Sát Nhân Vô Xá

Quyển 1 - Chương 15




Không thể nào a, lão trang chủ sao có thể là quái vật? Thế nhưng, động tác kỳ quái vừa rồi của trang chủ…

Chẳng lẽ là…

Trong đầu có tia sáng lóe lên, mới vừa rồi lão trang chủ tiến đến gần ta như vậy, chẳng lẽ là muốn hút máu của ta? Nếu như không có Đại công tử đến đúng lúc, hiện tại ta đây chẳng phải biến thành một cỗ thây khô hay sao?

Vì vậy lão trang chủ mới tức giận, vì vậy Đại công tử mới bảo ta lập tức rời đi!

Thế nhưng… vì sao Tiền thúc nhất định phải mang ta tới chỗ lão trang chủ? Lẽ nào lão cũng là…

Ta có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tiền thúc một chút, phát hiện răng hắn hình như thật sự trắng, hơn nữa còn là loại rất nhọn, mà giờ khắc này lão cũng đang híp mắt nhìn ta.

“Chỉ… cái gì?”

“Chỉ… sai ta quỳ xuống, hình như không thích bộ dáng của ta.”

“Hửm.”

Sau khi Tiền thúc nghe xong lời ta, biểu tình càng trở nên khó đoán, lão không nói gì nữa, kéo tay mang ta trở về, ở trên đường trở về, ta cảm thấy cái tay đang cầm tay ta không ngừng run rẩy, làm tay cũng hơi run theo.

Trở lại trù phòng, ta nhìn thân thể mập mạp của Tiền thúc đi xa, tim đang treo lên cũng hạ xuống.

Từ phía sau nhìn, lưng Tiền thúc còng xuống lợi hại, lão hơi khom thắt lưng, nhìn như thoáng cái già thêm vài tuổi.

“Tiểu Phi, ngươi đi đâu thế?” Thanh âm Tiểu Hương từ phía sau vang lên, ta vội vàng xoay đầu lại.

“Vừa rồi Tiền thúc tìm ta làm chút chuyện.”

“Ngươi trở về thật đúng lúc, vừa rồi Nhị tiểu thư muốn chúng ta mang băng đường lê tử qua, ngươi đi cùng ta, cũng thuận tiện mang theo than củi, một mình ta không cầm được nhiều như vậy.”

“Được a.”

Liền như vậy, ta bưng một chậu than củi cùng Tiểu hương đến chỗ ở Nhị tiểu thư, Tiểu Hương chỉ vào lầu các của Nhị tiểu thư nói đó gọi là Trầm Hương Các, Như Phi nương nương trước khi tiến cung cũng ở đây.

Trầm Hương Các đúng như tên, còn chưa đi đến gần đã có một mùi hương hoa phả vào mặt, một cửa nguyệt chia cách trong và ngoài lâu thành hai thế giới, bên trong lâu là một hoa viên thật lớn, cho dù bây giờ vào trời đông giá rét, nhưng hoa cỏ tranh nhau đua nở, làm ta trong nhất thời nhìn đến hoa cả mắt.

Theo như quy củ, khuê phòng của tiểu thư ta không thể đi lên, vì vậy Tiểu Hương để ta ở lại phía sau, cũng căn dặn ta ngàn vạn lần không được đi loạn, nếu như đụng phải chủ tử sẽ bị ăn roi, ta đồng ý, tâm lại không cho là đúng, Nhị công tử không phải người như vậy mà.

Ở dưới lầu đợi thật lâu cũng không thấy Tiểu Hương xuống, ta nhàm chán trong hoa viên đi tới đi lui, lại vòng quanh hòn giả sơn hai vòng, chợt phát hiện bên cạnh hòn giả sơn có một cửa tròn nho nhỏ, ta nhịn không được đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa có đá cuội xếp thành đường mòn, trái phải hai bên là từng hàng trúc vàng và nhiều đống tuyết đọng trên sơn thạch, nhìn qua có chút hiu quạnh, ta tiến về phía trước mấy bước liền muốn xoay người quay lại, khẳng định đây không phải Trầm Hương Các, nếu như đi xa nhất định sẽ bị Tiểu Hương mắng.

Đang chuẩn bị quay về, đột nhiên một trận âm thanh kỳ quái truyền tới từ cách đó không xa, hình như là tiếng gió bén nhọn, nghe như tiếng thân thể nhảy lên cuồn cuộn, lòng ta đột nhiên hiếu kỳ, lập tức quên mất Tiểu Hương căn dặn, theo hướng phát ra âm thanh chạy tới.

Theo đường mòn đi một đường, ta phát hiện âm thanh kia càng ngày càng gần, nhưng bất chợt một lãnh ý làm cho ta lập tức dừng bước.

Cách đó không xa trên khoảng đất trống phía trước, một thân ảnh màu xanh trên không trung múa một vòng, theo hắn bay động, một cây tam xích thanh phong lóe ra hào quang bức người trên không trung không ngừng chuyển động huyền ảo, lá trúc hai bên bị gió táp qua, từng mảnh rơi xuống, bay lượn đầy trời cuốn lấy bóng người màu xanh kia.

(Tam xích thanh phong: kiếm dài ba thước 1m)

Ngay sau đó toàn bộ thân thể người kia trong kiếm hoa bay lượn, tựa như tiên hạ phàm.

Cảnh tượng như mộng như ảo khiến ta nhìn đến ngây người, lại không tự chủ được mà há to miệng.

Đột nhiên hô hấp bị kìm hãm, kiếm mang theo hàn khí bức người đột nhiên đánh tới, mắt liền hoa lên, một thanh lợi kiếm đã đặt ở yết hầu ta, lời nói lạnh như băng theo đó truyền tới, “Ai cho ngươi tới nơi này?”

Trong lúc nhất thời nghĩ mình đang nằm mơ, thanh âm mang theo vài phần lãnh ý kia, còn có gương mặt tuấn tú luôn mang theo biểu tình nhàn nhạt này, không phải của người ta hằng đêm mong nhớ hay sao?

“Trí ca ca…”

Muốn gọi thành tiếng, thế nhưng thanh kiếm để trước yết hầu ta, mũi kiếm lộ ra hàn khí nhè nhẹ đâm vào cổ khiến ta đau đến không nói ra lời.

“Là ngươi…” Mộ Dung Trí nhíu mày, nhận ra người trước mắt này chính là cái tên mơ hồ gặp không lâu trước kia, nhưng sao hắn lại ở chỗ này?

“Khụ khụ khụ…”

Trí ca ca cuối cùng cũng hạ kiếm xuống, ta lập tức có thể lấy lại hô hấp, nhịn không được lớn tiếng ho khan.

“Trí ca ca, cuối cùng ta cũng tìm được huynh rồi, ta rất nhớ huynh!” Sau khi ho khan xong ta tiến lên phía trước, nắm lấy vạt áo của Trí ca ca vui vẻ nói.

Không nghĩ tới Trí ca ca lại biết công phu, tư thế luyện kiếm của hắn thật đẹp a, hơn nữa hắn cũng biết bay, ta nghĩ nhất định hắn còn bay cao hơn cả Liễu công tử kia.

Thấy vạt áo mình bị bàn tay nhỏ bé nắm chặt, Mộ Dung Trí có chút ngạc nhiên nhìn đứa bé trước mắt này, không rõ tại sao y lại kích động thế.

“Trí ca ca, ngày đó sao huynh chưa nói một tiếng đã rời đi?” Ta lắc lắc vạt áo của hắn, ngửa đầu hỏi hắn, “Ta tìm huynh rất lâu đấy.”

“Ngươi tìm ta làm gì?” Không có thói quen tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như vậy, Mộ Dung Trí lập tức đẩy bàn tay nhỏ bé của y ra.

Ta còn đắm chìm trong vui sướng khi được gặp lại, hoàn toàn không phát hiện trong mắt Trí ca ca chợt lóe lên không vui, còn tiếp tục nói, “Ta nhớ huynh a, thật sự rất nhớ đó, ngày hôm nay nếu không phải cùng Tiểu Hương đưa than củi cho Nhị tiểu thư, ta cũng không gặp được huynh.”

“Nhớ ta?” Mộ Dung Trí nhíu mày, “Ngươi không sợ ta?”

Hắn xưa nay không tùy tiện nói cười, tính tình băng lãnh, trong trí nhớ, đứng bên cạnh hắn còn dám đĩnh đạc mà nói chỉ có một người là tiểu muội, hiện tại đứa bé này chủ động tiếp cận hắn như vậy? Chẳng lẽ là…

Ý niệm vừa hiện ra trong đầu, Mộ Dung Trí lập tức trở tay nắm lấy cổ tay của hài tử, mạch đập vô lực, cũng không phải người biết võ, điểm này vốn đã sớm biết, nhưng sự tình quá mức cổ quái, khiến hắn nhịn không được xác định lại một chút.

“Trí ca ca, đau…”

Ta đau đến nhíu chặt mi, thực sự đau quá, Trí ca ca cũng muốn gặp ta sao? Cần dùng lực lớn như thế để giữ ta?

Tuy cảm giác này làm ta rất vui vẻ, nhưng cũng không thể dùng phương pháp ôn nhu hơn để biểu đạt sao?

Thấy hài tử đau đến khuôn mặt trắng bệch, Mộ Dung Trí nhận thấy mình quả thật có hơi dùng sức, vội vàng buông lỏng tay.

Ta xoa xoa cổ tay bị đỏ lên một vòng, “Trí ca ca, khí lực của huynh thật lớn a, lần sau đừng dùng nhiều sức như thế có được không?”

Thấy hắn gật đầu một cái, ta lại cao hứng nói, “Trí ca ca, ta sao lại sợ huynh? Muốn gặp huynh còn không kịp nè. Lần trước huynh đi vội, điểm tâm ta còn không kịp đưa cho huynh, nhưng đừng lo, người ta vừa cho ta một gói điểm tâm Dung Hạnh Trai, ăn thật ngon, hôm nào ta mang đến cho huynh có được không?”

Mộ Dung Trí nhìn thoáng qua hài tử đang lẩm bẩm này, “Ngươi tự mình giữ lại ăn đi.”

Hắn căn bản cũng không thích ăn điểm tâm, nhất là mấy loại ngọt này.

“Không được, có gì tốt nhất ta đều mang cho Trí ca ca!”

Đôi mắt không có bất cứ sự giả tạo nào, lộ ra vẻ tràn đầy chân thành, khiến Mộ Dung Trí giật mình.

Chưa có người nào nói với hắn những lời như vậy, việc lần trước bất quá chỉ là một cái nhấc tay, điều gì làm đứa bé này đối với mình thật lòng như vậy?

“Trí ca ca, huynh ở gần đây à? Ta có thể đến nơi này tìm huynh được không?”

Xem ra hài tử này vẫn không biết hắn là ai.

Mộ Dung Trí mỗi ngày đều luyện kiếm ở đây, không thích có người quấy rối, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh tràn ngập mong đợi, cuối cùng không nỡ cự tuyệt, hắn trầm ngâm một chút nói, “Thông thường lúc này ta sẽ ở đây luyện kiếm, ngươi nếu có thời gian, có thể tới.”

“Thật sao?”

Ta vui mừng tiến lên nắm lấy cánh tay Trí ca ca, đem mặt hướng về phía hắn cọ cọ, “Trí ca ca, sau này ta có thể thường xuyên đến đây gặp huynh, ta rất vui! Bất quá, hiện tại ta phải đi về, nếu Tiểu Hương không tìm được ta, nhất định sẽ mắng.”

Ta hướng Trí ca ca vẫy vẫy tay, chạy đi thật nhanh.

Mộ Dung Trí nhìn thân ảnh nho nhỏ dần dần đi xa như có điều suy nghĩ, nhịn không được đưa tay sờ nhẹ nơi vừa rồi bị cọ qua, hắn phát hiện mình cũng không chán ghét tiếp xúc thân mật với vật nhỏ này, trái lại vẻ thẳng thắn chân thành của đứa bé kia phát ra từ nội tâm khiến tim của hắn đập loạn.

Tiểu Phi thì phải?

Hết chapter 15