Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 50: Trở về




Trả lại hết từng món nợ, thù hận cũng nên chấm dứt, tuy rằng đời này như cũ là thất bại, nhưng vẫn có chỗ khác với kiếp trước. Trong tay tôi có năm trăm vạn lừa được từ chỗ Ôn Hách cùng một ít tiền tiết kiệm, từng này là đủ cho tôi làm một việc.

Buổi tối tháng chín, thời tiết New York đã thoảng lạnh, tôi dần dần thu hồi những suy nghĩ miên man, ngẩng đầu nhìn ngã tư trước mắt. Có đèn neon tô điểm, ban đêm giữa thành phố sầm uất này càng thêm xinh đẹp.

Tôi mỉm cười, dành hai giờ chậm rãi đi bộ đến khách sạn gặp đồng nghiệp, đây là đêm cuối cùng tôi ở lại Mỹ.

Đều chờ tôi... nợ tôi, tôi sẽ đòi lại một lần.

...

Sau khi về nước, thời điểm đến trình đơn từ chức lần nữa, Tổng Giám chỉ nói một câu: Cậu khiến tôi cảm thấy thực thất bại.

Anh ta rất thất vọng, tôi biết, giống như là lúc trước Ôn Dương đối với tôi vậy. Tôi nói rồi, bọn họ rất giống nhau.

Mặc dù trong lòng có hổ thẹn, nhưng đối mặt với sinh tử, này đó cũng chẳng tính là gì nữa. Trừ bỏ xin lỗi, tôi không nói được gì khác, cho dù đối mặt với Phù Hiểu Vũ khóc lê hoa đái vũ, tôi cũng chỉ có thể im lặng đứng nhìn.

(lê hoa đái vu: từ để tả người con gái đẹp khóc)

“Có phải cậu còn giận tôi không, tôi về sau không bao giờ quấy rầy cậu làm việc nữa, sẽ không tiếp tục làm phiền cậu, cậu đừng đi có được hay không.” Phù Hiểu Vũ cúi đầu lau nước mắt, khóc thực thương tâm.

Tôi chỉ có thể nói: “Việc này không liên quan đến chị đâu.”

Nhưng một câu cũng không nói thêm nữa, Lance bảo tôi phải tận lực không được dao động cảm xúc, tôi không muốn bị bầu không khí thương cảm này ảnh hưởng. Khoảng thời gian trước đó, tôi đã đáp tội với không ít đồng nghiệp, lúc này trừ bỏ Phù Hiểu Vũ cũng chẳng có ai phản ứng tôi.

“Xin lỗi.” Nói xong, tôi tránh khỏi nàng tính đi đến phòng nhân sự báo cáo nghỉ việc, lại bị một người kéo tay.

“Cô ấy đã khóc thành như vậy, cậu an ủi thêm vài câu thì có làm sao? Vô luận cậu có víu vào bao nhiêu chân lớn, cũng là từ nơi này đi ra, nếu cậu chỉ xem công ty là ván cầu, cậu có tư cách gì bày ra bộ dạng khoan dung?”

Tôi hít sâu một hơi, xoay người nhìn Trần Bằng nói: “Trần Tổng, nghỉ việc là tự do của tôi, nói cái gì cũng là tự do của tôi, không có chuyện ai nợ ai. Còn nữa, nói chuyện phải có chứng cớ, tôi víu chân ai, Trần Tổng nên nói cho rõ ràng.”

Trần Bằng hừ lạnh một tiếng: “Có ai mà không biết từ lúc làm dự án Vinh Vũ, cậu liền bám vào Tần Hề, lúc ấy lại nắm rõ Tần thị như vậy, sợ là quan hệ không bình thường đi.”

Ánh mắt tôi lạnh xuống, trầm mặt nhìn y: “Là ai nói với anh?”

“Còn phải ai nói, dựa vào công việc là biết, uống trà cùng Tần Hề có phải cậu không? Phải nói ánh mắt cậu qúa thiển cận, T·R nói gì cũng là trong top 500 công ty của thế giới, Vinh Vũ chỉ là một xí nghiệp gia tộc của X Thị, cậu đến đó thì có thể phát triển được bao nhiêu, sẽ không sợ có một ngày phải hối hận sao?”

Tôi lạnh mặt gằn từng chữ: “Tôi không có bất cứ quan hệ gì cùng Tần gia.” Nói xong tôi xoay người, rời khỏi bộ phận vận hành.

Tôi đi vào toilet, vội vàng tìm gói thuốc từ trong túi áo, lấy ra hai viên thuốc nuốt xuống, sau đó bình ổn hô hấp, làm cho cảm xúc dần dịu xuống.

Có lẽ hành động lúc ấy ở Vinh Vũ khiến cho Hứa Nhạc Sơn hiểu lầm, hiện tại tôi vội vàng về nước, hành lý vẫn còn ở khách sạn, liền ngựa không dừng vó chạy đến công ty xin nghỉ việc, khó tránh khiến người ta sinh ra phỏng đoán, dù sao công ty như thế này sẽ không có ai nguyện ý rời đi.

Tôi thả lại gói nhỏ vào trong túi áo, đây là thuốc Lance cho tôi, ông nói có một vài tác dụng phụ, trị liệu bình thường thì sẽ không cho tôi uống, nhưng lúc khẩn cấp thì phải dùng.

Vừa rồi nghe thấy Trần Bằng nói có quan hệ cùng Tần thị, tôi suýt nữa không khống chế được cảm xúc. Tôi cho là trong khoảng thời gian mình đi vắng này, có người biết quan hệ giữa tôi và Tần gia, hiện tại nghĩ tới Tần Phủ, trong lòng liền sẽ dâng lên phẫn hận tột cùng.

Tôi liên tục tạt nước lạnh lên mặt, thuốc này còn có một tác dụng phụ chính là gây buồn ngủ, dù sao có thể ổn định tâm trạng là được.

Chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn người trong gương trong mặc một áo sơ mi màu đen, trên mặt tái nhợt không còn bao nhiêu huyết sắc, giữa chân mày không che giấu nổi mệt mỏi. Nửa tháng thời gian, đủ khiến cho người tôi gầy đi không ít, tự nhiên nhìn qua vô cùng yếu ớt.

Tôi trở lại khách sạn, sắp xếp đơn giản một lượt, lấy xuống điện thoại di động đang sạc pin. Khởi động máy không bao lâu liền nảy ra một loạt thông báo, nhìn thì nhiều, bất quá cũng chỉ có vài người, Ôn Dương, Quan Lỗi, Ôn Hách, cũng không quá bất ngờ. Ôn Hách hiện tại có lẽ chỉ thiếu đào cả trái đất lên tìm tôi, vô duyên vô cớ lừa hắn năm trăm vạn, làm người ta vừa mất vợ lại thiệt quân, phỏng chừng đã hận không thể lột da rút gân tôi.

Ngược lại là điện thoại của Lâm Duệ khiến tôi rất bất ngờ.

Tôi vừa gọi lại, vừa đi đến tủ lạnh, rót cho mình một cốc nước.

“Đi đâu, tìm cậu rất lâu mà không có động tĩnh gì?” Trong điện thoại hỏi.

Tôi ngồi xuống sô pha, uống một ngụm rồi đặt cốc nước xuống bàn trà, nói: “Đi công tác, có việc sao?”

“Ân, có chuyện tốt, đến quán bar đi, có việc muốn nói với cậu.”

Lâm Duệ làm ra vẻ rất thần bí, tôi nghĩ nghĩ liền đồng ý, vừa cúp xuống, di động lại vang lên.

Tôi nhìn chằm chằm cái tên hiện trên màn hình, trầm mặc ngồi trở lại ghế, lặng lẽ nhắm mắt. Mỗi một tiếng chuông vang lên, trong ngực trong lòng dường như cảm thấy được một khắc thỏa mãn.

Chuông điện thoại kéo dài thật lâu, từng tiếng, từng đợt, như là nghi thức tế lễ gột rửa tâm linh nào đó, đang tìm an ủi. Tôi cuối cùng vẫn không nỡ để anh sốt ruột, cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe.

“Ôn Dương.” Tôi nhẹ giọng nói.

Người bên kia điện thoại thở phào một cái, trong thanh âm không che giấu nổi mệt mỏi: “Tam Nhi, đừng giận nữa, về nhà đi.”

Hốc mắt lập tức đỏ lên, lệ thiếu chút nữa tích lại thành dòng rơi xuống. Tôi muốn nói, Ôn Dương, em rốt cuộc trở về không được, bao nhiêu lần tỉnh lại đều đã cho là mình còn đang ở nhà, chưa hề rời đi. Nhưng sự thật cứ luôn nhắc nhở tôi, tôi không có tư cách trở về bên cạnh anh. Tôi hy vọng bao nhiêu, rằng đó chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy, tôi sẽ vẫn ở trong căn hộ thuê chung kia.

Tôi nhu nhu cái mũi đang lên men, khống chế thanh âm: “Ôn Dương, em không giận, chỉ là muốn ra ngoài giải sầu.”

Người bên kia yên lặng một hồi, mới dùng giọng nói trầm khàn, ám ách nói, “Quan Lỗi đã nói hết với anh rồi, thực xin lỗi, em giận anh thế nào cũng được, nhưng đừng dỗi không quay về. Anh đã tìm em rất lâu, rất nhiều nơi, một mình em ở bên ngoài...”

Thanh âm của anh bất ổn dừng một lát, nói, “Anh rất lo lắng.”

“Xin lỗi, lúc đi không nói một tiếng với anh.”

Tôi cúi đầu gắt gao nắm cái cốc trong tay, muốn tiếp thêm một chút khí lực. Tôi chậm rãi nói, “Em một mình ở bên ngoài rất tốt, anh cũng biết vận khí của em vẫn luôn cực kỳ cao mà... Gặp rất nhiều người tốt, bọn họ đều nguyện ý giúp đỡ em. Đi ra mới biết bên ngoài là trời cao biển rộng, có rất nhiều cảnh đẹp khiến em không thể không dừng chân... Anh đừng lo lắng, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.”

Bên kia điện thoại thở dài thật sâu, giọng nói trầm thấp: “Tam Nhi, anh phải làm gì bây giờ... Nói cho anh biết, muốn anh làm như thế nào em mới trở về...”

“Ôn Dương, em sẽ không trở về.” Tôi ngắt lời Ôn Dương, run rẩy cúp điện thoại.

Nói thêm gì nữa, tôi nhất định sẽ khống chế không được mà muốn trở về, có lẽ còn sẽ không nhịn được chạy đến tìm Ôn Dương, khóc lóc kể lể hết thảy những gì phải chịu đựng gần đây. Rõ ràng một giây trước còn là chiến sĩ kiên cường, đối diện Ôn Dương lập tức sẽ biến thành yếu đuối vô cùng, chịu không nổi một điểm ủy khuất.

Sao không thể cứ kết thúc như vậy, tôi vẫn là một bằng hữu toàn tâm toàn ý, vĩnh viễn sẽ không cần cho Ôn Dương thấy một tôi điên cuồng, vĩnh viễn sẽ không để anh biết tôi đã từng có tâm tư bẩn thỉu gì, vĩnh viễn không cho mình cơ hội thương tổn anh.

Tôi thở hổn hển một trân, đặt di động lại bàn trà, cầm áo khoác ra khỏi khách sạn đi đến quán bar kia.

...

Trong quán vẫn như trước yên tĩnh.

Tôi ngồi dựa trên ghế sô pha nghe Lâm Duệ nói, cầm một cái ly, chân dài buông xuống.

Biểu tình tôi dở khóc dở cười: “Anh chỉ là muốn nói với tôi việc này?”

Lâm Duệ nhìn phản ứng của tôi, cau mày nói: “Làm sao, cậu sợ không đáng tin? Yên tâm đi, đây là công ty giải trí không tồi, tuy rằng so ra kém công ty lớn như Thành Ngu, nhưng bưng người vẫn là có tiếng, cũng không có mấy chuyện loạn thất bát tao, cao tầng và nghệ sĩ bên đó tôi đều quen, sẽ không để cho cậu phải chờ lâu.”

Tôi lắc đầu cười: “Tôi chỉ là không nghĩ mình hợp với giới giải trí. Tôi dù là người thường, cũng biết nơi đó không phải chỉ dựa vào diện mạo là có thể tùy tiện tung hoành.”

Lâm Duệ không cho là đúng: “Cậu còn trẻ, muốn học cái gì mà không kịp, thời kỳ hoàng kim của nam minh tinh rất dài, cậu tốt nghiệp đại học X, lại thêm diện mạo kinh diễm, đề tài này rất dễ lăng xê. Cậu xem tiểu thịt tươi hiện tại, có mấy người là dựa vào diễn xuất?”

“Nào có đơn giản như thế.”

Tôi vô cùng bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, chỉ có thể nói, “Được rồi, cái này không là phải lĩnh vực tôi am hiểu hay yêu thích. Cứ cho là thật sự đơn giản như anh nói, tôi cũng không hứng thú.”

“Cậu nói thật?” Lâm Duệ vẻ mặt không tin.

Tôi gật đầu: “Giống như trước kia, tôi cũng đã từng nhận điện thoại đề nghị vấn đề này, tôi thật sự là không được.”

Lâm Duệ thổn thức dựa vào sô pha phía sau: “Thật là có loại người thanh cao này? Người thường như chúng ta, còn cái gì có thể được danh lợi song thu như làm ngôi sao. Cậu thế nhưng một chút cũng không động tâm?”

Đây có cái gì đáng xem là thanh cao? Tôi nếu thiếu tiền, tự nhiên cũng sẽ ưng thuận.

Vốn đời này tôi chỉ muốn được an nhàn hơn một chút, kết quả trời không chiều lòng người, thành ra chuyện như thế này. Hiện tại, hết thảy đều đã không còn do tôi định đoạt nữa.

“Thật là, tôi còn tưởng rằng sẽ giúp được cậu một cái đại ân, trả lại nhân tình lúc trước. Giờ nhìn cậu như một thánh nhân, vô dục vô cầu, đâu có cần dùng đến chỗ tôi?”

Thánh nhân?

Tôi nhướng mày nhìn hắn: “Anh là đang mắng tôi sao?”

Lâm Duệ nhấp một ngụm rượu, khoát tay nói: “Không có, tôi thật sự bội phục cậu. Cậu nói xã hội ngày nay, có mấy người không muốn nổi danh không muốn có tiền? Có những thứ đó coi như có được hết thảy, người người ngưỡng mộ, đây là mục tiêu phấn đấu của đại đa số người, nhưng... “

Lâm Duệ dừng một lát, cười như không cười, “Có thể chống lại hấp dẫn này, không làm nô lệ cho 'Danh lợi', sao lại không khiến người bội phục?”

“Tôi vẫn cảm thấy anh đang mắng tôi.” Tôi cười một cái, “Đó là bởi vì những thứ tôi muốn, dùng tiền mua không nổi. Nếu thật sự tiền có thể giải quyết được, tôi hẳn sẽ không là cái thái độ này.”

Lâm Duệ vuốt cằm, suy tư nhìn tôi: “Tiền không thể giải quyết? Vậy chính là vấn đề tình cảm rồi, lấy điều kiện của cậu, là thích phải thẳng nam đi?”

Tôi từ chối cho ý kiến, cụng ly một cái. Vấn đề tiền không thể giải quyết, không phải chỉ có tình cảm, mất đi người thân, sức khỏe, toàn bộ tôi đều đã không còn.

“Đừng khiến bản thân quá ngột ngạt, điều kiện của cậu như vậy, muốn dạng gì, tôi đều có thể giới thiệu. Tình huống này tôi đã gặp rất nhiều, nhưng chưa từng thấy ai chân chính thành công, cuối cùng rơi vào nhục nhã, bị người ta cho là biến thái. Đừng tự tìm không thoải mái.”

Tôi cúi đầu, nhìn ly rượu, cười nhạt, “Tôi biết rồi.”

Trước kia có lẽ chưa rõ, hiện tại lại làm sao có thể không hiểu. Nếu chỉ là biến mình thành đầu rơi máu chảy, bị một màn nhục nhã cũng thôi đi, tôi nhưng vĩnh viễn không quên được ánh mắt chán ghét lúc hấp hối của Ôn Dương, anh cho đến chết vẫn chán ghét tôi. Không quản có phải xuất phát từ bản ý hay không, tôi cuối cùng không ngừng hại chính mình, cũng hại người khác.

Có lẽ bởi vì mới vừa uống thuốc, hiện giờ nghĩ đến việc này, tôi phát hiện mình trừ bỏ thương cảm, cảm xúc cũng không biến động quá nhiều.

Tôi nói: “Anh đừng sợ không trả được ân tình của tôi, mấy ngày nữa, tôi quả thật có việc cần anh hỗ trợ.”

“A? Chuyện gì?” Lâm Duệ buông cái chén xuống, hưng trí dạt dào nhìn tôi.

“Bây giờ chưa thể nói, nhưng muốn vận dụng một ít quan hệ trong giới của anh, cùng mấy sự kiện quảng cáo, vận động truyền thông lan truyền.”

Lâm Duệ thoạt nhìn rất thất vọng: “Nếu như là cái này, có phải quá đơn giản rồi không, giao cho Trì Khánh là được.”

Tôi cười nói: “Vốn việc tôi giúp anh cũng không phải đại sự gì, có tôi hay không, anh cũng sẽ vượt qua được.”

Tôi dừng một lát, nói, “Kỳ thật có thể quen được anh tôi rất vui.”

Có lẽ là khó mới gặp được đồng loại, tôi và Lâm Duệ tán gẫu coi như hợp ý. Hắn nói trong cái giới này hạng người gì cũng có, ngây thơ, tham vọng, lừa hôn, yêu thẳng nam, kể không ít chuyện, cảm giác như có một cánh cửa hoàn toàn mới lạ mở ra trước mắt.

Tửu lượng của tôi rất tốt, phải nói là hai đời đều chưa từng uống say, nhưng không biết làm sao uống đến cuối với Lâm Duệ, lại có chút men, những sự tình chưa từng nói với ai, lại cũng kể ra không ít, cả người đều hưng phấn.

Khó trách đều nói uống rượu hỏng việc, cũng không phải vì uống say người không tỉnh táo nữa, mà là rõ ràng có ý thức, lại dám làm dám nói bao nhiêu thứ trước kia không bao giờ có.

Tôi nghiêng dựa vào ghế sô pha, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng tựa như nghe thấy Lâm Duệ hỏi tôi nhà ở đâu?

Tôi mê man, nghĩ,đúng rồi, nhà của tôi ở đâu?