Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1006: Hạnh phúc đến mức cô cũng ghen tị




“Tư Hạo.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, có chút thụ sủng nhược kinh, trước khi mất trí nhớ, Tư Hạo của cô ôm cô là rất bình thường, từ khi anh mất trí nhớ, anh đối với cô rất lạnh nhạt, thậm chí vì cô là con gái ruột của Long Quân Triệt mà con sinh lòng bài xích và chán ghét cô, nên sau khi mất trí nhớ, mỗi lần anh thay đổi thái độ với cô đều khiến cô kinh hãi, rung động, xúc động và hạnh phúc.

Long Tư Hạo nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, ôn nhu cười một tiếng, ôm cô đi ra ngoài.

Trước sau trái phải bọn họ đều có vệ sĩ chắn, Hoắc Nghiệp Hoằng cứ thế trơ mắt nhìn Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn rời đi, Long Đằng Thiên được dẫn đi.

Khi bọn họ đi xa, Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Hoắc Nghiệp, ánh mắt hung ác, mặt đầy tức giận: “Hoắc Nghiêm, nếu không phải nể tình ông đi theo tôi nhiều năm, chỉ bằng ông dám thả Long Đằng Thiên ra, tôi nhất định sẽ giết ông.”

Hoắc Nghiệp Hoằng cúi đầu, mặt đầy áy náy: “Lão gia, tôi thật xin lỗi ông, ông giết tôi đi.”

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn ông ta hồi lâu, mới kêu vệ sĩ bên cạnh ném Hoắc Nghiêm vào hang đá kia, không cho phép ông ta bước ra ngoài một bước.

Biệt thự Thủy Lộ.

Vừa về tới biệ thtự, Long Tư Hạo liền gọi đội chữa bệnh mang theo dụng cụ đến kiểm tra toàn thân cho Long Đằng Thiên.

Mặc dù trên người ông có rất nhiều vết thương, nhưng không nguy hại đến sinh mạng của ông.

Các chỉ tiêu thân thể vẫn bình thường, nội tạng cũng không có dấu hiệu suy kiệt gì, nhưng huyết áp hơi cao, có bệnh phong thấp.

Khi ở hang đá, vì bị đau eo, trở lại biệt thự luôn nằm trên giường, tiếp nhận kiểm tra.

Đội chữa bệnh rời đi, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ cũng không quấy rầy, rời khỏi Thụy Lộ.

Long Tư Hạo và Long Đằng Thiên xa cách hơn 20 năm, sau khi đội chữa bệnh rời đi, anh luôn ngồi cạnh giường.

Trong mắt anh tràn đầy áy náy: “Ông ngoại, thật xin lỗi, cháu không tìm được ông, hại ông bị hành hạ chịu khổ nhiều năm như vậy.”

Nhìn Long Đằng Thiên gầy trơ xương như củi, áy náy trong lòng Long Tư Hạo ngày càng sâu, chiếm cứ cả người anh.

Anh cảm thấy mình không phải là một cháu ngoại tốt.

Nếu anh có thể tìm được ông ngoại của anh sớm hơn, ông ngoại anh cũng sẽ không bị hành hạ chịu khổ nhiều như vậy.

Tuy Hoắc Nghiệp Hoằng là ông nội ruột của anh, nhưng lần này, anh sẽ không lưu tình nữa.

Long Đằng Thiên thấy anh mặt đầy áy náy: “Tư Hạo, cháu ngoại ngoan, ông ngoại không trách cháu, cháu không cần cảm thấy có lỗi với ông ngoại.”

Dứt lời, ông quan sát chung quanh, trên khuôn mặt tiều tụy lộ ra nụ cười: “Ông ngoại còn phải cảm ơn cháu thay Long gia giữ được nơi này.”

Thủy Lộ này là tổ nghiệp của Long gia, cho nên không thể bị người khác chiếm mất.

Khi ông bị Hoắc Nghiệp Hoằng bắt, ông chỉ lo Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ nuốt trọn toàn bộ tổ nghiệp Long gia, mảnh đất này vô cùng đáng tiền, có thể bán với số tiền lớn.

Cũng may cháu ngoại ông thay Long gia giữ được nơi này, vậy sau này ông xuống hoàng tuyền, mới có mặt mũi đi gặp tổ tiên Long gia.

Long Tư Hạo nhìn bàn tay đầy nếp nhăn của ông, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua đau lòng: “Ông ngoại, cháu họ Long, dĩ nhiên phải giúp Long gia giữ lại nơi này.”

Long Đằng Thiên mặt đầy vui vẻ yên tâm: “Tốt lắm, cháu không hổ là cháu ngoại ngoan của ông, không uổng công ông ngoại thương cháu khi cháu còn bé.”

Long Tư Hạo nghĩ tới Long Đằng Thiên bị nhốt trong hang đá, nhất định không được ăn no, liền hỏi: “Ông ngoại đói không? Cháu kêu người chuẩn bị đồ ăn.”

Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, mùi cơm truyền vào.

Long Đằng Thiên ở trong hang đá cơm nước kém không thôi, đã hơn 20 năm không ngửi được mùi thơm thức ăn.

Ông ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ, thấy Lê Hiểu Mạn bưng đồ ăn đi vào, sau lưng cô còn hai nữ giúp việc, trong tay cũng bưng đồ ăn đầy đủ màu sắc mùi thơm.

Cô đến gần, mùi thơm bay vào mũi Long Đằng Thiên, ông có khẩu vị.

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn bưng đồ ăn vào, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên xúc động, ánh mắt nhìn cô trở nên nhu hòa.

Lê Hiểu Mạn bưng đồ ăn đi tới bên người Long Đằng Thiên, đặt đồ ăn xuống, mới ân cần hỏi: “Ông ngoại, eo của ông đỡ hơn chút nào chưa?”

“Nha đầu có lòng, eo ông không sao.” Hiện tại Long Đằng Thiên rất ấn tượng với đứa cháu dâu này, đoan trang hiền lành, có khí chất, hơn nữa còn rất có bản lĩnh.

Có thể lật đổ Hoắc thị, chứng minh cháu dâu này của ông có trí tuệ có bản lĩnh.

Lê Hiểu Mạn cười nhìn Long Đằng Thiên: “Vậy thì tốt, ông ngoại đói bụng không? Cháu làm một ít thức ăn cho ông ngoại, cháu đút ông ngoại.”

Dứt lời, múc một chén canh xương bổ dưỡng trước, đang muốn đút cho Long Đằng Thiên, bị ông ngăn cản.

“Nha đầu, đừng xem ông ngoại là phế nhân, ông ngoại tuy lớn tuổi nhưng tay chân linh hoạt, để ông ngoại tự múc.”

Long Đằng Thiên rất cố chấp, nói tự múc liền tự múc, cho dù Long Tư Hạo khuyên cũng vô dụng.

Lê Hiểu Mạn cuối cùng không thể khuyên Long Đằng Thiên, đưa chén canh cho ông, nhìn ông ăn.

Vừa ăn vừa khen ngợi tay nghề của Lê Hiểu Mạn không tệ, nói cháu ngoại ông cưới vợ tốt.

Được ông tán dương, nhất là được người thân của người đàn ông mình yêu tán dương, là một chuyện rất vui vẻ.

Lê Hiểu Mạn được Long Đằng Thiên tán dương, trong lòng chỉ kém nở hoa, cô quay đầu nhìn Long Tư Hạo, thấy anh vừa rồi chỉ nhìn qua cô một lát liền không nhìn nữa, trong lòng cô có chút mất mát.

Long Đằng Thiên ăn xong, cô và hai nữ giúp việc dọn dẹp đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, cô cau lại đôi mi thanh tú, trong lúc Long Đằng Thiên dùng cơm, Long Tư Hạo không nói câu nào với cô, cũng không nhìn cô một lần, không để cho cô giải thích, chút mất mát trong lòng cô biến thành đại mất mát.

Long Tư Hạo một mực bồi Long Đằng Thiên ở trong phòng ngủ, nghe ông kể hơn 20 năm qua bị hành hạ thế nào.

Càng nghe, anh càng căm ghét Hoắc Nghiệp Hoằng.

Đến khuya, Long Đằng Thiên mệt mỏi nên ngủ, anh mới đi lên phòng ngủ của anh ở lầu ba.

Long Đằng Thiên lớn tuổi, leo lên leo xuống không tốt, nên phòng ngủ của ông ở lầu hai.

Mặc dù trong biệt thự có thang máy, nhưng theo tính cách cậy mạnh của Long Đằng Thiên, ông quả quyết không đi thang máy, vì tránh cho ông leo lên leo xuống quá mệt mỏi, Long Tư Hạo mới an bài ông ở lầu hai.

Lúc Long Tư Hạo trở lại phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn đang ngồi trên giường xem hình cưới của cô và Long Tư Hạo.

Mỗi một hình cô đều nhìn cực lâu, nhưng càng nhìn trong lòng cô càng khó chịu.

Trong hình, bọn họ rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức chính cô cũng rất ghen tị.

Mặc dù bây giờ Tư Hạo của cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể nhanh chóng khôi phục toàn bộ trí nhớ.