông người con trai thứ hai của Liên Kỳ Sơn, làm mối cho cô cháu gái Trương Thiếu Vân con của anh cả mình.