Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 18: Gặp mặt, cố ý mặc thành như vậy




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vừa nói xong Lê Hiểu Mạn đã ngắt điện thoại.

Cô vừa cắt đứt không bao lâu thì Hoắc Vân Hy lại gọi tới, cô trực tiếp từ chối không nhận.

Vừa từ chối không nhận thì điện thoại lại vang lên, cô lại từ chối nhận.

Hoắc Vân Hy gọi liên tục năm lần, Lê Hiểu Mạn đều từ chối không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy luôn.

Không gọi được máy riêng, anh ta lại dùng số máy công ty gọi tới nhưng Hiểu Mạn đều cự tuyệt nghe máy, tắt máy, suýt chút nữa thì muốn đập máy luôn.

Ngồi bên cạnh Hạ Lâm, sắc mặt anh ta xanh mết, ngay cả anh ta cũng chẳng biết vì sao mình tức giận.

“Vân Hy, làm sao vậy? Có phải ông nội biết chúng ta ở cùng một chỗ rồi không? Chị đã biết rõ thân thể ông nội không tốt mà còn nói chuyện của chúng ta cho ông, chị ấy muốn ông tức giận sao? Sao chị lại hư hỏng như thế chứ? Vân Hy, không bằng… chúng ta chia tay đi. Em muốn muốn… bởi vì em mà làm hai anh và ông nội quyết liệt như năm trước, không muốn thân thể ông nội vì em mà hỏng bét hơn, chỉ trách anh và em có duyên không phận…”

Hạ Lâm càng nói càng thương tâm, thậm chí còn khóc lên thành tiếng.

Hoắc Vân Hy thấy vậy, trong mắt xẹt qua sự đau lòng, ánh mắt dịu dàng hơn, anh ta ôm cô ta vào ngực, âm thanh ôn hòa an ủi: “Lâm Lâm, em yên tâm, anh sẽ không để em chịu ủy khuất nữa.”

Hai mắt Hạ Lâm đẫm nước mặt nhìn Hoắc Vân Hy, âm thanh nức nở: “Vân Hy, tâm cơ của chị nặng như vậy,em thật sự sợ chị ấy lấy ông nội làm chỗ dựa mà để ông nội như năm trước ép em rời khỏi anh, Vân Hy, em rất yêu anh, em… em không nỡ rời khỏi anh đâu…”

Hoắc Vân Hy cúi đầu đau lòng hôn nước mắt cô ta, giọng nói đầy kiên quyết: “Lâm Lâm, em yên tâm đi, anh sẽ không để ông nội uy hiếp nữa đâu, anh yêu em, dời này sẽ không rời khỏi em.”

Gương mặt Hạ Lâm đầy ý cười, hai tay ôm cổ anh ta, hôn môi anh ta, nụ hôn đầy thâm tình.

Hoắc Vân Hy vừa hôn cô ta, sau đó ôm cô ta lên xoay người đi vào phòng nghỉ bên trong phòng làm việc, một hồi đại chiến trên giường bắt đầu.

Lê Hiểu Mạn thấy trời tối mà Hoắc Vân Hy vẫn chưa về biệt thự, tuy trong lòng có chút thất vọng nhưng không còn đau lòng nữa, đau lòng quá mức đã biến thành vô cảm rồi.

Cô cầm túi xách đi xuống lầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Hoắc Vân Hy.

Đêm nay cô mặc một chiếc váy ngắn thắt lưng hình bông sen, phối hợp dây đeo màu trắng, càng lộ ra dáng người của cô, đôi chân thon dài đầy mê người, tất chân mỏng màu đen đầy quyến rũ, mái xóc hơi xoăn xõa hết bên vai, khí chất trong vô cùng thanh nhã, tĩnh lệ, động lòng người, đôi lông mi như lông mũ, ánh mắt lấp lánh, giống như dòng suối trong, đôi môi đỏ đầy mê hoặc tầm mắt.

Trước kia Hoắc Vân Hy chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, tối nay là lần đầu tiên từ khi kết hôn mà anh ta cẩn thận đánh giá cô, mới phát hiện thì ra cô cũng động lòng người đến thế.

Hai mắt anh ta vẫn nhìn cô đầy khinh thường, khóe môi nhếch lên sự trào phúng: “Lê Hiểu Mạn, tâm cơ của cô quả nhiên đủ nặng, cô có biết hôm nay đến chỗ ông nội sẽ chạm mặt với tôi cho nên mới cố ý mặc thành như vậy là muốn quyến rũ tôi, hấp dẫn ánh mắt của tôi sao? Cô thật quá ti tiện mà.”

Nghe lời anh ta nói, từ tận đáy lòng cô bốc lên ngọn lửa giận, hôm nay cô cố ý ăn mặc như vậy căn bản không vì anh ta mà là không muốn ông nội nhìn ra cô không khỏe.

Hoắc Vân Hy này quá tự tin rồi.

Đôi môi cô cong lên, nhếch lên vòng cung xinh đẹp, sau đó đi đến trước người Hoắc Vân Hy, đôi tay mềm mại không xương khoác lên vai anh ta, đôi môi phấn nộn từng chút từng chút tiến gần lỗ tai anh ta… Đăng bởi: Thất Liên Hoa