Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 38: Quan ti (5)




Nhưng dù chuyện đã sáng tỏ, xử lý thế nào lại trở thành vấn đề nan giải. Trình Lâm suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Bàng Thôi quan, ý của ông thế nào?

Bàng Tịch nghiêm mặt nói:

- Cổ nhân có dạy ‘Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám’(11), hạ quan cho rằng vẫn còn phải nghe lời chứng của người ngoài mới được.

Trình Lâm trầm ngâm nói:

- Nếu vậy thì…, triệu Trương Diệu Ca của Trúc Ca lâu vào đây!

Trương Diệu Ca đã chờ sẵn ở hậu đường, nghe triệu liền khép nép e lệ đi ra, dáng điệu phong tình quyến rũ vô cùng.

Địch Thanh vốn đã tuyệt vọng, nhưng thấy Bàng Tịch và Trình Lâm đều có tiềm chất của thanh quan thì thấy có hy vọng. Trước mắt, không tìm được Thượng Thánh, lời chứng của Trương Diệu Ca rất quan trọng, tim hắn không khỏi đập thình thịch.

Trương Diệu Ca không nhìn Địch Thanh, đến đại đường, quỳ xuống song song với Địch Thanh nói:

- Thiếp thân Trương Diệu Ca bái kiến Phủ doãn đại nhân.

Trình Lâm hỏi:

- Trương Diệu Ca, ngươi trước kia có từng quen biết Địch Thanh?

Trương Diệu Ca lắc đầu nói:

- Chưa từng.

Trình Lâm lại nói:

- Vậy ngươi hãy đem hết thảy mọi chuyện xảy ra ở Trúc Ca lâu, kể lại tường tận một lần.

Trương Diệu Ca khe khẽ nói:

- Trước đây thiếp thân thậm chí không biết người này gọi là Địch Thanh, nhưng mà Phượng ma ma bảo thiếp thân cẩn thận tiếp đãi người này, đúng rồi. Y còn có hai bằng hữu, một người là Thánh công tử, người còn lại là Diêm Nan Địch.

Địch Thanh nghe đến đó, trong lòng trầm xuống, liền biết không ổn. Hắn nổi máu nhất thời, giả mạo nha sai phá án, nếu như bình thường sẽ không có gì, nhưng bây giờ mà bị vạch trần, chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng. Bàng Tịch hỏi:

- Phượng ma ma vì sao muốn ngươi cẩn thận tiếp đãi Địch Thanh vậy?

Trương Diệu Ca nói:

- Phượng ma ma nói, người này gọi là Diệp Tri Đông, là đệ đệ của Khai Phong phủ - Diệp Tri Thu, nói đến Thính Trúc tiểu viện để tra án...

Mọi người xôn xao, Lưu Tòng Đức mừng rỡ, quát:

- Hay lắm, Địch Thanh không những đánh bọn người Mã Trung Lập, mà còn giả mạo nha dịch của phủ Khai Phong, có thể thấy rõ bộ mặt tàn ác của hắn! Trình đại nhân, xin hãy nghiêm trị tên này.

Trình Lâm nhíu mày, không để ý tới Lưu Tòng Đức, nói:

- Trương Diệu Ca, ngươi kể tiếp đi.

Trương Diệu Ca nói:

- Tuy nhiên, người này đi tới Thính Trúc tiểu viện cũng không có gì tàn ác, chỉ cùng hai người còn lại nghe đàn. Rồi hai người Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý tìm cớ bới móc, Mã công tử quát đuổi hai người này đi. Thiếp thân theo lời Phượng ma ma nói, giữ ba người Địch Thanh lại Thính Trúc tiểu viện tiếp tục đàn hát một khúc, sau đó mời bọn họ xuống lầu. Còn chuyện xảy ra sau đó, thiếp thân không biết.

Trình Lâm hỏi:

- Vậy ba người này ở trên các lâu, từng có xung đột gì với Mã công tử không?

Trương Diệu Ca che miệng khẽ cười:

- Ngoài mặt thì không.

Trình Lâm cau mày hỏi:

- Lời này có ý gì?

Trương Diệu Ca nói:

- Ngày ấy, Mã công tử đến chắc là muốn ở lại Thính Trúc tiểu viện, nhưng thiếp thân giữ Địch Thanh lại, trong lòng Mã công tử có lẽ có chút bất mãn chăng?

Lưu Tòng Đức giận dữ nói:

- Trương Diệu Ca, ngươi ăn nói cho cẩn thận!

Trương Diệu Ca cũng không sợ sệt, mỉm cười nói:

- Nếu đại nhân đã hỏi, thiếp thân sẽ dựa theo sự thật mà trả lời. Nếu như có chỗ nào không đúng, kính xin các vị đại nhân xem tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, tha thứ cho tiểu nữ.

Bàng Tịch trầm ngâm nói:

- Vậy ba người Địch Thanh ở trên lầu các của ngươi, còn có hành động hung hăng càn quấy nào không?

Trương Diệu Ca lắc đầu nói:

- Không, bọn họ có thể nói là ba người ngay thẳng nhất mà thiếp thân đã từng gặp qua.

Trình Lâm gật đầu nói:

- Bản phủ đã biết, Trương Diệu Ca lui ra. Triệu tú bà Phượng Sơ Ảnh của Trúc Ca lâu thăng đường.

Trương Diệu Ca lui ra, Phượng Sơ Ảnh õng a ỏng ẹo lên đại đường, quỳ lạy Phủ doãn. Trình Lâm đề cập ngay vào điểm chính:

- Phượng Sơ Ảnh, ngươi có quen người trên công đường này không?

Gã chỉ ngón tay vào Địch Thanh, Phượng Sơ Ảnh thấy Lưu Tòng Đức nhìn mình lom lom, lập tức nói:

- Quen, hắn gọi là Địch Thanh, giả mạo nha sai, nói cùng với cái gì mà đại nội Diêm Nan Địch của Vũ Kinh đường, còn có bộ khoái tài ba Thánh công tử đến phá án, muốn xem xét Thính Trúc tiểu viện một chuyến. Thiếp thân không dám đắc tội bọn họ, mới gọi Diệu Ca tiếp đãi ba người này, không ngờ bọn họ chẳng những giả mạo nha sai, còn đánh Mã công tử trọng thương, thật sự đáng giận đến cực điểm.

Địch Thanh nắm chặt hai đấm, nhưng lại không có cách nào giải bày. Phượng Sơ Ảnh cắt cắt giảm giảm, nói mấy câu đã định hắn là kẻ ác độc, còn khiến người ta không thể nào giải thích.

Mũi cà chua của Lưu Tòng Đức hưng phấn càng thêm đỏ bừng, nhưng lúc này lại không vội yêu cầu Trình Lâm nghiêm trị Địch Thanh.

Trình Lâm bảo Phượng Sơ Ảnh lui ra, bèn hỏi Bàng Tịch:

- Bàng thôi quan, ông có kết luận chưa?

Bàng Tịch chậm rãi nói:

- Chuyện Địch Thanh giả mạo nha dịch, tuy rằng không đúng nhưng chưa gây thành tai họa, phải do chính Tam Nha tự xử trí. Về phần chuyện đánh Mã công tử, lại có nhân quả. Nếu án theo Địch Thanh, Trương Diệu Ca và cùng một số dân chúng đứng xem mà nói, Mã công tử ra tay trước, thậm chí còn đánh kẻ điên. Địch Thanh quay lại cứu giúp, đã ngộ thương Mã công tử. Có thể nói là hai bên đều có cái sai.

Lưu Tòng Đức bỗng nhiên đứng lên nói:

- Bàng Tịch, ngươi là Thôi quan cứt chó gì? Loại kết án này mà cũng có thể nói được sao? Trương Diệu Ca chỉ là một ả ca kỹ, địa vị thấp kém. Dân chúng nói, sao lấy làm chuẩn được? Địch Thanh nói, càng không được coi là chính xác!

Bàng Tịch cũng không tức giận, thản nhiên nói:

- Kính xin Tự Sự đại nhân nói năng cẩn thận, chức vị của hạ quan tuy hèn mọn nhưng quan chức dù sao cũng là do Thánh Thượng phong. Ông thuận miệng nhục mạ, sợ rằng không thỏa đáng lắm. Hơn nữa Trình đại nhân hỏi ý kiến, hạ quan chỉ dựa theo thông lệ trả lời, cung cấp chút căn cứ để xử án. Trước mắt, dựa vào những nhân chứng này, hạ quan cũng chỉ có thể rút ra những kết luận như vậy. Ông nếu cảm thấy không ổn, có thể đưa ra ý kiến khác, không cần phải la hét trên công đường.

Lưu Tòng Đức oán hận trừng mắt nhìn Bàng Tịch nói:

- Ta cho rằng nếu muốn biết rõ chân tướng chuyện này, cần phải hỏi đám người của Thính Trúc tiểu viện, chỉ dựa vào lời khai của hai người Địch Thanh và Trương Diệu Ca, làm sao chính xác?

Trình Lâm gật đầu nói:

- Lưu Tự Sự nói cũng có lý. Triệu Chu Đại Thường và những người liên quan thượng đường!

Cùng thượng đường với Chu Đại Thường không chỉ có Dương Đắc Ý mà còn có ba ngươi khác. Địch Thanh nhận ra ba người này đều là tân khách lúc trước ở Thính Trúc tiểu viện, thấy Lưu Tòng Đức cười gian, trong lòng trầm xuống.

Chúng nhân dưới công đường báo tên ra. Trong ba người ngoài, người mập ụch ịch là Đông Lai Thuận, là thiếu chưởng quỹ của một quán rượu, người mặc áo lụa gọi là Văn Thành, vốn là chủ nhân cửa hiệu tơ lụa Lục Ý, còn người mặt rỗ mở cửa hiệu trái cây, gọi là Cổ Thận Hành.

Chu Đại Thường nói trước:

- Hôm đó, sau khi Mã công tử rời khỏi Trúc Ca lâu, vốn muốn kết bạn với Địch Thanh, cho nên chờ ở ngoài lâu. Không ngờ Địch Thanh sau khi xuống tới, lại dùng lời lẽ ác độc chửi Triệu công tử... Về phần chửi cái gì, không tiện nói ra.

Đông Lai Thuận tiếp lời:

- Có cái gì mà không thể nói ra được chứ? Địch Thanh nói Mã công tử không biết tốt xấu, dám tranh đoạt nữ nhân với hắn, bảo Mã công tử mau mau cút đi, nếu không thì gặp một lần hắn đánh một lần.

Văn Thành nói:

- Mã công tử lúc ấy rất mất hứng, nhưng dẫu sao cũng là người khiêm tốn, đành nhẫn nhịn. Không nghĩ tới Địch Thanh cho rằng Mã công tử yếu đuối nên cứ lấn tới, hắn bắt đầu nhục mạ ... nói ... haiz, cái này có quan hệ với Thái hậu, tại hạ không dám nói.

Dứt lời, hắn lắc đầu liên tục, vô cùng đau đớn. Hắn dù chưa nói, nhưng hậu quả so với nói còn muốn nghiêm trọng hơn.

Địch Thanh càng nghe càng kinh, một cổ lửa giận từ đáy lòng bốc lên, quát:

- Ta và các ngươi không cừu không oán, các ngươi vì sao phải vu oan cho ta?

Hai mắt hắn trợn lên, trán nổi gân xanh.

Cổ Thận Hành lui về phía sau một bước, chỉ vào Địch Thanh nói:

- Khi đó, tính khí của hắn tàn bạo như thế đấy, liên tục hò hét. Mã công tử thấy hắn nhục mạ Thái hậu, cãi lại với hắn hai câu, ai ngờ hắn đánh thẳng tay, thực là coi trời bằng vung.