Sáng, Trưa và Đêm

Chương 27




Simon Fitzgerald ngắm nghĩa chiếc mặt dây chuyền vàng một lúc lâu.

- Tôi đã từng biết mẹ của cô, Julia ạ, và tôi yêu quí bà ấy. Đối với bọn trẻ Stanford, bà ấy là một người tuyệt vời và bọn chúng rất yêu quí bà.

- Bà cũng rất yêu quí họ. - Julia nói - Bà thường xuyên kể cho tôi nghe về các anh chị tôi.

Chuyện xảy ra với mẹ cô thật khủng khiếp. Cô không thể tưởng tượng là nó đã gây ra một vụ scandal lớn tới mức nào. Boston chỉ là một thành phố nhỏ. Harry Stanford đã cư xử rất không đẹp. Mẹ của cô buộc phải ra đi, mà chẳng có sự lựa chọn nào. - ông lắc đầu. - Cuộc sống của hai mẹ con cô hẳn đã rất cực nhọc?

- Mẹ tôi đã phải vượt qua một thời gian rất khó khăn. Điều khủng khiếp là, theo tôi, mẹ vẫn còn yêu Harry Stanford, bất chấp tất cả. - Nàng đưa mắt nhìn Steve. - Tôi không hiểu cái gì đang xảy ra. Tại sao gia đình tôi lại không muốn nhìn nhận tôi?

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.

- Hãy để tôi giải thích. - Steve nói - Anh ngập ngừng, có gắng lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. - Cách đây không lâu, một phụ nữ đã xuất hiện, tự xưng là Julia Stanford.

- Không thể thế được. Tôi là…

Steve giơ một tay lên ra dấu:

- Tôi biết. Gia đình đã thuê một thám tử tư điều tra để đảm bảo cô ta đúng là Julia.

- Và họ đã thấy cô ta không phải là Julia?

- Không. Họ đã thấy cô ta chính là Julia.

Julia nhìn anh vẻ lúng túng.

- Cái gì?

Viên thám tử nầy nói rằng ông ta đã tìm thấy các dấu vân tay của Julia khi cô ta lấy bằng lái xe ở San Francisco, năm mười bảy tuổi, và chúng khớp với dấu vân tay của người phụ nữ tự xưng là Julia Stanford.

Julia trở nên lúng túng hơn bao giờ hết.

- Nhưng tôi tôi chưa bao giờ đến Indiana.

Fitzgerald nói:

- Julia, có thể có một âm mưu nào đó đang được thực hiện nhằm chiếm đoạt một phần tài sản của gia đình Stanford. Tôi sợ rằng cô đã rơi vào âm mưu đó

- Tôi không tin!

- Bất cứ ai đứng đằng sau âm mưu nầy cũng đều không muốn có hai Julia cùng một lúc.

Steve nói thêm.

- Cách duy nhất để kế hoạch có thể thành công là loại trừ cô.

Khi anh nói "loại trừ…" - Nàng dừng lại, cố nhớ một cái gì đó.

- Ôi, không?

- Cái gì vậy? - Fitzgerald nói.

- Cách đây hai hôm tôi có nói chuyện điện thoại với cô bạn cùng phòng, và cô ta đã sợ hãi tới mức cuồng loạn. Cô ta nói rằng, một người đàn ông đã đến căn hộ của chúng tôi với một con dao và cố tình tấn công cô ấy. Hắn ta tưởng cô ấy là tôi! - Phải khó khăn lắm Julia mới nói được thành lời. - Ai… ai đang làm việc nầy?

Nếu tôi buộc phải đoán, tôi sẽ nói đó là một thành viên trong gia đình. - Steve nói với nàng.

- Nhưng… tại sao…?

- Một gia tài kếch sù đang bị đe doạ, và bản di chúc sẽ được công bố trong vài ngày tới.

- Điều ấy thì ảnh hưởng gì tới tôi? Cha tôi chưa bao giờ công nhận tôi. Ông ta sẽ chẳng để lại cho tôi một chút gì.

Fitzgerald nói:

- Thực ra, nếu chứng minh được nguồn gốc của cô thì phần thừa kế dành cho cô so với tổng giá trị tài sản sẽ là trên một tỉ đô la.

Nàng ngồi đó, thẫn thờ. Mãi sau mới thốt lên.

- Một tỉ đô la à?

- Đúng thế. Nhưng có một ai đó đang theo đuổi số tiền nầy. Chính vì vậy mà cô gặp nguy hiểm.

- Tôi hiểu, - Nàng lặng lẽ nhìn họ, cảm thấy một nỗi hoảng sợ đang dâng lên. - Tôi sẽ làm gì bây giờ?

- Tôi sẽ bảo cô những việc cô sẽ không làm - Steve nói với nàng. - Cô sẽ không tới khách sạn. Tôi muốn cô ở khuất một nơi nào đó cho đến khi chúng tôi phát hiện được cái gì đang diễn ra.

- Tôi có thể quay trở lại Kạnsas cho tới khi…

Fitzgerald nói:

- Tôi nghĩ, tốt hơn hết, cô nên ở lại đây, Julia. Chúng tôi sẽ tìm một nơi nào đó đế che giấu cô, bảo vệ cô.

- Cô có thể ở nhà tôi. - Steve gợi ý. - Sẽ không có ai nghĩ tới việc tìm kiếm cô ta ở đó.

Hai người đàn ông quay nhìn Julia.

Nàng lưỡng lự.

- Ồ, vâng. Thế cũng được. Nếu… không phiền ông…

- Tốt!

Julia nói một cách chậm chạp.

- Sẽ chẳng có những chuyện nầy xảy ra, nếu cha tôi không bị ngã thuyền.

- Ồ tôi không nghĩ là ông ấy ngã. - Steve nói với nàng. - Tôi cho rằng ông ấy bị đẩy.

Họ đi thang máy xuống nhà để xe rồi lên xe của Steve.

- Tôi không muốn bất cứ một ai nhìn thấy cô. - Steve nói. - Trong vài ngày tới, chúng tôi sẽ phải giữ không cho ai gặp cô, thậm chí chỉ nhìn thấy cô.

Anh lái xe xuôi về phố State.

- Có lẽ chúng ta sẽ ăn trưa?

Julia ngước nhìn anh và mỉm cưởi.

- Có vẻ như anh đang vỗ béo tôi.

- Tôi biết một nhà hàng cách xa đường chính. Đó là một ngôi nhà cổ nằm trên phố Gloucester. Tôi không nghĩ là một ai đó sẽ gặp cô ở đấy.

L' Espalier là một toà nhà trang nhã được xây theo kiến trúc thế kỷ mười chín, là một trong những nơi có tầm nhìn đẹp nhất Boston. Vừa bước vào, Steve và Julia đã được người quản lý nhà hàng đón tiếp.

- Xin chào ông. - Ông ta nói. - Mời quí vị đi đường nầy! Tôi dành riêng cho hai người một cái bàn rất đẹp cạnh cửa sổ.

- Nếu ông không thấy phiền. - Steve nói, - chúng tôi muốn được ngồi cạnh tường.

Người quản lý nháy mắt.

- Cạnh tường?

- Vâng! Chúng tôi muốn được riêng tư.

Tất nhiên! - Ông ta dẫn họ tới một cái bàn trong góc. - Tôi sẽ cử phục vụ đến ngay. - Ông ta nhìn chằm chằm vào Julia, và đột nhiên gương mặt ông bừng sáng.

- A? Cô Stanford! Rất hân hạnh được cô đến đây. Tôi thấy ảnh cô trên báo.

Julia nhìn Steve, không biết phải nói gì.

Steve kêu lên:

- Chúa ơi! Chúng tôi để lũ trẻ trong xe. Hãy đi đón chúng đi? - Và quay sang nói với ông ta. - Chúng tôi muốn hai ly Martini không pha. Hãy giữ những quả ôliu nầy cho tôi nhé. Chúng tôi quay lại ngay.

- Vâng, thưa ngài.

Ông ta nhìn theo hai người hối hả đi ra khỏi khách sạn.

- Chúng ta đang làm gì thế nầy? - Julia hỏi.

- Ra khỏi đây. Những gì ông ta sẽ làm chỉ là gọi báo chí đến. Chúng ta sang quán khác đi.

Họ tìm được một nhà hàng nhỏ ở phố Dalton và gọi bữa trưa.

Steve ngồi đó, quan sát Julia.

- Làm người nổi tiếng có cảm giác như thế nào? - Anh hỏi.

- Xin đừng đùa cợt chuyện đó. Tôi cảm thấy kinh khủng.

- Tôi biết. - Anh nói ân hận. - Tôi xin lỗi.

- Anh nhận thấy nói chuyện với Julia thật dễ chịu.

- Anh nhớ lần đầu tiên gặp nhau anh đã tỏ ra thô lỗ như thế nào.

- Anh… ông có thực sự nghĩ rằng tôi đang bị nguy hiểm không, thưa ông Sloane?

- Hãy gọi tôi là Steve thôi. Có. Tôi e rằng mình nghĩ như thế thật. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi. Khi di chúc được xử lí xong, chúng tôi sẽ biết ai đứng sau vụ nầy. Trong khi chờ đợi, tôi muốn thấy cô được an toàn.

- Cám ơn anh. Tôi… tôi rất biết ơn.

Hai người chăm chú nhìn nhau, nên khi người bồi bàn mang thức ăn lại, thấy thế bèn quyết định không cắt ngang.

Trên xe, Steve hỏi:

- Đây là lần đầu cô tới Boston à?

- Vâng.

- Đó là một thành phố rất dễ thương.

Họ đi qua toà nhà John Hancock cổ kính. Steve chỉ vào chiếc tháp và hỏi:

- Cô có thấy chiếc đèn kia không?

- Có

Nó thông báo thời tiết đấy.

- Một chiếc đèn thì làm sao?

- Tôi rất vui vì cô hỏi. Khi đèn màu xanh bình thường, nó có nghĩa là thời tiết trong trẻo. Nếu nó xanh nhấp nháy có nghĩa là có thể có mây. Màu đỏ thường có nghĩa là sắp có mưa, và đỏ nhấp nháy là sẽ có tuyết!

Julia cười phá lên.

Họ đến cầu Harvard. Steve đi chậm lại.

- Đây là cây cầu nối Boston với Cambridge. Chính xác nó dài ba trăm, sáu mươi tư phẩy Smoots và…

Julia quay sang nhìn anh chằm chằm:

- Cái gì cơ?

Steve cười.

- Thật đấy.

- Smoot là gì?

- Một Smoot là một thước đo dựa trên chiều dài của Oliver Reed Smoot, người chỉ cao có năm bộ bẩy (1m82). Lúc đầu chỉ để cười đùa, nhưng khi thành phố xây dựng lại cầu thì họ giữ nguyên. Thế là Smoot trở thành đơn vị đo chiều dài vào năm 1958.

Nàng cười phá lên.

- Thật không thể tin được.

Khi họ đi ngang qua tượng đài Bunker Hill, Julia thốt lên:

- Ôi? Đó là nơi diễn ra trận đồi Bunker, phải không?

- Không! - Steve nói.

- Anh nói gì?

- Trận đánh đồi Buker diễn ra trên đồi Breed's cơ.

°°°

Ngôi nhà nhỏ của Steve nằm trong khu phố Newbury của Boston. Đó là một toà nhà hai tầng với nhiều đồ đạc tiện nghi, và tranh ảnh màu mè treo khắp các bức tường.

- Anh sống ở đây một mình à? - Julia hỏi.

- Ừ! - Tôi có một quản gia. Bà ấy vẫn đến đây hai tuần một lần. Tôi sẽ bảo bà ấy nghỉ đợt nầy. Tôi không muốn bất cứ một ai biết là cô đang ở đây.

Julia nhìn Steve và nói một cách ấm áp.

- Tôi muốn anh biết rằng tôi thực sự biết ơn những gì anh đang làm cho tôi.

- Đó là niềm vui của tôi. Thôi nào, tôi sẽ chỉ phòng riêng cho cô.

Anh dẫn nàng lên gác tới phòng dành cho khách.

- Hy vọng là cô sẽ thoải mái ở đây, trong căn phòng nầy.

- Ồ, tất nhiên rồi. Nó dễ thương quá. - Julia nói.

- Tôi sẽ mua một ít đồ ăn khô. Tôi thường ăn ở hiệu.

- Tôi có thể… - nàng dừng lại. - Mà tôi nghĩ lại rồi, tôi không nên nấu ăn. Cô bạn cùng phòng nói rằng tài nấu ăn của tôi có thể làm chết người.

- Tôi nghĩ là tôi nấu ăn cũng tạm. - Steve nói. - Tôi sẽ nấu nướng chút gì đó cho cả hai chúng ta. - Anh nhìn nàng và nói một cách chậm rãi. - Đã lâu rồi tôi chưa có ai để nấu ăn cho.

Sai lầm, anh tự nhủ. Mày sai lầm rồi. Mày không thể cứ bao bọc cô ấy mãi.

- Tôi muốn cô cứ tự nhiên như ở nhà. Ở đây, cô sẽ cực kỳ an toàn.

Nàng nhìn anh một lúc lâu rồi mỉm cười.

- Cám ơn!

Họ xuống thang.

Steve chỉ tay vào các vật dụng giải trí Tivi, đầu video, đài, đĩa CD… cô sẽ thấy rất tiện nghi.

- Thật tuyệt vời. - Nàng còn muốn nói. - như cảm giác có anh ở bên

- Vâng, nếu không còn gì nữa, - anh nói một cách vụng về.

Julia tặng anh một nụ cười ấm áp.

- Tôi không thể nghĩ ra cái gì khác nữa.

- Vậy thì tôi phải trở lại văn phòng. Tôi còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Nàng nhìn anh đi về phía eửa ra vào.

- Steve?

- Anh quay lại:

Chuyện gì vậy?

- Tôi có thể gọi điện cho cô bạn cùng phòng không? Cô ấy sẽ rất lo lắng về tôi.

Anh lắc đầu.

- Chắc chắn là không. Tôi không muốn cô gọi điện cho bất cứ một ai hoặc bước ra khỏi ngôi nhà nầy với bất cứ lý do gì. Cuộc sống của cô phụ thuộc vào điều đó.