Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 200: Tư Hạo, em chuẩn bị xong rồi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Amy còn chưa nói hết lời, đã bị Doris dùng sức túm láy cổ áo, ánh mắt rét lạnh liếc nhìn cô ta: “Im miệng cho tôi, cô còn dám nói nhiều thêm một câu, tôi sẽ ném cô từ nơi này xuống.”

Dứt lời, anh ta quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Long Tư Hạo, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sát ý, môi hồng âm lãnh cong lên, anh ta nhìn đúng thời cơ, đột nhiên lộn lại phía Long Tư Hạo, không chống cự nữa.

“A...” Amy trong xe thấy vậy, mặc dù là sát thủ đã trải qua huấn luyện, nhưng lúc đối mặt với cái chết, cô ta vẫn kêu thành tiếng bén nhọn.

Mà bởi vì Doris không chống cự, Long Tư Hạo chợt đụng vào, lực đụng quá lớn khiến chiếc xe chống đạn của Doris đâm thẳng về phía rào chắn của cầu vượt, toàn bộ thân xe đâm thẳng vào cầu vượt.

Thân xe lao thẳng về phía trước, chỉ cần đụng nhẹ vào, là cả chiếc xe sẽ rơi ra khỏi cầu vượt.

Long Tư Hạo thấy vậy, anh nheo đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương lại, liếc nhìn Lăng Hàn Dạ, mím chặt môi mỏng: “Xuống xe.”

Nghe vậy, trong lòng Lăng Hàn Dạ có dự cảm xấu, anh ta nhìn về phía anh hỏi: “Long thiếu, anh muốn làm gì? Anh không muốn sống nữa à?”

Long Tư Hạo mím chặt môi lại, đẩy Lăng Hàn Dạ xuống xe, đóng cửa xe, tháo đai an toàn ra, ánh mắt trầm xuống, chợt đánh về phía xe của Doris.

“Bành...”

Theo tiếng vang lớn, xe của Doris bị rơi ra khỏi cầu, mà xe của Long Tư Hạo thì lơ lửng giữa mép cầu.

“Long thiếu...”

“Tư Hạo...”

Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch thấy vậy, đang muốn tiến lên, thì thấy Doris và Amy không bị rơi xuống, hai người bọn họ đang nắm lấy phần hàng rào không bị đụng hư của cầu vượt leo lên.

Lúc đó, khoảng khắc khi Long Tư Hạo đụng vào, Doris đã bắt Amy ra khỏi xe trước khi xe bị rơi ra khỏi cầu vượt, hai người nhảy ra khỏi xe rồi bắt lấy hàng rào.

Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch thấy Doris và Amy không bị rơi ra khỏi cầu vượt, ác liệt nhìn về phía bọn họ: “Các người lại không bị rơi xuống cùng.”

Doris âm lãnh cười, ánh mắt rét lạnh liếc nhìn Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch, anh ta giơ súng lên nhắm vào chiếc xe đang lơ lửng giữa mép cầu vượt, sau khi ngắm bắn chính xác bốn phát, bắn nổ bốn chiếc bánh xe, thì chiếc Ferrari màu đen kia rơi khỏi cầu vượt.

“Long thiếu...”

“Tư Hạo...”

Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch thấy vậy, lo lắng muốn tiến lên, nhưng Doris lại giơ súng lên điên cuồng bắn.

Đột nhiên bị Doris tập kích, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch nhanh chóng lắc mình núp ở sau xe Tô Dịch.

Bởi vì súng đã được lắp ống giảm thanh, nên không có tiếng súng vang lên, nhưng kính chắn gió của xe Tô Dịch bị “Ầm ầm ầm “ vỡ nát.

Ngay lúc này, điều mà Doris không ngờ tới là, Long Tư Hạo nắm lấy hàng rào của cầu vượt, anh nhanh nhẹn nhảy lên, giơ súng trong tay lên, từ mặt bên bắn trúng tay của Doris, sau đó lại bắn trúng chân anh ta.

Lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng, anh lắc mình tiến lên, ngắm thẳng súng vào đầu anh ta.

“Thiếu gia...”

Amy thấy vậy, đang muốn tiến lên, bị Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch chế trụ.

Doris thấy Long Tư Hạo không bị rơi xuống cầu vượt theo chiếc Ferrari màu đen kia, trong đôi mắt màu hổ phách của anh ta không có quá nhiều kinh ngạc, dù sao anh ta và Amy đều có thể thoát thân trong lúc nguy cấp đó, lấy thân thủ hạng no.1 của Long Tư Hạo, thì sao có thể gặp nguy hiểm?

Lần này là anh ta khinh địch, bị anh bắt lần thứ hai, coi như là anh ta phục anh, tuy nhiên, anh ta sẽ không nhận thua.

Anh ta không phản kháng, chỉ dùng ánh mắt rét lạnh liếc nhìn Long Tư Hạo, môi hồng đào âm lãnh cong lên: “Long thiếu, không tệ, anh lại có thể bắt được Doris tôi lần thứ hai, xem ra, cả đời này tôi đều phải coi anh là kình địch rồi.”

Lăng Hàn Dạ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Doris, nhướn mày liếc nhìn Long Tư Hạo, hỏi: “Nếu bắt được anh ta, cậu định làm gì? Giao cho cảnh sát quốc tế?”

Long Tư Hạo nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn Doris, môi mỏng mím chặt: “Lần này tôi muốn đích thân bỏ tù anh ta.”

Tô dịch nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn Long Tư Hạo, sau đó anh nói: “Tư Hạo, trực tiếp dẫn độ giao Doris cho cảnh sát quốc tế, hoặc là liên lạc với cảnh sát Châu Âu không được sao, cậu cần gì phải đích thân ra tay?”

Ánh mắt của Long Tư Hạo trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi phải tự mình nhìn anh ta bị giam vào ngục.”