Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 941: Giống như là cô đã sống một cuộc sống rất ngu ngốc vậy (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn thấy anh ta đi xuống, cô rướn người nhìn xuống dưới, nhưng bởi vì đứng ở phía trên nên cô không thấy rõ gì cả.

Âu Dương Thần cũng không để cô phải chờ lâu, anh ta đi xuống không bao lâu đã quay trở về.

Nhìn sắc mặt của anh ta ngưng trọng, Lê Hiểu Mạn hỏi: “Không tìm được sao?”

“Anh để ý đến sợi dây chuyền kia như vậy là bởi vì ông nội anh?”

Lê Hiểu Mạn hỏi như vậy, là bởi vì để có thể thiết kế ra được sợi dây chuyền có thể chạm vào trái tim của anh ta, cô đã phải tìm hiểu về anh ta rất kỹ.

Những ngôi sao phát triển cả ở mảng điện ảnh phim truyền hình lẫn trên sân khấu ca nhạc giống như anh ta, người ta có thể tìm được rất nhiều thông tin cá nhân liên quan đến anh ta.

Trong thông tin cá nhân của anh ta có nhắc tới người anh ta tôn kính nhất chính là ông nội, người mà anh ta nhớ nhất cũng chính là ông nội của anh ta.

Vì vậy, lúc trước cô mới chạm khắc bức tượng ông nội anh ta làm mặt của sợi dây chuyền.

Âu Dương Thần nhìn cô thật sâu, anh ta nhớ tới chuyện để cô thiết kế sợi dây chuyền này, anh ta cong môi cười nói: “Dường như cô rất hiểu tôi.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt màu hổ phách như có gì đó đã biến hóa

Có một loại tình cảm mà anh ta vẫn chưa phát giác đã nảy sinh.

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta: “Thật ra thì tôi cũng không hiểu lắm đâu, tôi chỉ xem qua một số thông tin liên quan tới hồ sơ cá nhân của anh, nếu không tìm thấy sợi dây chuyền kia, mà anh vẫn thích, chờ rời khỏi nơi này, tôi có thể giúp anh thiết kế một cái khác.”

Âu Dương Thần cười nhạt, rồi anh ta nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước mặt: “Không phải là tôi muốn dọa cô đâu, nhưng chúng ta có thể thuận lợi rời đi nơi này hay không, còn chưa thể nói trước được...”

Nói đến đây, anh ta dừng lại xoay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt đã dần biến hóa, thêm chút màu sắc tươi sáng: “Đó là sợi dây chuyền đầu tiên đã chạm được vào trong trái tim tôi chỉ trong một khoảng khắc, vì vậy, tôi muốn tìm nó, cho tôi thêm nửa giờ nữa.”

Âu Dương Thần nói xong, anh ta bắt đầu đi dọc theo con đường rừng mà sáng nay anh ta săn bắt thỏ đi tìm.

Lê Hiểu Mạn cũng đi theo anh ta, giúp cùng tìm dây chuyền giúp anh ta.

Nhưng đã tìm nửa giờ rồi, vẫn không tìm được sợi dây chuyền kia.

Âu Dương Thần nói đã đi hết đoạn đường sáng nay anh ta đi rồi, không tiếp tục tìm nữa, mà mang cô đi về phía trước.

Đi về phía trước được nửa giờ, sương mù trong rừng cây càng ngày càng dày đặc, có mấy lần Âu Dương Thần và Lê Hiểu Mạn đều trở về đường cũ.

Mắt thấy lạc đường, Âu Dương Thần lấy chủy thủ ra, làm ký hiệu ở trên cây.

Nhưng phương pháp này cũng không hữu hiệu, theo sương mù càng dày đặc hơn, đường phía trước càng ngày càng nhìn không rõ, hoàn toàn không thể nào phân biệt được phương hướng.

Đi vòng vòng vo vo khoảng một giờ, bọn họ vẫn lòng vòng quanh chỗ cũ.

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên nhìn mây mù đang bao phủ ở trên đỉnh đầu của bọn họ và bốn phía xung quanh, cô nhíu mày lại: “Đừng nói là lại sắp có giông bão nữa chứ?”

Âu Dương Thần nhìn vào ký hiệu mà anh ta đã khắc trên cây, cũng nhíu mày lại, sắc mặt hơi ngưng trọng: “Chúng ta lạc đường rồi.”

Địa hình trong lòng ngọn núi này rất quỷ dị, mây mù di chuyển trên đỉnh đầu bọn họ như luôn đi theo bọn họ, đuổi đến tận cùng không buông tha.

Ngày hôm qua, mây mù trong rừng cây cũng không dày đặc như vậy, hôm nay Lê Hiểu Mạn đứng cách Âu Dương Thần hai mét, anh ta đã không nhìn thấy rõ cô rồi.

Nơi này được gọi là “ Núi tử vong”, khắp nơi đều tràn đầy nguy hiểm.

Âu Dương Thần có loại dự cảm, nguy hiểm lại sắp ập xuống trên người bọn họ.

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Âu Dương Thần đang cực kỳ ngưng trọng: “Nếu không, chúng ta chờ sương mù tan đi rồi tiếp tục di chuyển.”

“Tạm thời chỉ có thể như vậy.”

Âu Dương Thần nói với cô xong, rồi anh ta tựa người vào một thân cây lớn: “Thừa dịp này, cô nghỉ ngơi lấy sức đi.”

Bây giờ chuyện giữ được thể lực là quan trọng nhất, vì vậy Lê Hiểu Mạn gật đầu với anh ta, rồi dựa người vào một thân cây lớn ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mây mù đang lơ lửng trên đỉnh đầu, không thể nào nhìn thấy bầu trời, cũng không thấy được ánh mặt trời.

Nếu như không có mây mù dày đặc đang bao phủ trên đỉnh đầu cô, có lẽ bọn họ còn có thể dùng khói lửa để phát tín hiệu cầu cứu, nhưng mây mù dày đặc như vậy, bọn họ chắc chắn không thể dùng khói lửa được.

Nghĩ đến đây, cô nhìn Âu Dương Thần hỏi: “Anh không mang điện thoại di động sao?”

Âu Dương Thần nhướn mày: “Cô cảm thấy sẽ có tín hiệu điện thoại di động ở chỗ này sao?”