Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 23: Tâm sự




“Nghĩ cái gì vậy?” Tôi vội nói, “Dương Huyên tuy là cô nương tốt độc nhất vô nhị, nhưng không phải loại hình em thích.”

Chuyện này nếu bị hiểu lầm, vô cớ sẽ trở thành vấn đề tình địch. Huống hồ lấy nghĩa khí của Ôn Dương, tuyệt đối sẽ không đoạt nữ nhân cùng huynh đệ a, vậy liền biến khéo thành vụng rồi.

Ôn Dương cầm điều khiển trong tay, chân dài thẳng tắp tùy ý bắt chéo, chế nhạo: “Vậy em thích loại nào, giống như Giang Ninh?”

Lại là lấy Giang Ninh ra chọc tôi, tôi bị anh nói đến buồn bực, ác ý mắng: “Trước kia sao không phát hiện ra anh lắm chuyện như vậy, tự quản tốt chính mình đi, lão lưu manh.”

“Lão lưu manh?” Ôn Dương mỉm cười quay đầu nhìn tôi, “Mới vừa rồi còn là thanh niên tài giỏi, anh bị bức xuống cấp quá nhanh rồi.”

Tôi ho khan một cái, hừ giận: “Anh hôm nay sao nói lắm như vậy, xem tv đi.”

Ôn Dương bật cười: “Vâng, tôi nói nhiều, xem tv đây.”

Nói xong anh bắt đầu chuyển kênh, nhưng mà thay đổi nửa ngày, cũng không chọn được chương trình vừa ý, lại thở dài, “Ngày nay trên TV toàn phát cái gì vậy?”

Tôi nhìn màn hình TV phát ra ánh xanh, trầm mặc một hồi, mở miệng hỏi, “Ôn Dương, anh có từng nghĩ qua, về sau muốnmột cuộc sống như thế nào không?”

Động tác chuyển kênh của Ôn Dương chậm lại, nghĩ nghĩ nói: “Cái này, chưa nghĩ cụ thể lắm. Thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con, hẳn là như vậy đi. Em không phải từng nói muốn làm cha nuôi cho con anh sao? Nhà chúng ta có thể sẽ gần nhau một chút.”

“Chỉ như vậy?” Ít nhất hẳn phải nghĩ về sau sự nghiệp của mình sẽ lớn mạnh bao nhiêu, thê tử ôn nhu xinh đẹp như thế nào, sau đó sẽ sinh mấy con, như vậy a!

“Không phải chứ?” Ôn Dương bật cười, quay đầu nhìn tôi, “Nói như vậy, em đã có kế hoạch gì?”

“Em?”

“Cuộc sống sau này của em...”

Tôi ôm đầu, nhìn màu lam nhạt chiếu lên trần nhà, cười cười, sau đó rung đùi đắc ý, “Bản sinh mong muốn — ôm chỉ miêu, tái dưỡng chỉ điểu, miêu phác điểu, điểu đậu miêu... hiện thế an ổn, tuế nguyện tĩnh hảo.”

(Ôm một con mèo, lại nuôi một con chim, mèo vờn chim, chim đùa mèo.... một đời an ổn, năm tháng lặng lẽ)

Ôn Dương sửng sốt một chút, lập tức bật cười: “Nói rất có ý thơ, nhưng cái này không tính là ý tưởng thiết thực, em cũng không thể sống hết đời với một con mèo và một con chim đi? Chung quy phải có một người cùng dìu nhau đến già.”

Một người? Bỏ đi, tìm nữ nhân là hại đời người ta, nam nhân... trừ bỏ Ôn Dương tôi không có tâm tư đối với bất cứ nam nhân nào khác. Con người tôi cô độc quen rồi, nếu không phải gặp được Ôn Dương, cũng sẽ không có vẻ “bình thường” này. Hiện tại, tôi chỉ muốn hưởng thụ đoạn thời gian được ở cùng với anh.

Giống như bây giờ, ngồi ở bên cạnh anh, trong không khí đều mang theo hương vị dương quang. Nếu đời trước Ôn Dương khiến tôi chấp niệm thành ma, vậy đời này, mang theo hồi ức kiếp trước, tôi muốn lập chí thành Phật, giữ cho anh một đời bình kiện an khang.

Tôi đã lựa chọn một con đường hoàn toàn khác với đời trước, cánh bướm một khi đã động, có thể sẽ gặp phải một loạt thử thách khác, nhưng bất luận là đau khổ như thế nào, tôi cũng sẽ tuân theo tín niệm lúc ban đầu, kiên trì đến cùng!

(cánh bướm một khi đã động: hiệu ứng cánh bướm, nói đơn giản là đề cập đến quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. Theo mình thì nó là một sự thay đổi dù nhỏ cũng sẽ kéo theo nhiều biến động lớn. Điên lắm ai thích thì tự tìm hiểu đi =.=)

Thật hay, tôi cũng sắp bị chính mình làm cho cảm động rồi! Đột nhiên nhịn không được muốn cười.

“Tại sao lại thất thần?”

Tôi kéo suy nghĩ quay về, thấy Ôn Dương đang cau mày nhìn mình, chậm rãi cười nói: “Không có gì, phải rồi, gần đây công ty thế nào?”

Anh đặt điều khiển xuống bàn trà, tắt âm chương trình tin tức trên tv: “Rất tốt, Quan Lỗi nhắc đến em phi thường nhiều, nói muốn mời em ăn cơm, mọi người cùng nhau tụ họp.”

Tôi cười nói: “Được a, đã thật lâu không gặp rồi. Nghe nói Lỗi ca có người yêu, bảo anh ấy mang cả chị dâu theo đi.”

Ôn Dương nhíu mày không vui: “Mang người không liên quan tới làm gì?”

Tôi đương nhiên biết Ôn Dương không nguyện ý, nhưng vẫn trêu chọc: “Bạn gái Lỗi ca, làm sao lại không liên quan được, lão lưu manh có phải ghen tị người ta không? Nếu là ghen tị, trực tiếp nói với anh em, cứ nhìn người ta mà thèm thì làm được gì.”

Ôn Dương cũng không tức giận, mỉm cười với tôi: “Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi, vì cái gì em là mỹ thiếu niên, anh lại là lão lưu manh, cái biệt danh này thật sự là quá khó hiểu, có cần anh cho em chút thời gian giải thích rõ ràng không, ân?”

Toàn thân tôi phát lạnh, vội giơ tay chống đỡ giống như gặp đại địch: “Anh không thể cứ luôn dùng vũ lực giải quyết vấn đề, thiệt thòi anh còn là một ông chủ, lấy đức phục người, hiểu chứ?”

Ôn Dương nhướng mày: “Lấy đức phục người như thế nào? Phân rõ phải trái với em, em chịu nghe?”

“Có nghe hay không là chuyện của em, nói hay không là chuyện của anh, một khi động tay động chân thì anh dù là đang ở trên trời, cũng rơi xuống địa phủ.”

Lông mày Ôn Dương hơi khiêu lên, cười sái nhiên: “Đã gọi là thủ đoạn thì không phân cao thấp, anh chỉ cần biết có hiệu quả với em là được.”

Nghe vậy, tôi nhảy dựng lên, ném gối ôm về phía anh: “Đồ tứ chi phát triển, tự chơi một mình đi, cũng không sợ nói cho ngươi biết, ông đây đang tập thể hình, chờ luyện xong một thân cơ bắp, lão tử nhất định ấn ngươi xuống giống như dâng tấu.”

Ôn Dương đỡ trán bật cười: “Lại thành tứ chi phát triển, em đặt cho anh bao nhiêu cái biệt danh rồi?”

Tôi nhe răng trợn mắt về phía anh, xoay người đi tắm.

Buổi tối tôi gọi điện thoại cho Quan Lỗi.

Thứ sáu Ôn Dương liền nói với tôi, Quan Lỗi đã đặt chỗ ở nhà hàng, buổi tối mọi người tụ tập một bữa.

Tháng 7 của X thị, khô nóng khó nhịn, đến tối vẫn không mát mẻ hơn chút nào.

Nhà hàng Quan Lỗi đã đặt cách điệu không tồi, trang hoàng mười phần phục cổ, trong đại sảnh cũng phát một cổ khúc thanh u nhã trí, khiến cho cơn nóng dịu đi không ít.

Phòng riêng ở lầu hai đều sơn thuần một màu, thời điểm đẩy cửa vào, người bên trong đều đã đến đủ chỉ chờ một mình tôi. Trừ bỏ Quan Lỗi và Lương Mễ tôi đã quen, còn có vài người là nòng cốt trong công ty Ôn Dương.

Còn có thêm một người mà tôi vẫn luôn mong muốn gặp mặt, bạn gái Quan Lỗi, Đỗ Nhu.

“Làm sao vậy, Thạch Sam, gọi cậu a?” Thời điểm Quan Lỗi giới thiệu đến bạn gái mình, thấy tôi thất thần không lên tiếng trả lời, liền thúc giục.

Tôi giả phục hồi tinh thần: “A, a... Thật ngại, tẩu tử quá xinh đẹp, Lỗi ca thật phúc khí, vừa thấy đã biết phải bỏ ra không ít tâm tư lừa về!”

Chỉ thấy Đỗ Nhu thẹn thùng cúi đầu, Quan Lỗi cười mắng: “Xú tiểu tử, ngay cả chị dâu cũng chọc ghẹo được.”

Ôn Dương ở bên cạnh liếc mắt nhìn tôi một cái, khẽ nhíu mày, cũng không nói gì.

Đây xem như một buổi liên hoan nhỏ của công ty, một bàn người cùng nhau cụng chén chạm ly, bầu không khí thoạt nhìn không tồi, nhưng không hẳn là náo nhiệt, thoáng lộ ra một chút quái dị.

“Nghe nói Thạch Sam cũng đang làm ở công ty IT, lấy giao tình cậu cùng Ôn Dương, sao không suy xét gia nhập với bọn anh?” Người nói chuyện chính là Lương Mễ, ngồi ở đối diện, bưng chén rượu cười như không cười nhìn tôi.

Lời này thật sự là đâm trúng ổ tim của tôi. Tôi đời trước cũng vì thế mà oán giận Ôn Dương không ít, hiện giờ tuy rằng oán khí đã tiêu, nhưng lại bị nhắc tới, trong lòng khó tránh khỏi dấy lên phẫn uất.

Tôi rót đầy chén rượu, cười nói: “Em chỉ là một sinh viên mới chập chững ra khỏi cổng trường, đến chỗ các anh không phải chỉ vướng chân sao? Vẫn là Ôn Dương có dự kiến trước, không cho em nhúng tay vào.”

Nói xong tôi đột nhiên lại cực kỳ khó chịu, tự rót thêm cho mình một chén.

Ôn Dương quay sang đè lại tay tôi lại, trong con ngươi tối đen mang một tia cảm xúc phức tạp, trộn lẫn một chút băn khoăn, lo lắng... Trong lòng tôi đau xót, bốc lên hối hận, vì cái gì lại nói lời này, biết rõ là Lương Mễ đang châm ngòi.

Tôi quay sang cười cười với anh: “Nói giỡn thôi, em biết anh chính là sợ em vất vả, em hiện tại làm ở T·R rất tốt, có tăng ca cũng phải là khách hàng tự mình mời.”

Nói xong tôi giơ cái chén lên, nói với người trên bàn, “Gây dựng sự nghiệp gian khổ, mọi người vất vả rồi, tôi mời tất cả một ly, các vị về sau đều là đại hữu sở vi.”

(đại hữu sở vi: có một tương lai đầy hứa hẹn)

Quan Lỗi gật đầu nói: “Ôn Dương là che chở cậu đó, gây dựng sự nghiệp thực quá cực khổ, huynh đệ gần đây ngay cả một ngày cuối tuần bình thường cũng không có, vẫn là tiểu tử cậu tiêu sái, đi làm ở công ty lớn, phúc lợi đãi ngộ đều tốt, lại không cần lo nghĩ quá nhiều.”

Lương Mễ chuyển chén rượu, bất động thanh sắc nói: “Công ty tốt cái gì, cũng là cả đời làm công cho người khác, nhìn sắc mặt người ta mà làm việc, các anh em đứng ra gây dựng sự nghiệp không quan trọng thành bại, nam nhân nếu cứ bằng lòng ngồi trong một góc sao có được thành tựu gì.”

Người trên bàn phần lớn đều gật đầu đồng ý, Đỗ Nhu vẫn luôn không lên tiếng, cũng nhẹ giọng nói: “Em cũng hiểu, A Lỗi về sau dù thành hay bại em đều không quan tâm, em chính là động tâm với phần quyết đoán này của anh ấy.”

Quan Lỗi nhíu mày, thấp giọng quát: “Nói cái gì đó, ăn cơm đi.”

“Vốn là như vậy mà.” Đỗ Nhu ủy khuất bĩu môi, cũng không nói tiếp.

Đỗ Nhu cái gậy chọc phân này thì không tính, mục tiêu công kích của Lương Mễ lại rất rõ ràng. Tôi còn thật không biết mình đã có chỗ nào đắc tội với hắn nữa, hắn là đang khó chịu cái gì?

Ôn Dương lột cho tôi một con tôm, cười nhạt mở miệng: “Thạch Sam còn nhỏ, về sau còn nhiều cơ hội, học hỏi thêm kinh nghiệp ở công ty lớn cũng tốt. Đang ngồi ở đây có vị nào chưa từng đi làm công mà đã am hiểu tường tận con đường gây dựng sự nghiệp này? Sức mạnh và quyết đoán đều phải thành lập trên cơ sở kinh nghiệm cùng năng lực. Trông cậy vào vận mệnh một bước lên trời, vậy thì không phải quyết đoán, gọi là chém gió còn nghe được, nhưng rõ ràng chúng ta không phải vì tán dóc mà gom lại với nhau.”

Tôi sững sờ, sau đó cúi đầu bật cười, không ngờ Ôn Dương lại sẽ nói những lời này, bề ngoài anh luôn luôn trầm ổn tao nhã, hiếm có khi nói trắng ra như vậy.

Tôi vừa rót đầy chén cho Quan Lỗi, vừa nói: “Kỳ thật em cũng biết làm công cho người khác so ra không bằng tự mình gây dựng sự nghiệp, chẳng qua đối tác không phải đều đã đủ sao, em tự nhiên chen ngang một chân thì còn ra cái gì. Tiểu Mễ ca nếu ngày nào đó nguyện ý nhượng lại, em chắc chắn sẽ không có hai lời.”

Tôi đại khái hiểu ý đồ của Lương Mễ, không phải là muốn tạo ra khoảng cách giữa tôi và Ôn Dương, mà là đánh tan chủ ý muốn đến công ty Ôn Dương làm việc, hắn cũng thật không sợ biến khéo thành vụng.

Ôn Dương và Quan Lỗi mới là đại cổ đông, về quản lý cũng là một người đối ngoại một người đối nội, Lương Mễ chỉ là nhập cổ kỹ thuật, không cần bỏ tiền chưa nói, kinh nghiệm cũng không coi là phong phú, chỉ mới làm tổ trưởng nhỏ ở một công ty phần mềm được hai năm, nhờ có quan hệ phát tiểu mà được 8% cổ phần, mấy vị khác lại càng không cần nói, cũng vì vậy Lương Mễ sợ nhất có người khác cũng tới nhập cổ kỹ thuật.

(nhập cổ kỹ thuật: tham gia đóng góp về kỹ thuật)

Lương Mễ có chút tức giận: “Ai nói nhượng...”

Quan Lỗi ngắt lời hắn: “Được rồi, gần đây mọi người đều vất vả, bây giờ rốt cục có chút thành tựu, đều rất cao hứng, tôi kính một ly trước...”

Quan Lỗi uống xong, tôi xem xét cơ hội chuẩn xác, thuận thế lại đổ đầy chén cho anh.

Quan Lỗi khó hiểu nhìn tôi: “Cậu đây là làm gì vậy, sao cứ rót rượu cho anh? Anh một chén cũng không thêm được nữa rồi.”

Tôi buông chai rượu xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Bên cạnh em là anh và Ôn Dương, dạ dày Ôn Dương không tốt, căn cứ theo đạo kính già yêu trẻ, em đương nhiên phải chiếu cố anh hơn.”

“Cậu còn kính già yêu trẻ?” Quan Lỗi hồ nghi nhìn tôi, phỏng chừng cũng đoán không ra nguyên nhân, đành nói: “Tùy cậu, tửu lượng Lỗi ca cũng không đến mức bị mấy chén rượu này chỉnh ngã.”

Tửu lượng Quan Lỗi quả thật không tồi, nhưng mà uống quá nhiều rồi...

“Tôi đi nhà vệ sinh, mấy người cứ uống trước...” Quan Lỗi đứng dậy nói.

Quan Lỗi rời đi, tôi tính toán thời gian, nói một tiếng cùng Ôn Dương, cũng ra khỏi phòng.

Tôi dựa lưng vào vách tường, đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ Quan Lỗi, ngẫu nhiên có một hai người đi qua trước mặt tôi. Nghĩ đến chỗ nước tiểu này cũng phải chiếm của Quan Lỗi một khoảng thời gian tương đối, tôi theo bản năng vươn tay tìm thuốc lá trong túi quần, mới nhớ tới ở đời này tôi còn chưa học được hút thuốc.

Một lát sau, Quan Lỗi từ bên trong đi ra, nhìn thấy tôi thoáng sửng sốt, lập tức cười nói: “Có việc?”

Tôi nghiêng đầu cười nhìn anh: “Tâm sự!”