Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!

Chương 19




Hôm đó bé phấn khởi vì được gặp lại cha mẹ nên cũng chả để ý gì đến cậu, tối lại loay hoay mở quà mẹ mua cho, rồi lại chép lại bài của An vì nghỉ học. Bận rộn đến nỗi, Trân quên mất đi cậu mà ngủ một lèo đến sáng. Như thường lệ mỗi sáng bé lên phòng cậu, nhưng hôm nay lại chả thấy cậu đâu, hỏi bà chủ thì bảo cậu đi học rồi. Cậu chả thèm chờ bé luôn, ghét cậu.

- ------------- 

Trưa hôm đó có người cũng chẳng đến đón bé, hại Trân xém tí nữa thì khóc nhè, may sao chú tài xế vừa tới. Về tới nhà định trách móc, hờn dỗi cậu Khải nhưng kiếm mãi chả thấy người ta đâu, bình thường có lỗi với bé là sẽ làm đủ kiểu cho bé hạ hỏa mà. Trân quyết tâm lần này sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu, sẽ giận cậu thật lâu, cho cậu không dám không quan tâm tới bé nữa.

- -------------- 

Ở trường.

"Thằng này nay bị gì thế."

Bạn cậu ném chai nước lên bàn, kéo thức mọi hồi tưởng của Khải về thực tại.

"Sáng giờ cứ như người trên mây thế kia, lần đầu tao thấy mày không chép bài đấy. Thất tình à."

"Không" Khải mở chai nước tu một hơi dài rồi lại nằm bẹp xuống bàn, con người trở nên không có sức sống.

"Có chuyện gì kể tao nghe."Cậu bạn đó vẫn sống chết mặc dày hỏi chuyện.

"Tiền thì mày không thiếu, học lực thì khỏi bàn, con cưng như mày thì bị mắng làm sao được, tiền tài đều không phải, chắc chắn là tình. Mau, khai em nào có thể làm thiếu gia cưng của lớp ta buồn rầu thế này."

"Mày còn nhớ bé Trân nhà tao không."

Cậu bạn lục lọi lại trí nhớ trong đầu. À lên một tiếng, như hiểu ra vấn đề gì đó.

"Bé xinh xinh mà tao định gạ mày suýt thì ném tao xuống sông ấy à."

Khải quay đầu lại, mở mắt.

"Mày dám."

"Nào có, sao, kể tao nghe."

"Em ấy gặp lại bố mẹ ruột rồi, sắp phải chuyển đi."

"Chuyện trong phim ấy mà cũng có lúc xảy ra với mày à, thế mày tính làm sao."

"Chưa biết phải làm gì, vẫn chưa hỏi bé."

"Chẹp chẹp, tình mà, tội nghiệp thằng bạn tôi."

Cậu bạn lấy cặp của mình, đút tay túi quần.

"Xem ra hôm nay có người phải mượn rượu giải sầu rồi, nhậu không mài."

Cậu lừ đừ đứng dậy, vác balo khoác lên vai.

"Xem ra hôm nay không làm trai hư không được rồi, đi thôi."

Hai người vừa đi xuống cầu thang thì gặp ngay Mai mặt lũi thũi đi ra.

"Theo quan điểm của tao thì lớp chuyên Văn trường mình đẹp phết, tùy mày chọn."

Khải đấm vào bụng cậu bạn kia, cậu bạn ôm bụng đau than ai oán.

"Sao mặt mũi buồn thế kia hả Khải?"

Mai lên cấp ba vẫn không thay đổi gì nhiều, vẻ đẹp thì đi ngược với số tuổi, càng lớn càng xinh. Vẫn quả tóc ngắn quen thuộc ấy, gu ăn mặc hợp thời, là tiêu điểm trong mọi ánh nhìn, luôn có một lực hấp dẫn đặc biệt đối với các chàng trai.

"Đi nhậu, đi chung không em ơi." Cậu bạn kia gặp gái miệng lại hoạt động một cách nhanh chóng.

"Cho tớ đi với, đang buồn thúi ruột vì điểm kì này đây."

Ba con người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng bỗng dưng có một người dừng lại.

"Sao thế Khải."

"Mày với Mai ra nhà xe đợi tao chút, tao chợt nhớ ra tí việc."

"Nhanh nhá mày, đi thôi Mai."

Khải chợt nhớ ra lúc sáng mẹ có dặn là trưa đón bé về, cậu đã đồng ý rồi mà sáng giờ đầu óc cứ trên mây chẳng nhớ ra gì cả. Nhìn đồng hồ trễ 10 phút rồi, cậu vội vàng gọi bảo bác tài xế tới đón bé, trước kia Khải đã từng dặn bé nếu anh có đến muộn thì đứng đợi ở cổng trường. Trước giờ, bé chưa một lần nào không nghe lời.

- ---------------

Nhà xe.

"Ê Mai, hay Mai lái xe của Khải đi, tôi đèo nó. Nó đang thất tình kẻo tung vô đâu thì coi như xong."

"Để con gái như tui lái xe à, thiệt là. Ơ, bé Trân lại giận Khải nữa à, ông ấy cưng em ghê ta."Mai vẫn cứ nghĩ từ "thất tình" là hàm ý.

"Cứ cho là vậy đi."

Khải lúc đó cũng vừa đi ra, cậu bạn đèo Khải, Mai lái một xe. Khải mệt mỏi dựa vào lưng cậu bạn kia, làm cậu bạn cứ nhảy tưng tưng, Mai cười khúc khích kêu không thích coi phim đam mỹ đâu à nha, làm cậu bạn kia vội vàng thanh minh với cô em gái chuyên văn.

- -----------

"Cho cháu mười lon bia." Khải lặng yên nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng.

"Mày định tắm hay sao vậy, bình thường mày trai ngoan hiền lành lắm cơ mà."

Hai người kia tuy nghi ngờ nhưng cũng gọi 10 lon, tuy là anh bạn kia rủ đi nhậu thật nhưng max của anh ấy là 4 lon thôi, Khải con ngoan, trò giỏi này thì chắc không bước sang nổi lon thứ ba, còn em gái kia, lỡ uống nhiều rồi làm sao đưa về. Hỏi trời bên bạn bên gái, bên nào nặng hơn.

"Em nhậu nước ngọt thôi, em còn muốn sống với bố mẹ." Mai cười tươi lên tiếng.

Bàn tụi nó chỉ có mười lon bia thôi nhưng đồ nhắm thì hết xẩy con bà bảy, vì bọn chúng không có gì ngoài điều kiện, nhà hàng mấy sao thì sợ tiền mặt không đủ chứ mấy quán vỉa hè thì dù có ăn hơn nữa vẫn không là gì.

Mới đem bia ra mà bạn Khải đã khui một lon ùng ục hết.

"Mày uống bia hay uống nước lọc thế hả thằng kia." Cậu bạn chưa uống đã say với nam tử hán lần đầu uống bia. Mai cũng vừa nhâm nhi món chân gà vừa cười khúc khích.

"Sao chưa say gì vậy mày."

"Mày cứ chờ tí đi."

Đúng là chưa đầy năm phút sau, trai ngoan mặt đã ngả đỏ, nhưng động tác uống vẫn chưa dừng lại, kết quả là sau chưa hết hai lon bạn ấy đã phải ngã gật trên đùi bạn nam kia. Cùng lúc đó bên bàn kia đi hai bạn nam trường bên cạnh gọi ra một thùng bia, đúng là nhục chưa từng thấy. 

Cứ để Khải ngủ tưởng nó sẽ tỉnh nhưng khi Mai với Cậu bạn kia quất gần hết những món trên bàn thì người kia vẫn chưa hết say. Thôi đành đèo nó về như lúc đi.