Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 526: Bé con, trộm long tráo phượng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bác sĩ Taylor rút kim tiêm nhìn Long Tư Hạo, thần sắc có vẻ rất nghiêm trọng: “Long tiên sinh, trong cơ thể anh có độc khí Mustard, tế bào ung thư đang không ngừng khuếch tán, gián đoạn trị liệu đối với anh không có lợi.”

Hiện tại Long Tư Hạo âm thầm muốn về nước, cái gì anh cũng không cố được, ánh mắt anh thâm trầm liếc nhìn Taylor, rồi nhìn về phía Lạc Thụy và Dinah: “Các người đi ra ngoài trước.”

Lạc Thụy và Dinah nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn bác sĩ Taylor, hai người không nói gì đi ra ngoài.

Long Tư Hạo nhìn bọn họ rời khỏi, đôi mắt hẹp dài co rút, ánh mắt sâu thẳm không lường được nhìn Taylor: “Tỷ lệ chữa khỏi bệnh của tôi là bao nhiêu, không cần giấu diếm tôi.”

Bác sĩ Taylor nhíu mày: “Tình trạng của Long tiên sinh rất khác, là độc khí Mustard khiến cho các tế bào ung thư biến đổi, bởi vậy hy vọng Long tiên sinh trước tiên có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, tỷ lệ chữa khỏi của anh...”

...

Long Tư Hạo muốn hỏi rõ bệnh tình, liền lập tức trở về nước, sắp đặt hộ tống anh là bác sĩ đứng đầu chứng bệnh ung thư và đoàn thể chuyên gia chữa bệnh.

Thành phố K trong nước tại bệnh viện phụ sản Thánh Ái.

Lúc này toàn thân Lê Hiểu Mạn toàn là máu nằm trên bàn giải phẫu, ở giữa trán và khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ cô đều thấm một tầng chi chít mồ hôi lạnh.

Phía dưới giống như xé rách rất đau đớn khiến cô không còn khí lực thống khổ kêu lên, ý thức của cô mơ hồ, ngữ khí vô lực gọi: “Tư Hạo... Tư Hạo...”

Hai y tá giúp cô lau mồ hôi trên mặt.

Vẻ mặt của một gã bác sĩ phụ khoa ngưng trọng nhìn thấy cô dường như không còn ý thức, la lớn: “Lê tiểu thư... dùng sức, hít sâu, dùng sức, nước ối của cô đã vỡ, nếu không dùng sức sinh đứa bé ra, đứa bé hít thở không thông sẽ chết...”

Nghe được lời bác sĩ nói nếu đứa bé hít thở không thông sẽ chết, ý thức của Lê Hiểu Mạn dần dần thanh tỉnh không ít, cô không thể để cho đứa bé này mất, tuyệt đối không thể.

Đây là đứa con đầu tiên của cô và Long Tư Hạo

Cô vẫn nhớ rõ, Long Tư Hạo hy vọng trước ba mươi tuổi có thể thăng chức được làm ba.

Anh thực sự chờ đợi đứa bé đến, so với cô càng mong chờ hơn.

Cô tuyệt đối không thể để đứa bé xảy ra chuyện gì, nếu không, Long Tư Hạo sẽ bị thương tâm đau lòng mà chết...

Cho dù liều mạng, cô cũng muốn bảo vệ đứa bé.

Hàm răng cô cắn chặt môi dưới, hai tay mảnh khảnh nắm chặt lại, dùng sức hít sâu, lại bật hơi.

“A....”

Thử vài lần, đứa bé cũng không sinh ra, chính cô cũng không còn sức lực.

Con ngươi trong suốt của cô bị nước mắt làm mờ nhạt, ánh mắt cô bất lực vẻ mặt ngưng trọng nhìn bác sĩ, ngữ khí vô lực nói: “Tôi... tôi không có hơi sức... phẫu... phẫu thuật... vô luận như thế nào, cũng... Phải giữ được... đứa bé của tôi là Tư Hạo...”

“Lê tiểu thư, cô kiên cường một chút, cô đã là mẹ, vì con của cô, cô phải cố gắng, cô ngàn vạn lần không thể bỏ cuộc, cuống rốn đã muốn tách rời, không còn kịp để phẫu thuật nữa, cô dùng sức, dùng hết sức đứa bé sẽ sinh ra...”

Bác sĩ dùng lời nói để ủng hộ Lê Hiểu Mạn, cô siết chặt hai tay, hít sâu, sau đó rặn....

Cô vẫn đang dùng hết sức lực lập lại động tác, nhưng cô không phải làm bằng sắt, động tác hít hơi bật hơi làm lâu như vậy, cô đã không còn chút sức lực.

Hai tay cô vô lực buông xuống bàn, hai tròng mắt ướt nhẹp dần dần nhắm lại.

Bác sĩ thấy thế, la lớn: “Lê tiểu thư, cô không thể bỏ cuộc! Đầu đứa bé đã muốn ra, Lê tiểu thư, tỉnh tỉnh... Lê tiểu thư, mau dùng hết sức, đứa bé sắp ra rồi... Lê tiểu thư....”

Thanh âm bác sĩ ngày càng nhỏ, càng ngày càng không rõ, ý thức Lê Hiểu Mạn cũng ngày càng mơ hồ.

Ý thức của cô hoàn toàn biến mất, cô tựa như nghe được bác sĩ nói đứa bé không hô hấp.

Lòng của cô đau đớn mãnh liệt, bi thương và ức chế không kiềm nén được chảy xuống, cô muốn tỉnh lại xem xem đứa bé của cô và Long Tư Hạo có phải không còn hô hấp hay không, nhưng mi mắt cô ngày càng nặng, cô không còn một chút hơi sức, hôn mê trên bàn.

Tư Hạo, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Em hết sức, đã hết sức...

Bên ngoài phòng cấp cứu, Hoắc Vân Hy, rồi tới Hoắc Nghiệp Hoằng theo sau, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác đều có vẻ mặt lo lắng, thần sắc ngưng trọng.

Hoắc Vân Hy và Lê Chấn Hoa lo lắng đi tới đi lui, chưa dừng lại nghỉ.

Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi trên ghế ở ngoài phòng cấp cứu, hai tay nắm gậy, sắc mặt ngưng trọng, bên trong ánh mắt có phần lo lắng.

Dù sao đứa bé trong bụng của Lê Hiểu Mạn cũng là cháu cố trai của ông, ông đương nhiên phải lo lắng.

Còn Lê Văn Bác vẫn đứng ở bên ngoài cửa cấp cứu, không giống như Lê Chấn Hoa và Hoắc Vân Hy lo lắng đi tới đi lui, lông mày trên mặt anh nhăn lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng bàn tay sớm đã ra mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng không thôi.

Lê Chấn Hoa sải bước đi tới tới lui lui, hỏi: “Mạn Mạn còn chưa tới ngày sinh, tại sao lại sinh non? Như thế nào lại lâu vậy? Sốt ruột chết người, rốt cuộc là sinh hay không sinh?”

Hoắc Vân Hy nghe vậy, ngừng lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, hai tay siết chặt, trong lòng lo lắng đồng thời suy nghĩ xem tại sao Lê Hiểu Mạn lại đột nhiên sinh non.

Rồi tới nửa đêm, Lê Hiểu Mạn bị đẩy mạnh vào phòng sản phụ đã qua mười mấy giờ, nhưng Lê Hiểu Mạn không có đẩy ra.

Mọi người đang lo lắng, bên ngoài hành lang cuối của phòng cấp cứu truyền đến tiếng bước chân dồn dập.