Sắc Nước Hương Trời

Chương 25




Đàm cữu mẫu còn muốn nói tiếp chuyện xưa của Tiểu Cô Tử, Quách Kiêu đã dẫn hai muội muội đến.

Ghen ghét của Đàm cữu mẫu đối với Lâm thị nhất thời biến mất không còn một mảnh, trên mặt trong mắt chỉ còn quan tâm yêu thương đối với cháu ngoại trai là Thế tử này, đứng dậy nghênh đón, ân cần hỏi thăm: "Mới nửa tháng không gặp, Bình Chương, Đình Phương sao gầy vậy?"

Lâm thị đang ngồi ở chủ vị rũ mắt cười yếu ớt, để lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ, Đàm thị nói lời này, là hoài nghi nàng khắt khe với huynh muội Quách Kiêu?

"Mợ thật biết chê cười, vừa nãy Tam ca còn nói ta mập kìa." Đình Phương quét mắt kế mẫu, cười khách sáo nói, cũng nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Năm nay tháng chạp đặc biệt lạnh, mợ mấy ngày qua vẫn tốt chứ? Ta còn muốn ngày mai đi gặp người, nhưng ngược lại người đã tới trước." Vừa nói, vừa gật gật đầu với huynh muội Đàm Văn Lễ, Đàm Hương Ngọc.

"Con chỉ biết nói ngọt." Đàm cữu mẫu trìu mến ôm cháu ngoại gái vào trong ngực, sờ lên đầu. Là thật tâm yêu thương hay là nhất định phải yêu thương, chính bản thân Đàm cữu mẫu cũng phân không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết là, nàng phải quan tâm chiếu cố đôi cháu ngoại trai cháu ngoại gái này giống như thân sinh, chỉ có như vậy, quan hệ hai nhà Đàm, Quách mới có thể không gì phá nổi.

Đình Phương tựa ở trong ngực mợ, im lặng thở dài. Mợ khổ tâm kinh doanh là thật, đối với bọn họ tốt cũng là thật, cho nên nàng có thể hiểu được tổ mẫu không thích mợ, cũng hiểu rõ ca ca giúp đỡ một nhà mợ, bất kể nói thế nào, Đàm gia cũng là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, biểu ca biểu muội cũng là người thân của bọn họ.

"Gia Ninh, đây là mợ của Vĩnh An bá phủ." Lâm thị đi tới, cười ra hiệu nữ nhi hành lễ với trưởng bối.

Tống Gia Ninh ngoan ngoãn cúi chào Đàm cữu mẫu: "Mợ."

Đàm cữu mẫu mân mê khóe miệng, nữ nhi của quả phụ không tuân thủ nữ tắc, chắc chắn lớn lên sẽ quyến rũ lẳng lơ như Lâm thị, có tư cách gì mà gọi nàng là mợ? Đàm cữu mẫu thật không muốn đáp lời, nhưng Lâm thị có thể câu dẫn người, Quách Bá Ngôn có lẽ đã bị con hồ ly tinh mới lấy này mê hoặc thần hồn điên đảo, nếu như nàng ta vạch mặt với Lâm thị, trở về Lâm thị lại đi cáo trạng với Quách Bá Ngôn...

Không được, nàng phải nhẫn nại, trước khi cháu ngoại trai kế thừa tước vị Quốc Công Phủ, hoặc là trước khi Quách Bá Ngôn chán ghét vứt bỏ Lâm thị, nàng đều phải duy trì vui vẻ ngoài mặt với Lâm thị.

"Gia Ninh lớn lên thật là xinh đẹp." Đàm cữu mẫu cười khen ngợi nói, xoay người sờ khuôn mặt của Tống Gia Ninh, hiếm lạ mà nhéo nhéo: "Sao lại mập thế này?"

Tống Gia Ninh khe khẽ hít một hơi tức giận, thiếu chút nữa nhịn không được đi sờ mặt, nàng hiểu chuyện chịu đựng, dấu tay còn lưu lại trên khuôn mặt béo mũm mĩm tiết lộ lực đạo vừa nãy của Đàm cữu mẫu. Lâm thị nhìn thấy, Đình Phương, Quách Kiêu cũng nhìn thấy, Đình Phương lo sợ bất an hai bên khó xử, còn Quách Kiêu thì trực tiếp nói với kế mẫu: "Mẫu thân bên này bận rộn, ta mời mợ đi Di Hòa Hiên ngồi một chút."

Lâm thị không khách khí, cười nói: "Làm phiền Thế tử rồi, ngày khác rảnh rỗi, ta lại mời phu nhân dùng trà."

Quách Kiêu gật đầu, nghiêng người mời một nhà mợ đi ra ngoài.

Đàm cữu mẫu cũng lười xã giao có lệ với Lâm thị, nắm bàn tay nhỏ bé của Đình Phương rời đi, Đàm Hương Ngọc kết thân với Đình Đình theo sát phía sau mẫu thân, ánh mắt xéo qua đầu nhìn Quách Kiêu bên kia, không hề để ý Tống Gia Ninh, Đàm Văn Lễ thì không giống vậy, đi tới bên cạnh Tống Gia Ninh rồi dừng lại, cúi đầu cười với Tống Gia Ninh: "Biểu muội có muốn đi cùng hay không? Chúng ta nhiều người sẽ náo nhiệt hơn."

Ngoại trừ Đoan Tuệ công chúa, Tống Gia Ninh đối với những thứ thân thích này của Quách Kiêu không hề hiểu rõ, nhưng nàng lại không ngốc, cháu ngoại trai biểu ca biểu muội nhà mợ đoàn tụ sum vầy, nàng sáp đến làm cái gì? Huống chi Đàm cữu mẫu rõ ràng không thích nàng, bóp mặt nàng bây giờ còn mơ hồ đau đớn.

"Không đi, ta còn phải làm bài tập." Tùy tiện tìm một cái cớ, Tống Gia Ninh đi đến bên cạnh mẫu thân, Lâm thị thuận thế đỡ lấy bả vai nữ nhi.

Đàm Văn Lễ có hơi thất vọng, nha đầu kia thật xinh đẹp, hắn rất thích.

Quách Kiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, một đoàn người đi ra, hắn xoay người lại, cúi đầu nhìn kế mẫu bồi tội: "Chỗ mợ thất lễ, mong rằng mẫu thân rộng lòng tha thứ, người yên tâm, ta cam đoan sẽ không còn có lần sau." Hắn không thích kế mẫu đột nhiên xuất hiện này, không thích bất luận kẻ nào thay thế vị trí mẫu thân ở cái nhà này, nhưng trước khi Lâm thị lộ ra địch ý gì, hắn cũng sẽ không khi dễ một nữ lưu yếu đuối.

"Nhân chi thường tình, Thế tử quá lo lắng, mau đi đi." Lâm thị thật tâm nói.

Quách Kiêu ừ một tiếng, trước khi rời đi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua Tống Gia Ninh, chỉ thấy tiểu nha đầu có chút bĩu môi, đầu dựa lên người kế mẫu, hiển nhiên là ủy khuất.

Tống Gia Ninh đương nhiên ủy khuất, Quách Kiêu vừa đi, nàng liền xoa khuôn mặt tố khổ với mẫu thân "Đau quá."

Lâm thị vịn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi xem xét, thấy chính giữa khuôn mặt tựa như đậu hủ non của nữ nhi bị bóp đỏ lên một ít, nàng âm thầm cắn răng, vừa giúp nữ nhi xoa khuôn mặt vừa thấp giọng nói: "Sau này nhìn thấy người Đàm gia thì né đi." Quốc Công Phủ cuối cùng vẫn còn Quách Kiêu, thân thích của Quách Kiêu, có thể không xung đột là tốt nhất.

Tống Gia Ninh rầu rĩ không vui gật gật đầu

- ------------

"Đình Phương à, ngươi thành thành thật thật nói với mợ, Lâm thị có khi dễ các ngươi hay không, Quốc Công gia có bất công hay không?" trên đường đi đến Di Hòa Hiên, Đàm cữu mẫu nắm tay cháu ngoại gái, nghi ngờ hỏi thăm.

Đình Phương buồn cười, nhìn qua trưởng bối nói: "Mợ, mẫu thân đối với ta rất tốt, phụ thân cũng không có bất công ai, người cứ yên tâm đi ạ."

Đàm cữu mẫu không tin, nhìn trước nhìn sau rồi mới nhỏ giọng nói: "mẹ kế trên đời này đều là một dạng người, không có khả năng đối xử tử tế với hài tử vợ cả lưu lại, hiện tại nàng căn cơ bất ổn, không thể không giả bộ ôn nhu hiền thục, đợi nàng ngồi vững vàng vị trí Quốc Công phu nhân, hừ, chờ xem, người thứ nhất ra tay chính là ngươi đó. Đại ca ngươi ở Tiền viện, nàng không xen vào, mợ lo lắng nhất là ngươi thôi."

Đình Phương chỉ có thể liên tục cường điệu kế mẫu không phải loại người như vậy.

Đàm cữu mẫu thì càng cảm thấy cháu ngoại gái ngu ngốc.

"Nói nhiều tất nói hớ, mợ bớt nói hai câu đi." Quách Kiêu lạnh giọng nhắc nhở. Lâm thị đến cùng như thế nào, không phải một sớm một chiều có thể kết luận được, bởi vậy hắn ngầm đồng ý mợ nhắc nhở muội muội, nhưng đồng dạng ý tứ, mợ không cần nói qua nói lại.

Đàm cữu mẫu ngó ngó cháu ngoại trai, ngậm miệng. Cháu ngoại trai lúc nhỏ, nàng còn dám bày ra phòng thái trưởng bối, hai năm qua cháu ngoại trai chợt cao lớn, uy nghiêm trên người Thế tử gia cũng càng lúc càng thịnh, quả thực là một Quách Bá Ngôn khác, Đàm cữu mẫu bất tri bất giác từ quản giáo một phương, biến thành chính là cúi đầu nghe theo.

Nhưng vẫn còn muốn nói một số lời bà cho là nên nói.

Đến Di Hòa Hiên của Quách Kiêu, Đàm cữu mẫu gọi một mình cháu ngoại trai qua một bên, hạ giọng nói: "Bình Chương, ngươi lớn rồi, đối với một số việc khả năng nhìn nhận còn hiểu biết hơn so với mợ. Đình Phương ở bên cạnh Thái phu nhân, Lâm thị đùa giỡn không được bao nhiêu tâm cơ. Ngươi không giống vậy, Thế tử vị của ngươi là Quốc Công gia cho, Quốc Công gia nếu như có thể cho, liền cũng có thể thu hồi, ngươi nên cẩn thận một chút, vạn nhất Lâm thị sinh ra nhi tử... Nàng một quả phụ cũng dám muốn danh phận Quốc Công phu nhân, ai dám nói nàng không có nghĩ đến nhiều hơn?"

Quách Kiêu cười lạnh: "Chỉ sợ nàng không có bản lãnh này."

Thiếu niên hết sức khinh cuồng, Đàm cữu mẫu thở dài: "Ngươi biết cái gì, dáng vẻ nàng như vậy, bên gối thổi gió nhiều hơn, Quốc Công gia..."

"Mợ." Quách Kiêu không muốn nghe bất luận kẻ nào chửi bới phụ thân của mình.

Đàm cữu mẫu thức thời dừng lại.

Quách Kiêu nhìn nhìn nàng, trái lại khuyên bảo nói: "Mợ, ta biết rõ ngươi quan tâm chúng ta, nhưng chuyện trong phủ trong lòng ta có tính toán, mợ không cần hao tâm tổn trí, càng không cần tự chủ trương ra tay với bên kia, chuyện hôm nay, ta không hy vọng sẽ có lần sau nữa."

Làm chuyện mờ ám bị cháu ngoại trai phát hiện, mặt già của Đàm cữu mẫu đỏ lên, ấp úng không biết nên nói tiếp thế nào.

"Bên ngoài lạnh lẽo, mợ vào bên trong ngồi đi." Quách Kiêu đưa cho bậc thang.

Đàm cữu mẫu thở ra một hơi, cùng cháu ngoại gái đi vào, chỉ chừa Quách Kiêu một người đứng ở dưới mái hiên, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng.