Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 153: Kinh ngạc, Long thiếu sẽ làm… (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Khoảng nửa giờ sau, chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi lái vào Hồng Hoa Uyển nổi tiếng đắt tiền, dừng lại trước một tòa nhà khổng lồ mắc tiền.

Xuống xe, Lê Hiểu Mạn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Long Tư Hạo kéo lên tầng 20, sau đó tiến vào căn hộ sang trọng.

Căn hộ chừng 300 mét vuông, trang trí xa hoa hiện đại, màu da cam phối hợp màu đen thần bí, đánh vào thị giác người ta, tựa như tiến vào phòng Tổng thống cao cấp, đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, thảm màu da cam dưới bàn uống trà và sofa nhỏ, đèn thủy tinh treo to lớn, phòng khách và phòng ăn nối nhau, tủ kính bày các vật phẩm kỷ niệm ý nghĩa xa xỉ, trên tường còn treo tranh sơn dầu giá trị không rẻ.

Cửa sổ sát đất lớn, rèm cửa sổ màu trắng nửa trong suốt, nối liền với phòng khách còn có một vườn hoa sân thượng, trồng đầy đủ các cây thực vật màu xanh lá và hoa cỏ.

Lê Hiểu Mạn đi vào liền đứng ngây người tại chỗ, thanh âm trầm thấp của Long Tư Hạo truyền vào tai cô: “Thích chỗ này không?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần, nhìn Long Tư Hạo, nghi ngờ hỏi: “Nơi này là…”

Lúc này, chuông cửa reo, Long Tư Hạo cất bước đi mở cửa.

Là Lạc Thụy, sau lưng anh ta còn có mấy người, đều là dọn đồ dùng mới tới.

Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, anh đây là…”

Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn hỏi tới, anh ta nhìn Long Tư Hạo, thấy anh khí chất cao nhã ngồi trên sofa, lúc này mới nhìn Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Lê tiểu thư, là vầy, căn hộ này là một bạn thân tôi mua, nhưng cậu ấy đã xuất ngoại nửa năm trước, muốn tôi trông coi giùm, tôi có thời gian cứ tới quét dọn, tưới những hoa cỏ kia cho cậu ấy, cô cũng biết, tôi là một người đàn ông, không thích hợp làm mấy chyện này, huống chi tôi không ở đây, chạy tới chạy lui cũng không tiện, tôi nghe Tổng giám đốc nói cô muốn dọn ra Hoắc gia, vừa vặn, Lê tiểu thư coi như giúp tôi một tay, cô tạm thời ở đây, quét dọn nhà, tưới nước giúp tôi, đồ dùng ở đây tôi đều cho người đổi mới rồi, Lê tiểu thư, tôi thành khẩn yêu cầu cô giúp đỡ, cô sẽ không cự tuyệt chứ?”

Lạc Thụy nói xong, mặt đầy thành khẩn nhìn cô, rất sợ cô cự tuyệt, Tổng giám đốc đại nhân nhà anh ta đang ở trước mắt, nếu anh ta không làm xong nhiệm vụ anh giao phó, anh ta tuyệt đối không có trái cây ngon để ăn.

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy mặt đầy thành khẩn, lại nhìn Long Tư Hạo ngồi trên sofa, hỏi: “Nhà này thật sự là của bạn anh ấy?”

Lạc Thụy nhíu mày, mặt đầy đau khổ nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, chẳng lẽ tôi còn gạt cô sao? Cô coi như giúp tôi một tay cũng không được sao? Nếu như cô ở đây, tôi sẽ rất yên tâm.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, xin lỗi, một mình tôi không cần ở nhà lớn như vậy, huống chi, tôi cũng không tiêu nổi.”

Lạc Thụy cười nhìn Lê Hiểu Mạn, cứng rắn nhét chìa khóa vào tay cô: “Lê tiểu thư, cô chỉ cần tưới hoa, giúp tôi trông coi tốt nơi này là được, những cái khác cô không cần để ý tới, cứ quyết định vậy đi, tôi không quấy rầy cô và Tổng giám đốc nữa, bye bye!”

Dứt lời, anh ta rời đi như quỷ đuổi.

“Trợ lý Lạc…” Thấy anh ta chạy thật nhanh, Lê Hiểu Mạn lập tức đuổi theo, nhưng không thấy ai.

Cô nhìn chìa khóa trong tay, cau mày, xoay người đi vào, thấy Long Tư Hạo còn ngồi trên sofa, cô đi lên, đưa chìa khóa cho anh: “Chìa khóa này anh đưa trợ lý Lạc giùm tôi, tôi không thể ở đây.”

Long Tư Hạo lạnh nhạt quét mắt chìa khóa trong tay cô, cũng không nhận lấy, môi mỏng khẽ nhấp: “Hoặc là ở đây, hoặc là đến chỗ tôi, em chỉ có hai lựa chọn này.”

“Anh…” Lê Hiểu Mạn co rút khóe miệng, ánh mắt tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi? Sao anh bá đạo như vậy?”

Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm, cong môi, trầm giọng nói: “Tôi cứ bá đạo như vậy.”

Dứt lời, anh đứng lên, đưa tay xoa tóc đen dài quăn của cô: “Đói bụng không? Muốn ăn gì?”

Lê Hiểu Mạn lui về sau một bước, né tránh đụng chạm của anh, nhìn anh: “Tôi ăn gì là chuyện của tôi, không liên quan tới anh, nếu anh không ở chỗ này, vậy không phải anh nên đi sao?”

Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh nhạt nhìn cô tức giận, nhấp môi: “Không gấp, em muốn ăn gì? Tôi đi làm cho em.”

“Anh đi làm cho tôi?” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, anh đi nấu cơm cho cô, cô không nghe lầm chứ?

Cô cũng không phải là gì của anh, anh căn bản không cần làm những chuyện này vì cô.

“Tôi không cần…”

Cô đang muốn cự tuyệt, liền thấy Long Tư Hạo đi thẳng vào bếp.

Trong phòng bếp có đủ dụng cụ làm bếp, trong tủ lạnh đã sớm mua xong các nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn chín.

“Long Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn đi vào theo, thấy Long Tư Hạo đang chọn nguyên liệu nấu ăn, cô chớp mắt, sau đó cố ý làm khó anh nói: “Long Tư Hạo, anh muốn nấu cơm cho tôi phải không? Được, tôi muốn ăn mì sợi, anh làm cho tôi đi!”

Cô cũng không tin đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn châu báu, trưởng tôn Hoắc gia, nam thần trong lòng tất cả phụ nữ thành phố K sẽ làm.

Đúng như cô dự liệu, Long Tư Hạo thâm thúy nhìn cô, môi mỏng nhếch độ cong mị hoặc: “Em nhất định phải ăn mì sợi?”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh chuẩn bị gật đầu, liền thấy anh bắt đầu chuẩn bị bột mì, gậy cán bột, chậu, nước, trứng gà…

Anh nhào bột, cán bột làm liền một mạch, có khuôn mẫu, động tác thuần thục, dưới ánh đèn màu trắng bạc, anh nghiêm túc cán bột càng tuấn mỹ mê người.