Sát Nhân Vô Xá

Quyển 1 - Chương 42




Đau quá… Nóng quá…

Xung quanh một mảnh đen kịt, không nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy nóng lạ thường, nhất là sau lưng, nóng như lửa đốt vậy, nhớ Tiểu Thanh nói một câu ngươi đi chết đi, sau đó ta liền ngã vào bóng tối, có phải hiện tại ta đã chết?

Tên Tiểu Thanh này, tại sao ta thậm chí sẽ chết y vẫn còn muốn hung hăng như thế?

Nhưng người chết đều không phải sẽ không đau đớn sao? Tại sao cả người ta lại đau đến lợi hại như vậy? Mỗi một lần động, sau lưng lại như kim đâm vậy… Không phải, so với kim đâm còn đau đớn gấp trăm lần, gấp nghìn lần, toàn bộ thân thể giống như trong lò hỏa thiêu.

Tiểu Phi, ngươi thật không may, bị người đánh đến chết không tính, ngay cả biến thành quỷ cũng khổ cực hơn người khác, sớm biết như vậy ngay từ đầu không cần quật cường làm chi.

Mơ mơ màng màng, bản thân cảm giác không ngừng bị xoáy vào bóng tối, ta không thể tránh thoát sức kéo vô hình này, chỉ liều mạng kêu to lùi về phía sau, không thể, ta không thể chết, ta là người bị oan, ta mới không làm quỷ chết oan…

Nếu cứ chết như thế ta không cam lòng, ta không làm gì sai, mau cứu ta… cứu ta…

“Tiểu Phi, Tiểu Phi! Tỉnh lại, tỉnh lại!!”

Thanh âm hô hoán hình như ở bên tai, rung động khiến đầu ta kêu ong ong, thật muốn hắn cứu ta, nhưng miệng mở ra lại không thể phát ra nửa điểm âm thanh, điều này làm ta gấp đến độ liều mạng lắc đầu, tim đập thình thịch, trong hoảng loạn chợt nắm chặt tay của hắn, dường như chỉ cần nắm được tay hắn ta có thể được cứu, liền cố sức nắm chặt bàn tay kia, không bao giờ muốn buông ra nữa.

“Tiểu Phi, Tiểu Phi…”

“A…”

Tiếng kêu ôn nhu khiến ta cuối cùng cũng kêu to thành tiếng, chợt mở mắt, ta sững sờ nhìn chằm chằm màn trướng trên giường, trong phòng rất sáng, cho ta biết mình đã thoát khỏi dây dưa của ác mộng, tim đang kịch liệt đập liên hồi, ta giật giật cánh tay, phát hiện tay phải của mình đang được nắm trong tay một người, bàn tay kia rất kiên định cũng thật ấm áp.

“Tiểu Thanh…”

Nhẹ giọng gọi một câu, đập vào mắt là nét mặt tươi cười thanh nhã của Nhị công tử.

Ta đang ở đâu? Tại sao Nhị công tử lại ở cạnh ta?

“Nhị công tử…”

Ta có chút mơ hồ nhìn hắn, không biết có phải bây giờ mình đang nằm mơ không.

Nhị công tử không lập tức trả lời ta, hắn chỉ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn ta, khi hắn an tĩnh nhìn chăm chú, tim ta vốn kích động không ngừng chậm rãi bình tĩnh lại.

“Tiểu Phi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”

“Vâng…”

Ta ngọ nguậy định đứng lên, lại bị Nhị công tử vội vã đè lại, “Đừng cử động, vết thương sẽ đau.”

Một khuôn mặt tươi cười lưu manh chợt ngó ra trước mặt ta, “Tiểu Phi, còn nhớ ta không?”

Đương nhiên còn nhớ, chính là Tô công tử thích cười kia, không lâu trước hắn còn cho ta một túi điểm tâm dưới tàng cây phong.

“Tô công tử…”

Tô công tử đưa tay đặt lên mạch của ta, sau đó nhìn Nhị công tử nói, “Mạch tượng rất ổn, xem ra hài tử này không sao rồi, chỉ cần trị liệu ngoại thương thôi.”

Sau lưng tuy rằng còn cảm giác đau rát, nhưng không phải là loại đau đớn tê tâm liệt phế, ta yếu ớt hỏi, “Ta không phải sẽ chết chứ?”

Tô công tử trừng mắt liếc ta, “Có thần y ta đây, muốn chết cũng không dễ như vậy!”

Thì ra Tô công tử là thần y, trách không được ta ở chỗ này, nhưng hắn nói thật kỳ quái, ta đâu có nguyện ý chết?

Nhưng Tiểu Thanh đâu rồi?

Nhớ tới khuôn mặt đầy lo lắng của Tiểu Thanh, ta rất muốn lập tức gặp y.

“Tiểu Thanh đâu?”

Nhị công tử và Tô công tử liếc mắt nhìn nhau, Tô công tử nói, “Ngươi bây giờ đang ở Trích Tinh Lâu của Mộ Dung, Tiểu Thanh là người làm bên Lạc Diệp sơn trang, đương nhiên không thể sống ở đây rồi, ngươi muốn gặp hắn?”

Hắn nhìn thấy ta gật đầu, tiếp tục nói, “Ta sẽ lập tức cho người gọi hắn.”

Sau khi đợi Tô công tử đi, Nhị công tử hỏi ta, “Tiểu Phi, thương thế của ngươi rất nặng, sợ rằng phải ở đây một thời gian dài… Ngươi có muốn quay lại Lạc Diệp sơn trang bên kia không?”

Trở lại? Trở về nơi đó? Nơi đó có Tam công tử không trở về được, ta không muốn bị đánh lần thứ hai, còn trù phòng, xảy ra chuyện như vậy, ai dám lưu ta lại?…

Nhìn ra ta hoang mang, Nhị công tử nở nụ cười, “Ở nơi này đi, Trích Tinh Lâu vẫn có thể phụ trách được cơm của ngươi.”

Ta nhớ lại chuyện kia, vội vàng nói, “Nhị công tử, xin công tử tin tưởng ta, ta thật sự không trộm đồ, ta… khụ…”

Ta nhất thời sốt ruột, trong phế phổi liền phiên giang đảo hải dâng lên khó chịu, cổ họng lại bắt đầu ngọt, ta vô lực ghé vào đầu giường kịch liệt thở hổn hển, mồ hôi lạnh theo trán không ngừng chảy xuống, ngực đau đớn khiến mắt ta từng trận tối sầm.

Tay chợt ấm lên, một dòng ấm áp ôn hòa theo lòng bàn tay chảy vào trong cơ thể ta, nhất thời trong ***g ngực mát lạnh hơn rất nhiều, cơn thở dốc chậm rãi bình ổn lại, luồng khí ấm áp tiếp tục lưu chuyển trong cơ thể khiến ta cảm thấy toàn thân đều dễ chịu.

“Cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Bên tai truyền đến lời nói ôn nhu của Nhị công tử làm ta nhớ lại thì ra đây chính là thanh âm vừa đánh thức ta trong mộng.

“Ta biết Tiểu Phi không làm gì cả, Tiểu Phi bị người ta đổ oan, không sao, sau này ngươi ở chỗ ta, sẽ không có ai dám đối xử với ngươi như vậy nữa.”

Lời nói nhu hòa khiến lòng ta an định không ít, ta có thể tin lời hắn nói không? Tam công tử cũng từng nói như thế, nhưng sau đó lại…

“Tiểu Phi, nằm nhiều có phải rất mệt mỏi không?”

Nhị công tử vừa nói chuyện vừa ngồi xuống bên giường, đem ta ôm vào lòng, như vậy ta sẽ ngồi nghiêng tựa vào người hắn, không phải tiếp tục nằm sấp, thay đổi tư thế làm ta thoải mái hơn nhiều.

Ta có thể nghe được tiếng tim đập trong ***g ngực kiên cường, hữu lực của hắn, điều này làm ta nghĩ đến thân thể ta đã từng mê muội của người kia, bọn họ giống hệt nhau, nhưng Nhị công tử ôn nhu hơn nhiều, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, dường như muốn giúp ta giảm bớt bất an, hành động săn sóc nhỏ nhặt này khiến lòng ta ấm áp.

Nhưng ta chỉ là một tên tiểu tư, tại sao Nhị công tử đối tốt với ta như vậy?

Bất quá ý nghĩ này cũng không tồn tại trong đầu ta được bao lâu, cơn buồn ngủ một lần nữa cướp đi thần trí ta.

Khi tỉnh lại lần nữa, cảm giác *** thần đã khá hơn nhiều, Nhị công tử không ở đó, chỉ có Tiểu Thanh vẻ mặt lo lắng ngồi một bên, một tay ta còn được hắn nắm chặt trong tay.

“Tiểu Thanh…” Ta nhẹ giọng gọi.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh? Vội vàng gọi ta đến, ai ngờ ngươi lại ngủ mê man không biết gì.”

Ta là bị hôn mê có được không? Hôn mê cũng bị mắng?

Đã sớm biết Tiểu Thanh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để mắng ta.

“Ta đã nói ngươi ngốc như thế, Diêm Vương gia nhất định sẽ không cần ngươi…” Tiểu Thanh ngồi một bên tiếp tục tức giận nói.

Tiểu Thanh luôn luôn là cái loại khẩu xà tâm phật như thế, bị y mắng, trái lại trong lòng ta lại cảm thấy ngọt ngào.

Tiểu Thanh, hắn vĩnh viễn là bằng hữu tốt nhất của ta.

“Ngươi có thể sống lại chính là thiếu Trích Tinh Lâu một đại nhân tình, mạng ngươi là nhờ Tô công tử kéo lại từ trên đường xuống hoàng tuyền, ngươi cứ chờ làm trâu làm ngựa cho hắn sai bảo đi.”

Ta vừa định nói chuyện, trong lòng quýnh lên, khí tức trong ngực lập tức có chút rối loạn, khiến ta nhịn không được nhẹ ho khan hai tiếng, Tiểu Thanh liền kinh hoảng, hắn khẩn trương hỏi, “Cảm thấy không khỏe sao?”

Ta lắc đầu, “Tiểu Thanh, sau lưng cũng không đau lắm, y thuật của Tô công tử thật cao minh, sao ngươi lại nghĩ tới đi tìm hắn?”

Tiểu Thanh trắng mắt liếc ta.

“Tô công tử Trích Tinh Lâu là danh y đương thế, bộ dạng ngươi lúc đó trừ hắn ra còn ai có thể cứu được? Hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù cứu được ngươi, Mộ Dung phủ bên kia cũng không tha cho ngươi, nhưng khế ước của ngươi còn trong phủ, muốn trốn cũng không thoát, có thể cứu ngươi khỏi khế ước chỉ có một người chính là Nhị công tử, nên ta tới tìm hắn cũng vì ôm hai tâm tư này. Ngươi sau này ở đây ngoan ngoan làm tiểu tư đi, mấy ngày nay thuốc hắn cho ngươi dùng chỉ sợ cả đời ngươi làm tiểu tư cũng không trả nổi.”

Ta không khỏi khen, “Tiểu Thanh, ngươi thật thông minh!”

“Bớt nịnh nọt!”

Ai… nói thế nào ta cũng là người vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở lại, Tiểu Thanh ngươi không thể ôn nhu một chút sao?

Hết chapter 42