Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1015: Những người đứng xem cuối cùng bàng quan...




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Vân Hy thấy Long Quân Triệt vẫn cực kỳ cực đoan, thì lấp lập trường của 1 người từng trải nói: “Chờ một ngày nào đó ông nghĩ thông, ông sẽ biết hô nay mình cực đoan đên mức độ nào, ba tôi thật sự có lỗi với dì Nhã Tâm, nhưng ông ấy cũng phải đền mạng rồi.”

Dứt lời, mày anh ta cũng cau chặt hơn, không khỏi nhớ lại người cha mơ hồ trong trí nhớ, cảm giác vô cùng sầu não.

Con người ta từ nhỏ đã có ba mẹ yêu thương, còn anh ta thì không được hưởng thụ tình yêu của cha, mẹ thì chỉ để ý đến địa vị của mình tại Hoắc gia mà thôi.

Thu lại cảm giác mất mát bi thương, anh nhìn Long Quân Triệt ảm đạm cười: “Chỉ mong một ngày nào đó ông sẽ nghĩ thông suốt việc này, có lúc, nên bỏ xuống thì bỏ xuống, như vậy mới có thể sống vui vẻ hơn, tôi về đây.”

Lúc xoay người rời đi, Long Quân Triệt liền gọi anh ta lại.

“Tôi cố ý tiếp cận cậu là vì muốn lợi dụng cậu đối phó với anh cậu, để hai người chém giết lẫn nhau, cậu không hận tôi sao?”

Hoắc Vân Hy dừng bước, xoay người qua: “Ông là ba ruột của Mạn Mạn, tôi sẽ không hận ông, còn nữa, tôi cũng không muốn hận một ai đó nữa, hận một người thật ra cũng mệt chết đi được, ngay từ lúc mất đi Mạn Mạn, tôi đã oán hận anh tôi, hận không thể giết anh ấy, nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận, thì chỉ cần người tôi yêu hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc.”

Long Quân Triệt hỏi lại: “Nếu Long Tư Hạo cũng phụ Mạn Mạn giống ba cậu, hại chết Mạn Mạn, cậu có thể không hận anh cậu sao? Cậu không hận người đã hại chết người cậu yeei nhất sao?”

Vấn đề này, Hoắc Vân Hy chưa từng nghĩ ra, đổi lại là anh, nếu Long Tư Hạo cô phụ Lê Hiểu Mạn, lại còn hại chết cô, thì có lẽ anh cũng sẽ không thể tha thứ cho anh ấy được.

Vấn đề này anh không trả lời được.

Bởi vì có lẽ anh còn cực đoan hơn Long Quân Triệt nhiều.

Những người đứng xem cuối cùng vẫn là người đứng xem, không thể cảm động lây được, lấy góc độ của anh ta xem xét, thì Long Quân Triệt nên bỏ xuống, nhưng nếu đứng ở lập trường của Long Quân Triệt, thì chính anh ta cũng không thể không hận, không thể không oán.

Anh vốn muốn thuyết phục Long Quân Triệt buông bỏ thù hận, nhưng chính anh còn không làm được, vậy thì lấy gì thuyết phục người ta?

Long Quân Triệt thấy anh không đáp lời, nhếch môi nói: “Cậu cũng không làm được đúng không? Vậy nên nếu cậu muốn tôi buông bỏ thù hận, tôi không làm được, vì Mạn Mạn, tôi có thể không giết Long Tư Hạo, nhưng ông nội cậu, ông ta chính là đầu sỏ hại chết Nhã Tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta.”

Hoắc Vân Hy không khuyên Long Quân Triệt nữa, chỉ mong lúc đó ông có thể lưu lại cho ông nội anh một mạng.

Long Quân Triệt không đáp ứng cũng không cự tuyệt, lúc anh ta rời đi, ông lại đi đến trước mộ Long Nhã Tâm.

Trên bia mộ là ảnh chụp của bà, ông híp mắt lại, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, Nhã Tâm, em nói anh có nên từ bỏ chuyện báo thù cho e không?

Rất lâu sau, anh nhìn mộ Long Nhã Tâm nói: “Con của em, Long Tư Hạo, anh có thể buông tha, nhưng tên Hoắc Nghiệp Hoằng ra vẻ đạo mạo đó, anh tuyệt đối sẽ không!”

Dứt lời, ông căng mày, ánh mắt hiện lên sát ý.

Buổi tối, Hoắc trạch.

Bởi vì Hoắc Vân Hy không thể gom góp quay vòng tài chính, từ lúc về Hoắc trạch, Hoắc Nghiệp Hoằng liền lao thẳng về thư phòng, nhốt mình lại.

Trong tay ông ta cầm ảnh chụp của Hoắc Thần Phong, trong mắt là cảm xúc áy náy tưởng niệm, người ông có lỗi nhất trên đời này là nó.

Bởi vì ông ta tìm Long gia báo thù, lợi dụng con trai, cũng hại chết con trai mình.

Nếu Long Nhã Tâm không chết, Thần Phong của ông ta cũng sẽ không chết.

Nhưng từ nhỏ, ba và ông nội ông ta đã nói, nhất định phải đoạt lại mọi thứ của Hoắc gia, nói rằng ông nội ông đã phải chịu khổ đều vì ông cố của Long Đằng Thiên.

Nếu cụ nội của ông ta không nhiễm phong hàn, nói không chừng ông ấy đã đỗ giải nguyên trong kỳ thi Hương, người làm quan lớn sẽ chính là cụ nội của ông ta, Hoắc gia bọn họ cũng có thể làm rạng rỡ tổ tiên từ đây, ông ta cha ông ta và cả ông nội của ông ta cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy.

Nếu không phải vì cụ của Long Đằng Thiên, cụ nội của ông ta cũng sẽ không ôm hận mà chết, ông ta nhất định phải báo mối thù đã kéo dài mấy đời người.

Hoắc thị là tâm huyết cả đời của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không thể trơ mắt nhìn nó cứ bị sụp đổ như vậy.

Ông ta thả bức ảnh của Hoắc Thần Phong lại trong ngăn kéo, ánh mắt dần trở nên ác độc, không biết lại đang tính toán cái gì.

Lúc này, bên ngoài cửa thư phòng của ông ta vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Hoắc Vân Hy truyền vào.

“Ông nội.”

“Đi vào.” sau khi Hoắc Nghiệp Hoằng nói câu đi vào, ông ta thu hồi vẻ âm lãnh trên mặt lại, nhíu chặt lông mày trắng lại.

Hoắc Vân Hy đi vào thấy mặt mày của Hoắc Nghiệp Hoằng ủ dột.

“Haizzzz! Vân Hy, xem ra lần này Hoắc thị không vượt qua nổi nguy cơ rồi.”