Săn Tim Nàng

Chương 17: Treo giá




“Con nói thế thôi chứ thật ra trong lòng cũng không chắc đúng không.” Ân Khôn quan sát biểu cảm của con trai. “Cha biết con thích A Hoành. Nhạc Hoành là con nhà quyền quý, quả thật không thể chê vào đâu được. Nhưng năm đó cha giữ con bé lại, cũng không phải để cho con…”

Ân Sùng Quyết không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ ung dung nói: “Cha mưu tính sâu xa như thế cũng là vì lo liệu cho Ân Gia Bảo. Nhưng A Hoành và Thôi thúc ở Tuy Thành săn bắn để mưu sinh, chưa từng nợ Ân gia cái gì, chỉ e là sự tính toán của cha là dư thừa. Con chưa bao giờ giấu cha chuyện mình thích A Hoành, hai năm nay cha cũng mặc cho con đối xử tốt với A Hoành, con cho rằng cha đã ngầm chấp nhận chuyện của con và muội ấy… Con thật lòng thích muội ấy…”

“Trai lớn lấy vợ, có gì đâu mà phải che giấu.” Ân Khôn nói với vẻ rất cởi mở.

Ân Sùng Quyết vui mừng ra mặt, suýt nhảy cẫng lên, nói: “Vậy ý của cha là đồng ý cho con và A Hoành…”

“Đại ca con kéo dài hết năm này qua năm khác.” Ân Khôn chậm rãi nói: “Con thì lại nóng lòng thành gia…”

Ân Sùng Quyết đắc ý cười nói: “Cha không nhận ra sao? Đại ca có thích cô Mục Dung kia đâu chứ, chẳng qua là không thể không cưới mà thôi. Còn con thích A Hoành, đương nhiên ước gì có thể lập tức cưới muội ấy về nhà. Đợi đám người Sài Chiêu đi khỏi, cha nhớ sai người chuẩn bị nhiều sính lễ, dù A Hoành và Thôi thúc ở bên bìa rừng thì cũng không thể bạc đãi họ. Con xin cảm ơn cha trước.”

“Nếu thiếu chủ của Sài gia nhất định mang con bé theo thì sao?” Ân Khôn kín đáo hỏi.

Ân Sùng Quyết lập tức không cười nữa mà trầm giọng, nói: “Nếu thật là thế… thì tính sau.”

Sáng sớm hôm sau

“Cha.” Ân Sùng Húc bước nhanh vào thư phòng của cha mình, sắc mặt có vẻ bất an. “Có khách đến thăm.”

“Hắn?” Ân Khôn chậm rãi quay người lại. “Sài thiếu chủ hành động nhanh thật.”

“Đã đợi ngoài phòng khách rồi.” Ân Sùng Húc dò hỏi: “Hay là để con nói với họ hôm nay cha không tiện gặp khách?”

“Họ đã đến Ân Gia Bảo, có lý nào lại không gặp.” Ân Khôn vung vạt áo lên, nói: “Cha cũng muốn xem thử thiếu chủ của Sài gia là người thế nào.”

Trong phòng khách, Sài Chiêu ung dung ngồi thưởng thức trà, Vân Tu và Lý Trọng Nguyên đứng phía sau y. Họ quan sát một lượt dinh thự xa hoa không thua vương công quý tộc của Ân Gia Bảo rồi nhìn nhau gật đầu.

“Sài thiếu chủ từ xa đến mà lão phu không thể nghênh đón từ xa, thất lễ.” Ân Khôn cười to, bước vào phòng khách. “Mong là Sài thiếu chủ không phiền lòng.”

Sài Chiêu đặt chén trà xuống, từ từ đứng dậy, hướng về phía cha con Ân Khôn. “Sài Chiêu bái kiến Ân bảo chủ, Ân đại thiếu gia.”

Ân Sùng Húc gật đầu cười với y. Hắn thấy Sài Chiêu có phong thái hơn người, vóc dáng cao lớn, gương mặt anh tuấn cương nghị, đôi môi mỏng hơi hé mở trông có vẻ rất ung dung, sắc mặt khiêm tốn nhưng lại mang theo vẻ ngạo nghễ khó mà che giấu được, đôi mắt xám sắc lạnh vừa nhìn vào là đã khiến Ân Sùng Húc cảm thấy hơi ớn lạnh.

“Hai vị này là…” Sài Chiêu ra hiệu cho Vân Tu và Lý Trọng Nguyên bước tới.

Ân Sùng Húc quét mắt một lượt, nhìn Vân Tu, nói với giọng trầm trầm: “Vân Tu Vân tướng quân, chúng ta đã từng gặp nhau.”

Vân Tu cười ha hả, đáp: “Xem ra Vân Tu ta cũng là người đã gặp là khó quên. Bái kiến Ân bảo chủ, Ân đại thiếu gia.”

“Vị còn lại tuy ta chưa từng gặp nhưng cũng có thể đoán ra phần nào.” Ân Sùng Húc nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Lý Trọng Nguyên. “Mặt mũi ôn hòa như ngọc, dáng người nho nhã như tùng bách, ta đoán… các hạ chính là đệ nhất mưu sĩ của Sài gia, trượng phu của Sài quận chúa, quận mã Lý Trọng Nguyên?”

Lý Trọng Nguyên cúi người, chắp tay nói: “Ân đại thiếu gia quả nhiên lợi hại, tại hạ chính là Lý Trọng Nguyên.”

Vân Tu nhép miệng, nói: “Chuyện này cũng đâu khó đoán. Lý Trọng Nguyên vừa nhìn giống hệt một thư sinh, Sài gia quân phần nhiều uy phong dũng mãnh, hắn không phải Lý Trọng Nguyên thì còn là ai được?”

“Vân tướng quân có sao nói vậy, đúng là thẳng thắn!” Ngoài cửa có người cao giọng nói.

Mấy người cùng quay sang nhìn thì thấy Ân Sùng Quyết đứng ngoài cửa, nhìn họ cười hì hì.

Nhìn thấy “nhị ca” của Nhạc Hoành, trong lòng Sài Chiêu thoáng có cảm giác khó chịu. Nhìn kỹ lại, hắn quả thật rất khôi ngô, đôi mắt đen ẩn chứa vẻ háo thắng của tuổi trẻ.

Vân Tu không hề có hảo cảm với Ân Sùng Quyết nên quay mặt đi không để ý đến hắn, mũi còn hừ vài tiếng. Ân Sùng Quyết nhìn thấy nhưng cũng không giận, bước lên trước vài bước, nói: “Hôm qua gặp được Sài thiếu chủ trong rừng, nhất thời quên chào hỏi, ta vốn định cùng cha đi thẳm hỏi ngài, không ngờ ngài lại đến đây trước. Sùng Quyết lấy làm hổ thẹn.”

Thấy Ân Sùng Quyết không còn vẻ đề phòng như lúc gặp họ trong rừng mà vẻ mặt nhiệt tình như xuất phát từ tận đáy lòng, Lý Trọng Nguyên cũng thầm khen sự chín chắn lõi đời của Ân Sùng Quyết, không dám xem thường nhị thiếu gia của Ân Gia Bảo nữa.

Ân Sùng Húc nhìn Sài Chiêu – người có hôn ước với Nhạc Hoành – không rời mắt. Thấy dáng vẻ nhiệt tình tiếp đãi của đệ đệ mình thì cũng cố giấu vẻ xa lạ, xách bình trà lên châm cho những người ở đây.

Mấy người cùng hàn huyên vài câu, Sài Chiêu lơ đãng nói: “Trên đường đến đây, phần lớn là cảnh tiêu điều khốn khó, nhưng vừa bước vào Tuy Thành thì thấy phồn hoa không thua gì Vân Đô, có thể thấy Ân gia dốc không ít sức mới có thể bảo vệ trăm dặm xung quanh đây được yên bình giữa thời loạn lạc. Sài Chiêu bội phục.”

Ân Khôn xua tay nói: “So với công trạng nhiều lần đánh thắng, bức Sài Chiêu Kỷ Minh phải rút lui của Sài thiếu chủ, Ân Khôn ta có là gì đâu. Tuy Thành chẳng qua là nhờ vào địa thế mới có thể giữ được bình yên.”

“Tuy Thành là một nơi rất tốt.” Lý Trọng Nguyên cười nói: “Của cải dồi dào, lương thảo sung túc, binh sĩ dưới tay của Mục đô úy cũng đều dũng mãnh thiện chiến. Đến Ân Gia Bảo, nhìn thấy những tráng sĩ mạnh mẽ như hổ, chúng ta không thể không phục, đúng không Vân Tu?”

Vân Tu không muốn thừa nhận nhưng Lý Trọng Nguyên đã nói thế nên cũng đành ừ vài tiếng phụ họa.

“Vân tướng quân mới là chiến sĩ bậc nhất.” Ân Sùng Quyết buột miệng nói: “Ai chả biết Vân Tu dưới trướng Sài thiếu chủ là đệ nhất dũng sĩ của Chu Quốc, chưa từng gặp được đối thủ.”

“Đâu có!” Vân Tu lẩm bẩm vài tiếng. “Ngoại trừ thiếu chủ nhà ta…” Sài Chiêu khẽ tằng hắng vài tiếng, Vân Tu vội vàng im miệng.

“Không biết…” Ân Khôn chuyển sang đề tài khác. “Lần này Sài thiếu chủ dẫn bao nhiêu người đến Tuy Thành. Nếu không chê thì có thể ở lại Ân Gia Bảo.”

“Không dám làm phiền Ân Gia Bảo.” Lý Trọng Nguyên trả lời. “Tuy người không đông nhưng toàn là kẻ thô lỗ, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của Ân Gia Bảo. Bọn họ đang ở trong rừng, cũng không tệ lắm.”

“Vậy…” Ân Khôn dè dặt quan sát Sài Chiêu – người nãy giờ vẫn kiệm lời. “Vậy nếu phía Sài thiếu chủ có thiếu gì thì cứ lên tiếng. Trong địa giới của Ân gia ta, tuyệt đối không thể tiếp đãi không chu đáo.”

“Hôm nay ta đến để bái phỏng Ân bảo chủ trước, tiện thể chúc mừng đại thiếu gia thành hôn.” Sài Chiêu lắc lắc chén trà trên tay. “Lần sau sẽ thương lượng với bảo chủ những chuyện khác, được không?”

Không đợi Ân Khôn lên tiếng, trong sân bỗng có người nói: “Có khách đến sao? Vậy ta về trước đây.”

“Hay là NHạc tiểu thư đợi một lát, nếu biết cô đến rồi lại về, nhị thiếu gia sẽ trách mắng tôi mất.”

“Là A Hoành à?” Ân Sùng Quyết gọi với ra ngoài, sau đó bước nhanh ra.

“Nhị ca.” Nhạc Hoành nhìn những người trong phòng, lập tức quay lưng đi. “Vậy muội đi trước đây.”

“Mới đến đi rồi à?” Ân Sùng Quyết quay đầu lại nhìn vào phòng khách. “Muội đợi một lát, nhị ca còn có chuyện muốn nói với muội, Chỉ một lát thôi.”

Vân Tu thấy Nhạc Hoành đến thì mắt sáng lên, gọi to: “Thiếu phu nhân?” Sao thiếu phu nhân biết thiếu chủ đến đây thế?”

Cách gọi “thiếu phu nhân” khiến cho cha con Ân Khôn lập tức biến sắc. Sài Chiêu không quát bảo Vân Tu dừng lại, sắc mặt cũng không thay đổi. Ân Sùng Húc không nhịn được, nói: “Vân Tu tướng quân cũng thật là, A Hoành còn chưa kết hôn, sao gọi là thiếu phu nhân?”

Vân Tu lạnh lùng liếc Ân Sùng Húc một cái, ý cười trong mắt cũng tan biến. “Nhạc Hoành mà ngươi vừa nhắc đến chính là thê tử sắp cưới của thiếu chủ nhà ta, cũng chính là thiếu phu nhân của Vân Tu ta. Ta nói sai chỗ nào ư?”

Ân Sùng Húc còn định tranh luận thì bị Ân Khôn đưa mắt ngăn lại. Nhạc Hoành đứng ngoài sân vừa thẹn thùng vừa tức giận nhưng không thể bước tới xé rách cái miệng của Vân Tu.

Ân Sùng Quyết lộ ra vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ vai Nhạc Hoành, nói nhỏ: “Không cần để ý đến hắn. Vậy… muội về trước đi, lát nữa ta đến tìm muội.”

Đưa mắt tiễn Nhạc Hoành ra về, lúc Ân Sùng Quyết quay lại phòng khách thì mặt đã khôi phục vẻ bình thường, nhặt trái cây lên từ từ bóc vỏ, đưa đến trước mặt Sài Chiêu, cười nói: “Đây là quýt vừa hái, rất ngọt, Sài thiếu chủ nếm thử đi.”

Sài Chiêu cười khẽ, nhận lấy và cầm vài múi cho vào miệng, gật đầu nói: “Tuy Thành đất đai màu mỡ, trái cây cũng ngon hơn hẳn, vừa mọng nước vừa ngọt ngào như mật.”

Ân Khôn nhìn hai người này với cặp mắt tinh ranh, làm như lơ đãng nói: “Sài thiếu chủ mấy năm nay lập được nhiều công lớn cho Đại Chu nên quên mất chuyện chung thân đại sự của mình. Nghe nói hoàng thượng muốn ban công chúa Sơ Vân bảo bối của mình cho ngài nhưng ngài luôn miệng từ chối. Còn cả Đại chu đệ nhất mỹ nhân Tô Tinh Trúc – viên ngọc trên tay Tô thái úy nữa – Sài thiếu chủ cũng không động lòng…”

Lý Trọng Nguyên nhấp một ngụm trà, nói bâng quơ. “Tuy Thành địa thế hiểm trở, Ân Gia Bảo cũng ít quan tâm tới chiến sự bên ngoài nhưng không ngờ Ân bảo chủ lại biết nhiều chuyện của Đại Chu ta như thế…”

“Thiếu chủ nhà ta còn có một thiếu phu nhân đang đợi lấy về, sao còn để mắt tới những người khác chứ?” Không đợi Ân Khôn lên tiếng, Vân Tu đã giành nói trước. “Chân tình chỉ có thể dành cho một người. Ba năm trước thiếu chủ vừa gặp đã thương thiếu phu nhân, cả đời này cũng chỉ thích cô ấy.”

“Ta và A Hoành đã gần ba năm không gặp…” Sài Chiêu nuốt miếng quýt trong miệng xuống. “Cho nên mới nói Tuy Thành đúng là một nơi may mắn, có thể cho ta gặp lại nàng ấy. Cũng phải đa tạ sự chăm sóc của Ân Gia Bảo dành cho A Hoành. Ân tình này, ta khắc ghi trong lòng.”

Ân Sùng Quyết cúi đầu bóc quýt không nói gì, không khí trong phòng nhất thời trở nên gượng gạo. Lý Trọng Nguyên nói nhỏ với Sài Chiêu. “Đã đến được một lúc rồi, thiếu chủ, chi bằng ta về trước…”

Sài Chiêu đứng dậy, gật đầu chào Ân Khôn. “Hôm nay lần đầu đến bái phỏng Ân bảo chủ, tại hạ không dám quấy rầy lâu. Lần sau nhất định sẽ cùng trò chuyện nhiều hơn.”

“Cha, con đi tiễn Sài thiếu chủ.” Ân Sùng Húc nói.

“Đại thiếu gia xin dừng bước.” Lý Trọng Nguyên rất biết chừng mực, ngăn cản hắn. Ân Sùng Húc cũng dừng bước, không đi nữa.

Thấy ba người bước ra khỏi sân, Ân Sùng Húc thở phào một hơi, quay người lại nói: “Cha…”

“Con đừng nói gì.” Ân Khôn ngắt lời hắn. “Sùng Húc, con ra ngoài trước đi, cha có chuyện cần nói với Sùng Quyết.”

“Con nghe thấy những gì Sài Chiêu nói rồi chứ?” Ân Khôn nhìn đứa con trai thoạt trông có vẻ đang bình chân như vại kia.

“Con không phải kẻ điếc, sao lại không nghe được chứ?’ Ân Sùng Quyết ngồi thẳng dậy. “Tên Vân Tu kia nói năng không e dè gì, Sài Chiêu giữ hắn lại bên mình, sớm muộn gì cũng chuốc họa vào thân thôi.”

“thiếu phu nhân…” Ân Khôn nói với vẻ ẩn ý. “Xem ra Sài Chiêu cũng không quên được A Hoành.”

“A Hoành tốt như thế, muốn quên cũng khó…” Mắt Ân Sùng Quyết lộ ra vẻ âm trầm.

“Con có biết tại sao năm đó Vũ Đế lại tứ hôn A Hoành cho Sài Chiêu không?”

“Con cũng từng nghe qua.” Ân Sùng Quyết vân vê trái quýt trên tay. “Bạch Long của A Hoành bị chấn kinh, Sài Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân…”

“Sở Vương Kỷ Minh thúc đẩy, giật dây cho Vũ Đế ban A Hoành cho Sài gia lúc này đang thất thế. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, Sài gia ở Thương Sơn lại có lúc xoay chuyển tình thế, e là Kỷ Minh cũng không ngờ có ngày hôm nay.” Ân Khôn đặt chén trà xuống. “Cha biết con thích A Hoành, tính cách của A Hoành mạnh mẽ, nếu nó khăng khăng gả cho con thì e Sài Chiêu cũng chẳng có cách nào. Coi như nể mặt Ân Gia Bảo, hắn cũng sẽ rút lui, tác thành cho hai con. Nhưng…”

Ân Sùng Quyết nhắm mắt lại với vẻ không cam tâm, cắn môi nói: “Con biết ý của cha. Nếu con thật sự lấy A Hoành thì chúng ta sẽ nợ Sài Chiêu một ân tình rất lớn. Nếu con nhường A Hoành cho hắn thì… Sài Chiêu sẽ nợ Ân gia ta, nợ ân tình mà Ân Sùng Quyết con nhịn đau cắt thịt.”

“Cho nên nói người trọng nghĩa khí nhất chính là con chứ không phải đại ca con.” Ân Khôn vuốt râu, hài lòng nói: “Sùng Húc quá thận trọng, có nhiều chuyện không thể nhìn xa như con được. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Sài Chiêu đã đến bên ngoài Ân Gia Bảo, thuộc hạ cũng gọi A Hoành là thiếu phu nhân, con còn kiên quyết cưới A Hoành thì chính là Ân Gia Bảo ta không hiểu chuyện.”

Ân Sùng Quyết nắm chặt nắm đấm, hậm hực nói: “Sùng Quyết thật lòng muốn lấy Nhạc Hoành làm vợ… Cha cũng biết mà. Từ khi A Hoành đến Tuy Thành, trong mắt con đã không còn người khác.”

“Đại trương phu lo gì không có thê tử!” Ân Khôn cao giọng quát. “Chim khôn chọn cành mà đậu, nếu Sài gia đã có lòng muốn làm bạn với chúng ta, đây chính là cơ hội của Ân Gia Bảo. Sùng Quyết, đó chính là những lời con nói với cha khi đó. Vì một Nhạc Hoành, con nỡ lòng hy sinh tương lai tươi đẹp của Ân Gia Bảo sao?”

“Cha…” Mặt Ân Sùng Quyết khó giấu được vẻ rối rắm. “Con thật sự không hiểu được… bây giờ Sài Chiêu đã chức cao quyền trọng, muốn người thế nào mà chẳng có, sao trong lòng vẫn nhớ nhung nàng ấy.”

“Đây chính là ông trời đang giúp chúng ta! Để cho cha con ta thuận nước đẩy thuyền, tác thành cho Sài thiếu chủ chẳng phải càng tốt sao.” Ân Khôn đi đến gần con trai, ấn nhẹ lên hai vai hắn. “Sau này con công thành danh toại thì sẽ hiểu sự lựa chọn hôm nay là đúng đắn.”