Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 784: Càn rỡ, giả mạo tiểu tam (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Tôi hiểu rồi, Lê tiểu thư, tôi biết làm thế nào rồi. Tôi sẽ đối xử tốt với vợ mình.” Dư tổng giám nâng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt cảm kích: “Lê tiểu thư, cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi vẫn sẽ tiếp tục sai lầm.”

“Biết sai mà sửa là tốt, Dư tổng giám, đối xử với vợ anh tốt vào nhé.”

Dư tổng giám nhìn Lê Hiểu Mạn gật đầu: “Tôi sẽ, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với cô ấy nữa.”

Đợi Dư tổng giám rời đi, Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thu phục được ba người này, kế tiếp chính là tìm một thời cơ thích hợp đánh Hoắc thị.

Tương Y Y bưng một ly cà phê đi đến, đặt lên bàn làm việc của cô, cười nhìn cô: “Chị Hiểu Mạn vất vả rồi, uống chén cà phê.”

“Cảm ơn.” Nhìn Tương Y Y nói cảm ơn, Lê Hiểu Mạn liền bưng ly cà phê lên tinh tế nhấm nháp.

“Chị Hiểu Mạn, ba người vừa rồi là ai? Em thấy lúc đến ba người bọn họ sắc mặt xanh mét dọa người, lúc rời đi biểu cảm lại hoàn toàn thay đổi, nhất là người lớn tuổi nhất trên mặt còn mang theo cảm kích, chị Hiểu Mạn, em sùng bái chị, sao chị lại có thể khiến ba người kia chuyển giận thành mừng hay vậy?”

Tương Y Y vẻ mặt sùng bái nhìn Lê Hiểu Mạn, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười.

Lê Hiểu Mạn nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của Tương Y Y, cong môi cười: “Y Y, thật ra chị cũng không lợi hại gì đâu, chỉ là người từng trải thôi, chờ em làm việc trong xã hội này vài năm nữa, quen biết rộng, em cũng sẽ giống chị thôi.”

Tương Y Y nhìn Lê Hiểu Mạn cong mắt cười: “Tóm lại, em vẫn cảm thấy chị Hiểu Mạn rất lợi hại, em vô cùng vô cùng sùng bái chị Hiểu Mạn.”

Mắt Lê Hiểu Mạn mang theo ý cười nhìn cô, nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: “Đúng rồi, chị nhờ em liên hệ đến công ty gia đình tìm một bảo mẫu giúp, đã có kết quả chưa?”

“Chị Hiểu Mạn...” Tương Y Y cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Thật ra có thể không cần bảo mẫu, em có thể giúp chị Hiểu Mạn chăm sóc cậu mà.”

“Em chăm sóc?” Nghe cô nói vậy, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu hơi ngạc nhiên nhìn cô, thấy cô bé dáng vẻ ngượng ngùng, cô lập tức hiểu ra dụng ý của cô ấy.

Khóe môi cô mang theo ý cười nhu hòa, dò hỏi: “Nhưng chăm sóc người khác rất mệt, em không sợ mệt sao?”

Tương Y Y ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn kiên định lắc đầu: “Chị Hiểu Mạn, không sao cả, có thể giúp chị chăm sóc cậu là vinh hạnh của em, em sẽ không cảm thấy mệt.”

Tuy Tương Y Y ngoài miệng nói là giúp Lê Hiểu Mạn chăm sóc cậu, nhưng trong lòng Lê Hiểu Mạn hiểu rõ, cô bé làm như vậy nhất định là vì anh Văn Bác của cô.

Cô nhóc này thích anh Văn Bác, muốn tạo ấn tượng và quan hệ tốt với bố chồng tương lai đây mà!

Lập tức cô ngẩng đầu cười nhìn Tương Y Y, trong mắt mang theo cảm kích: “Y Y, cảm ơn em.”

Tương Y Y nghe cô nói vậy, trên mặt vui vẻ, đôi mắt linh động cười cong cong như trăng non, thanh âm mang theo vui sướng không che dấu được: “Chị Hiểu Mạn, chị nói vậy là đồng ý?”

Lê Hiểu Mạn nhìn cô nhóc cảm kích gật đầu, mím môi cười: “Ừ, em chủ động nói muốn giúp chị chăm sóc cậu, chị cảm kích còn không kịp, sao có thể không đồng ý? Trong thời gian em chăm sóc cậu có thể không cần đến phòng làm việc, nhưng chị vẫn sẽ trả em gấp ba tiền lương bình thường.”

“Gấp ba?” Tương Y Y mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy không ổn lắm nói: “Chị Hiểu Mạn, em không đến phòng làm việc, chị tính tiền lương cho em em đã thấy không tốt, chị lại trả em gấp ba, em… em cũng không thể không biết xấu hổ, chị Hiểu Mạn, chị không cần trả lương cho em đâu, thời gian chăm sóc cậu, chị cho em nghỉ phép là được.”

Lê Hiểu Mạn từ bàn làm việc đứng lên, đi tới trước mặt Tương Y Y, đưa tay kéo tay cô, ánh mắt cảm kích nhìn cô nhóc: “Y Y, từ lúc văn phòng của chị thành lập bên Anh đến giờ, em vẫn luôn bên cạnh chị cùng nhau phấn đấu, chị thực sự cảm ơn em rất nhiều, giờ em còn giúp chị chăm sóc cậu, chị thật sự không biết nói gì cho phải, em quá tốt, khiến chị vô cùng cảm động, tóm lại, chị vô cùng vô cùng cảm ơn em, trả em tiền lương gấp ba chị còn thấy quá ít, lẽ ra chị phải trả em gấp mười mới xứng.”

Tương Y Y vừa nghe Lê Hiểu Mạn nói trả cô tiền lương gấp mười, cô sợ tới mức lập tức nói ngay: “Chị Hiểu Mạn, chị ngàn vạn lần đừng cho em nhiều tiền như vậy, nếu không em không đến chăm sóc cậu nữa, hơn nữa em còn muốn từ chức.”

Lê Hiểu Mạn nhìn sâu vào Tương Y Y, trong lòng lại thích cô bé hơn một chút.

Nếu đổi là người khác, người ta chỉ ước gì được trả tiền lương gấp mười, mà cô nhóc lại sợ cô trả cô bé gấp mười tiền lương, còn nói muốn từ chức, cô không thể không nói, Tương Y Y thật sự là một cô gái có nhân phẩm cao thượng.

Hơn nữa tính cách cô bé lại hoạt bát đáng yêu, có chí cầu tiến, cô gái tốt như vậy, nếu anh Văn Bác không thích, thật sự không xứng với tình cảm của Y Y.

Cô cong cong mắt nhìn cô nhóc, ánh mắt ôn hòa, khóe môi mang theo nụ cười tán thưởng: “Y Y, xem em sợ đến mức nào kìa, được, chị không trả em gấp mười tiền lương nữa, nhưng gấp ba thì phải trả, em không thể nói không được, nếu không chị sẽ thuê người khác đi chăm sóc cậu, còn phải tìm một người thông minh xinh đẹp đáng yêu.”

Tương Y Y nghe câu cuối cùng của cô mang ngữ điệu khác, ngượng ngùng, gắt giọng: “Chị Hiểu Mạn, chị nói gì vậy? Em không thèm nghe chị nói nữa, em ra ngoài đây.”

Dứt lời, Tương Y Y liền xoay người rời khỏi văn phòng của Lê Hiểu Mạn.

Sau khi cô bé rời khỏi văn phòng, Lê Hiểu Mạn liền gọi điện cho Lê Văn Bác, bảo anh đến đón Tương Y Y trước giờ tan tầm một chút.

Lê Văn Bác hỏi cô vì sao phải đón Tương Y Y, cô liền nói Tương Y Y muốn giúp cô chăm sóc Lê Chấn Hoa, sau đó không để Lê Văn Bác có cơ hội từ chối liền cúp máy.