Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 41: Giận dỗi




Tôi áp chế bàn tay run rẩy, hoãn hoãn hô hấp, tiếp tục nói: “Em đến T·R làm, chính là mong một ngày có thể qua Mỹ gặp cô ấy, công ty bên em hàng năm đều có một lần cử người mới sang huấn luyện, đến tổng bộ ở Mỹ, còn có đi công tác —— tuy rằng thời gian không lâu, nhưng tốt xấu cũng có cơ hội gặp mặt.”

Tôi nhìn những người trên bàn một lượt, đột nhiên cổ họng có chút không giữ nổi nữa, tôi kéo kéo khóe miệng, cố nặn ra một nụ cười: “Được rồi, đừng nói cái này nữa, nói tiếp sẽ khóc mất, đến, mọi người uống rượu.”

Tôi thở hổn hển một trận, vô luận khổ sở cỡ nào, giận dữ bao nhiêu, chỉ có thể chịu đựng, tôi phải đeo lên một cái mặt nạ, giả thành một kẻ đau khổ vì tình, không thể để lộ con người thật, không thể để bọn họ phát hiện tôi đây là một kẻ ngoại tộc.

Rượu chảy qua yết hầu tiến vào thực quản cay nóng, tôi nghĩ nếu đời trước là không đúng, vậy đời này tôi lại là sai ở đâu?

Có Ôn Dương làm nhân chứng, quả thật có một nữ nhân Giang Ninh như vậy, Lương Mễ cũng không nói gì nữa, toàn bộ quá trình sau đó, tôi cơ hồ không nói chuyện, bọn họ cũng chỉ cho là tôi nhớ tới một người đã đi qua trong hồi ức kia, cảm xúc suy sụp mà thôi. Mà đối với một người không có lý do gì phải thường xuyên gặp mặt như tôi, trừ bỏ Lương Mễ, cũng không ai quá chú ý.

Làm khách ở nhà, theo lẽ thường cứ cơm nước xong mọi người đều sẽ uống trà, ăn chút hoa quả, tụ tập cùng một chỗ tâm sự, nhưng lần này cơm nước xong, ai cũng cáo từ rời đi, tôi bắt đầu thu dọn tàn cuộc trên bàn.

Tôi bưng hai cái nổi lẩu đi vào bếp, Ôn Dương vươn tay muốn tiếp nhận, bị tôi né qua, “Anh đi tiễn bọn họ đi.” Nói xong tôi cũng không nhìn thêm, một mình đi vào trong.

Buổi tối, nằm ở trên giường, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tôi mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, chỉ một lát ánh mắt đã uân một tầng nước.

Tôi từng tự tin nói với Giang Ninh sẽ không lợi dụng nàng, tôi cho rằng cái này có gì khó, ai mà không có cuộc sống của mình, sao lại nhàm chán mà nhòm ngó sinh hoạt của người khác? Tôi đã cho tôi có thể làm được.

Nhưng tôi chung quy là lại nuốt lời, không thể tuân thủ hứa hẹn lúc trước, tôi bại vì mình, bại bởi cái thế đạo này, bại vì chứng minh bản thân “trong sạch”, tôi lợi dụng Giang Ninh để che lấp hết thảy.

Từ trong đáy lòng tôi không dám thừa nhận tính hướng của mình, bởi vì chịu không nổi ánh mắt của xã hội, chịu không nổi chán ghét của Ôn Dương, tôi giống như là một con gián vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng tối, né tránh mọi thứ, vĩnh viễn không ai nhận ra, vĩnh viễn chỉ một mình thừa nhận các loại cô độc cùng đau thương.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, trong màn đêm yên tĩnh có chút đột ngột, tôi nằm im trên giường, chất lỏng ấm áp không kiêng nể gì tùy ý lan tràn trên mặt.

Một lát sau, tiếng động ngừng lại, cách một tầng cửa, thanh âm của Ôn Dương truyền đến, “Nếu thật sự thích như vậy, cứ đi tìm người ta.”

Anh dừng một chút lại nói, “Nhưng không phải hiện tại, trước đó em phải rèn luyện cho mình mạnh mẽ hơn, anh muốn nói không chỉ là thể lực, còn có nội tâm cũng phải đủ kiên cường, anh biết cái này rất khó, bởi vì... anh cũng không làm được, nhưng anh sẽ cùng với em.”

“Về sau anh sẽ không để Lương Mễ đến nhà nữa.”

Tôi ôm mặt, nước mắt tràn qua khe hở, Ôn Dương anh không biết, em mạnh mẽ không nổi, em đã cho là em có thể, chỉ cần anh an ổn em có thể chịu được mọi ủy khuất, nhưng hôm nay em phát hiện mình không được rồi, em vẫn sẽ khổ sở, sẽ có oán khí.

Anh biết rõ Lương Mễ hỏi là có ý gì, vì sao lại không thể mở miệng trước, thay em chắn đỡ, trước kia anh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc em một mình đối mặt quẫn cảnh hôm nay, Ôn Dương, anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Tôi nghe tiếng bước chân rời đi, thương cảm cùng ủy khuất vây hãm toàn thân, ép tới người ta không thở nổi.

Tuy rằng lý trí nói với tôi, không nên nghĩ nhiều như vậy, tôi không thể lúc nào cũng tay cầm một cây thước đo đếm tình cảm của Ôn Dương, không thể bởi vì Ôn Dương trước kia đối với tôi quá tốt, lần này không tốt như vậy, liền cảm thấy không chịu nổi.

Nhưng tôi vẫn như cũ khổ sở, Ôn Dương vì cái gì không chịu đứng ra giúp tôi một câu?

Tuy rằng là tôi nói với Ôn Dương mang công việc về nhà làm sẽ thoải mái hơn, nhưng không hề cưỡng chế anh, cũng chưa bao giờ hỏi anh khi nào sẽ về, tôi vẫn luôn muốn cho anh tự do một chút, làm bất cứ thứ gì bản thân muốn, trợ giúp anh, chiếu cố anh, tận khả năng cung cấp ích lợi cho anh.

Nhưng hết thảy này trong mắt người khác lại biến thành có ý đồ, thì ra chỉ đơn thuần thích một người, thế nhưng vất vả như vậy.

Tôi không ngừng tự nói với bản thân, không được oán giận, bởi vì từ lúc tôi quyết định chuộc tội, tôi cũng đã đoán trước chính mình sẽ phải chịu đựng hết thảy, lại càng không nên bởi vì chuyện Lương Mễ mà giận lây sang Ôn Dương.

Nhưng biết thì dễ làm mới khó, trong lòng tôi vẫn là nghẹn khuất, ngực như bị đè lên một tảng đá, mà này đó tôi chỉ có thể một mình chịu đựng, một mình nghĩ biện pháp giải quyết, không ai có thể nghe tôi nói, hai kiếp tôi đều không gặp được một đồng loại, trong mắt đại đa số người tôi là biến thái, vẫn luôn sống một mình như thế này.

Ít nhất khóc lên có thể nhẹ nhõm một chút, nếu không tôi cảm thấy mình sẽ mất trí, tôi sợ mình sẽ giống như đời trước biến thành kẻ điên.

Khóc lên thì tốt rồi... trong này không ai nhìn thấy, không ai nói tôi già mồm cãi láo...

Khóc xong thì sẽ không khó chịu nữa.

Tôi cũng không biết mình khóc bao lâu, thẳng đến đến cuối cùng chậm rãi ngủ.

Buổi sáng thức dậy, tôi ở trong nhà tắm thật lâu mới đi ra, ánh mắt hơi sưng.

Tôi giống thường ngày ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm. Ôn Dương mang sữa đậu nành qua, tôi nói một tiếng cám ơn, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Mắt em làm sao vậy?” Ôn Dương đưa tay muốn nâng đầu của tôi lên nhìn cẩn thận, tôi quay đầu đi, né tránh, tôi giống như mỗi lần giận anh đều sẽ theo bản năng làm ra loại hành động ấu trĩ này.

“Không sao!” Tôi buông dạo nĩa xuống, “Em ăn xong rồi, đi trước!”

Tuy rằng không nghĩ Ôn Dương đã nhìn ra cái gì, nhưng vẫn khống chế không được giận dỗi.

Đến công ty, không biết có phải là bởi vì tâm tình không tốt có chút mẫn cảm, luôn cảm thấy tầm mắt mọi người không đúng lắm, chẳng lẽ mắt tôi sưng lợi hại như vậy? Tôi nhìn qua ở trong gương, chỉ là hơi giống như chưa tỉnh ngủ, nếu không nhìn kỹ cũng không rõ lắm.

“Thạch Sam cậu nổi tiếng rồi!” Mới vừa ngồi vào chỗ, chợt nghe thấy thanh âm Phù Hiểu Vũ.

“Cái gì?”

Kết quả xung quanh lập tức nhảy đến mấy người, Lê Hàng cầm di động, nói với tôi: “Đúng vậy, đều lên trang nhất rồi, đừng nói cậu không biết?”

“Công ty chúng ta cũng lên trang nhất theo.”

“Lần này mấy trăm người trong công ty coi như đều biết đến cậu, hôm nay giám đốc thị trường Phương Trì còn hỏi tôi về cậu đó.”

“Nhìn xem, bình luận của tôi cũng lên top rồi.”

Tôi không hiểu gì lấy điện thoại ra, mặt trên là một cái Weibo đứng đầu, tiêu đề là 【MC nổi tiếng Lâm Duệ không phân biệt được Sam - Bân, đọc chữ sai, hủy tam quan】.

Chính văn là: Trong một tiệc rượu liên nghị gần đây do nhiều công ty tổ chức, hoạt náo viên nổi tiếng Lâm Duệ ngay tại hiện trường đọc “Sam” thành “Bân”, sau khi bị tiểu thịt tươi đẹp trai làm cho bẽ mặt, còn mạnh miệng không thừa nhận, lại tận lực làm khó dễ, video đăng lên, xem video thấy tiểu thịt tươi thật sự là chàng trai ấm áp a, thu hoạch được một nam thần!!

Dưới là một video, cùng mấy tấm ảnh.

Video là cái gì tôi không biết, nhưng trong có mấy tấm ảnh có tôi, có tôi cúi đầu an ủi Đàm Miêu Miêu, giơ cánh tay đùa nàng cười, cởi âu phục khởi động, cầm micro cười...

Điểm qua bình luận, nói cái gì cũng có.

... Thật là, đọc sai thì đọc sai, không thừa nhận cảm giác quá hèn rồi, làm gì có ai viết sai tên của mình a!

... Chồng của em quá soái rồi, hơn nữa lúc an ủi cô nương béo, cười rộ lên quá mê người, diện mạo giống như minh tinh vậy.

... tôi đã sớm nói, Lâm Duệ và Tiếu Chính là không cùng một trình độ, fan còn nhất định phải đem bọn họ ra so sánh, cao thấp đã rõ, bẽ mặt không?

... Diện mạo cũng phổ thông a, giống như chưa thấy qua nam nhân vậy, các ngươi thật quá dễ dãi, phàm là có tiền, bộ dạng soái đều có thể gọi là chồng, hiện tại nữ nhân làm sao đều không biết xấu hổ như vậy.

... MC không phải đều là bác học đa tài sao? Vị này là sao lại trà trộn vào được?

... Một đoạn video có thể nhìn ra cái gì, nhìn Lâm Duệ chỉ là đùa một chút thôi, đến nỗi phóng đại như vậy sao?

... Cái trò chơi kia rõ ràng là Lâm Duệ nhằm vào người ta, mất mặt liền nhân cơ hội trả thù, quá xấu xa đi. Lại nói, rõ ràng chính là chính mình đọc sai, còn giận lây sang người khác, người này phẩm chất cũng là vặn vẹo.

... Hắn gọi là MC nổi danh cái gì, chỉ chủ trì mấy tiết mục ở X Thị mà thôi, Tiếu Chính người ta mới là trụ cột sân khấu, cái này thật sự là cao thấp rõ ràng, Tiếu Chính nhưng không vô văn hóa như vậy.

... Ha ha, thật sự là tát nước theo mưa, nhiều minh tinh đọc chữ sai như vậy, cũng không thấy các ngươi nói gì, cố tình bám vào Lâm Duệ không tha, còn có fan Tiếu Chính lăn vào, chuyện này đối với các ngươi nửa mao tiền quan hệ cũng không có.

... Hai mươi mốt tuổi đã làm ở T*R, tinh anh a, tướng mạo, năng lực, khí chất, nhân phẩm thật sự là soái từ đầu đến chân a.

... Cảm giác Sam Sam lúc đầu là nói giỡn, ai biết MC này vô sỉ như vậy, người ta bị đọc sai tên còn không giận, hắn tức giận cái gì a.

...

Sam Sam? Tôi có chút sung huyết não.

Mà còn tôi còn tìm được một cái trong số những bình luận đứng đầu:

Nam nhân này chính là của công ty của chúng tôi, năm nay mới vừa tốt nghiệp, năng lực phi thường xuất sắc, từ lúc thử việc cũng đã được tuyển chính thức rồi, bình thường xử sự rất tốt, đều không phải giả vờ, chúng tôi lại cùng một bộ phận, hâm mộ đi, like cho tôi, có càng nhiều bật mí!

Tầm mắt tôi chuyển hướng Phù Hiểu Vũ, “Chị viết?”

“Ha ha, hơn một ngàn like, tôi đây sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên a, nhờ phúc của cậu, tôi cũng muốn nổi tiếng!”

...

“Nào là ca ca tinh anh, muội muội trà sữa, cái gì cũng nổi lên được như vậy, mọi người nói sau này Thạch Sam có thể tiến vào giới giải trí không?”

“Nói không chừng, Thạch Sam trước kí xin một chữ đi, này sau nếu thành đại minh tinh liền lợi hại a.”

...

Đầu óc tôi ong ong, tôi căn bản không phải loại người có thể tiếp nhận được sự chú ý, không biết ứng phó tình huống bất ngờ này như thế nào.

Rốt cục Trần Bằng cũng đến đây, lại là vẻ mặt nghiêm túc quát lớn: “Đều không làm việc, tụ tập cái gì ở đây.”

Đám người rốt cục tản đi, tôi nhìn thấy Phù Hiểu Vũ lãnh đạm lườm Trần Bằng một cái mới về vị trí của mình, từ chuyện tiệc rượu liên nghị lần trước, Phù Hiểu Vũ chưa từng cho Trần Bằng một sắc mặt hoà nhã, cảm giác Trần Bằng muốn cứu vãn, nhưng vẫn luôn không đúng cách.

Trần Bằng liếc tôi một cái, cũng không nói gì liền trở về.

Tôi mở máy tính ra, bắt đầu tìm cái tin tức này, kỳ thật video kia ban đầu không phải do tài khoản tiếp thị đăng, chỉ là một người quay video, chụp ảnh tại hiện trường đăng lên Weibo, sau đó không biết như thế nào bị tài khoản tiếp thị nhìn thấy, chỉ chế biến một chút như vậy liền thành đầu đề, mà còn còn không phải một tài khoản tiếp thị, đứng đầu đề là hai cái, góc độ bình luận khác nhau, một cái là thuần chỉ có phe phán Lâm Duệ, một cái khác thuận tiện bỏ thêm tôi.

(tài khoản tiếp thị: những tài khoản của trang web nào đó trên mạng xã hội lớn như weibo, QQ, wechat... kiểu như kênh14 trên fb ấy)

Cảm thấy sự tình khó hiểu kỳ lạ, đều nói mấy tài khoản tiếp thị không có lợi không dậy sớm, thật sự đến tột cùng là xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, nhưng đài truyền hình cạnh tranh kịch liệt là rõ như ban ngày, cái người Tiếu Chính dưới bình luận này tỉ lệ xuất hiện cao đến thần kỳ, nhìn như vậy, chuyện này có lẽ là tôi bị lôi ra mượn dao giết người rồi.