Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 446: Hiểu Hiểu, rơi xuống lầu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Khu nội trú này có 12 tầng, bọn họ đang ở tầng 10.

Long Tư Hạo một tay ôm eo cô, một tay nắm lấy sợi dây bay chỉ có trong ti vi, đầu còn lại của nó được gắn vào khe hở trong vách tường chỗ cửa sổ tầng 12.

Tám vệ sĩ nhảy xuống theo kia cũng quấn dây trong tay, bảo vệ bốn phía của Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn.

Nhìn Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn vô cùng kinh ngạc, con mắt chăm chú nhìn anh, môi hồng khẽ mở: “Tư Hạo, anh đúng là người bay.”

Người bay gì đó tưởng chừng chỉ xuất hiện trong tivi thôi, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trước mắt cô, giờ phút này cô lại càng cảm thấy Long Tư Hạo không phải người thường.

Trong đầu cô đột nhiên hiên lên một từ, lại lập tức cảm thấy không thể, nhất định là vì cô xem tivi quá nhiều, cho nên mới nghĩ đến cái đó.

Long Tư Hạo nói không chừng chính là một “Võ Lâm Cao Thủ” được huấn luyện ở hiện đại.

Đa số phụ nữ đều hi vọng mình có một bạn trai là “Võ Lâm Cao Thủ” biết võ, nói như vậy sẽ rất cso cảm giác an toàn.

Hơn nữa, người đàn ông “biết võ công” cũng vô cùng quyến rũ, khiến người ta kính nể và ái mộ.

Lê Hiểu Mạn rất ít khi lộ vẻ háo sắc trước mặt Long Tư Hạo mà giờ phút này cũng si mê nhìn anh, không hề chớp mắt.

Mãi đến khi cô được Long Tư Hạo đưa về đài an toàn, đôi mắt trong suốt ấy vẫn mê luyến nhìn anh, tầm mắt không di chuyển nửa phần.

Trên đài, một đám người thấy Long Tư Hạo đưa Lê Hiểu Mạn lên an toàn thì cũng cũng không dám tin nhìn hai người.

Phóng viên phản ứng nhanh lập tức cầm cameras chụp điên cuồng, cameras chĩa thẳng về phía Long Tư Hạo, hỏi liên tiếp.

Long Tư Hạo không trả lời bất cứ vấn đề gì, chỉ cúi đàu, dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn vẫn háo sắc nhìn anh, khóe môi hiện lên nụ cười mê hoặc.

Thấy anh cười, hai mắt Lê Hiểu Mạn sáng lên, hoa si càng nghiêm trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ phiếm hồng, tim đập loạn như nai con, nhảy bang bang không ngừng.

Rõ ràng hai người đã ở với nhau lâu rồi, cũng thân thiết rất nhiều, cả con cũng đã có, nhưng bây giờ cô vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch như lúc ban đầu.

Loại cảm giác này rất kì diệu, khiến cô cảm thấy cả rái tim như được bao trùm tình yêu.

Giờ phút này trong mắt cô, dường như trên đài chỉ còn hai người, không nghe thấy bất cứ tiếng động gì xung quanh, trong mắt chỉ có người đàn ông khiến cô cảm động không thôi.

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn trong nhìn anh hồi lâu, không có ý dời mắt đi thì cong môi cười, cúi đầu coi như không có những người khác tồn tại, khẽ cắn vành tai trắng như ngọc của cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu,vẫn chưa nhìn đủ sao? Anh không ngại bị ánh mắt em cưỡng gian lâu như vậy, nhưng anh sợ nếu em cứ nhìn thế, anh sẽ không nhịn được đáp lại đấy, chúng ta về trước, anh cởi hết từ trên xuống dưới, từ trước ra sau cho em nhìn đủ, nhé?”

Sau tai truyền đến một luồng nhiệt, bởi vì hai chữ “cưỡng x” của anh mà lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lập tức ửng đỏ. Cô giận dỗi nhìn anh, đánh nhẹ, gắt: “Anh khốn khiếp, ai dùng ánh mắt cưỡng gian ưm...”

Long Tư Hạo không đợi cô nói xong đã cúi đầu che đi đôi môi cô trước mặt mọi người, bàn tay to lớn đỡ sau đầu cô, hôn sâu.

Cảnh này khiến mọi người kinh ngạc trừng mắt, lúc phục hồi tinh thần thì lập tức vỗ tay.

Đương nhiên trong lúc vỗ tay này, mấy phóng viên vẫn không quên cầm caeras chụp điên cuồng.

Nghe tiếng vỗ tay, Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, lập tức đẩy Long Tư Hạo, đưa mát nhìn mọi người, lúc này mới giật mình nhận ra cô và Long Tư Hạo đã ở trên sân thượng rồi.

Nghĩ đến chuyện Long Tư Hạo hôn cô trước mặt nhiều người như vậy, mặt cô liền đỏ bừng.

Nguyên nhân chảy ít máu là vì bị kích thích cùng bị kinh sợ, tâm trạng quá căng thẳng.

May mắn là thai nhi không sao, chỉ cần không sảy thai là được.

Bác sĩ giúp cô kê cho cô các viên an thai và thuốc bổ, đề nghị cô nằm trên giường nghỉ ngơi, cố gắng tránh di chuyển.

Đợi sau khi bác sĩ cùng đoàn đội chữa bệnh rời đi, Long Tư Hạo tự mình đút thuốc cho Lê Hiểu Mạn, lòng vẫn chưa hết khẩn trương.

Hàng chân mày anh tuấn của anh nhíu chặt, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ lo âu.

Thấy anh vẫn còn lo lắng, Lê Hiểu Mạn cầm lấy bàn tay trắng nõn của anh đặt lên bụng mình, đôi mắt trong veo như nước chăm chú nhìn anh: “Tư Hạo, bụng em đã không còn đau nữa rồi, con của chúng ta cũng không sao, nhất định có thể bình an ra đời.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng lòng cô đến giờ vẫn còn run rẩy, lúc bác sĩ bảo cô có dấu hiệu sinh non, dường như hô hấp cô đã dừng lại ngay lúc đó.

May mà Long Tư Hạo bảo bác sĩ đến kiểm tra, bằng không, cô vô duyên vô cớ sảy thai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì lần đầu tiên mang thai, cho nên cô hoàn toàn không hiểu những chuyện này, mà cô cũng không ngờ rằng, chỉ ra chút máu lại nghiêm trọng đến mức có thể sảy thai.

Trách không được mọi người đều nói ba tháng đầu khi mang thai là thời điểm mấu chốt nhất, chỉ cần qua được ba tháng này là tốt rồi.

Long Tư Hạo nghe cô nói vậy, trong lòng vẫn lo lắng như cũ, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh chăm chú nhìn cô, đáy mắt đầy vẻ hổ thẹn: “Hiểu Hiểu, xin lỗi! Là anh không chăm sóc tốt cho em, anh không nên đến công ty, hẳn là nên ở bên cạnh em, có anh đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.”

Lê Hiểu Mạn đặt bàn tay nhỏ bé lên tay Long Tư Hạo, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy tình cảm cùng sự áy náy: “Tư Hạo, người nên nói xin lỗi chính là em, là em không bảo vệ tốt con chúng ta, khiến anh lo lắng.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, có chút tức giận, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh thâm trầm nhìn cô: “Nói xin lỗi là được rồi sao? Ai bảo em đến bệnh viện?”

Thấy anh tức giận, Lê Hiểu Mạn khẽ rũ mắt: “Em chỉ muốn xem vết thương của Hạ Lâm thế nào thôi, không nghĩ rằng đúng lúc gặp cô ta nhảy lầu, cũng không ngờ rằng cô ta vậy mà...”

Nói đến đây, đột nhiên cô ngừng lại, do dự không biết có nên nói cho Long Tư Hạo biết hay không, là Hạ Lâm cố ý hại cô, nhưng cô cũng biết, nếu như cô nói với Long Tư Hạo, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Hạ Lâm.