Sát Phá Lang - Priest

Quyển 1 - Chương 30: Hương nén




Khi Trường Canh đuổi theo Liễu Nhiên hòa thượng ra ngoài thành, đêm đã khuya, xung quanh chẳng còn âm thanh gì, tiếng xe gỗ nhỏ điểm canh trong thành cũng mơ hồ đi xa. Thế là y dừng chân, mở miệng gọi người phía trước: “Liễu Nhiên đại sư, chậm một chút.”

Liễu Nhiên dừng bước.

Trường Canh nói chuyện chậm rãi, thái độ cũng không thấy chút gì là giận dữ, ôn hòa hữu lễ, như ngày trước im lặng uống trà khổ đinh trong thiền phòng vậy.

Chỉ có bàn tay đã dời lên chuôi kiếm, tùy thời tuốt kiếm ra, là có thể đâm hòa thượng kia thành một xiên thịt.

Trường Canh: “Những ngày qua thường cùng đại sư thanh đàm, ta được lợi không ít, cũng biết đại sư lo nghĩ cho thiên hạ, không phải người an phận trong thiền viện đàm phật luận đạo – xuất thân lai lịch của ta, có thể đại sư đã nghe nói qua. Hầu gia tung hoành ngàn dặm, là danh tướng một thời, nhưng bất luận gia quốc giang sơn đặt y trên vị trí nào, với ta mà nói, y cũng chỉ là thân nhân nương tựa lẫn nhau. Ta là một tiểu nhân vật, không có bổn sự gì, thiết trong tay miễn cưỡng đủ sống yên mà thôi, không lo nghĩ được đại sự, trong lòng chỉ có một hầu phủ to bằng bàn tay và vài người, mong rằng đại sư lượng giải.”

Liễu Nhiên: “…”

Trường Canh bình thường nói chuyện với Cố Quân thế nào hắn không biết, song với người ngoài, là “lời ba phần, hàm súc mười phần”. Liễu Nhiên vốn cho là mình đã lĩnh giáo rồi, nhưng hắn vẫn tuyệt đối không ngờ được, trên đời có thể có người đem lời đằng đằng sát khí “giao tình thì giao tình, dám động tới Cố Quân, ta sẽ đâm chết ngươi” nói ra ôn hòa đến thế.

Liễu Nhiên cúi đầu nhìn đôi giày nhà sư chạy suốt một ngày đã không nhận ra màu, thăm dò: “Điện hạ dòng dõi thiên hoàng, lòng dạ nhân hậu, nên có một phen thiên địa, không cần tự coi nhẹ mình.”

Trường Canh thần sắc thản nhiên, không bị lay chuyển: “Nam nhi sinh ra trên thế gian, nếu ngay cả một mẫu ba quanh mình cũng không coi chừng được, thì cần gì phóng tầm mắt xa như vậy?”

Liễu Nhiên hơi cười khổ, biết y không dễ lừa, đành phải vung tay thề thốt: “Cố soái là rường cột của xã tắc, kéo một sợi tóc tất động toàn thân, hòa thượng sao dám mảy may có tâm làm loạn?”

Trường Canh vẫn đặt tay trên chuôi kiếm: “Nhưng đại sư quả thật có ý định dụ nghĩa phụ ta đến nơi đây.”

Liễu Nhiên nghiêm túc: “Mời điện hạ đi theo ta.”

Trường Canh nhìn hắn chằm chằm chốc lát, một lần nữa cầm bội kiếm lên, mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền đại sư dẫn đường giải mối nghi hoặc.”

Giải không được vẫn phải đâm chết ngươi.

Liễu Nhiên hòa thượng cởi tăng bào, lật ngược mặt trong ra, chỉ thấy bạch tăng bào như để tang kia lại có tới hai mặt, bên trong là màu đen, khoác lên người và trùm lên đầu, hòa thượng liền tan vào bóng tối.

Trường Canh: “…”

Trong lòng y không tự chủ được nảy ra một nghi vấn – dọc đường họ từ kinh thành dạo chơi đến Giang Nam, hình như quả thật chưa từng thấy Liễu Nhiên thay quần áo bao giờ, vậy bên trong tăng bào này rốt cuộc vốn là vải đen, hay là hắn chẳng bao giờ chịu giặt, mặc đen một mặt liền lật lại mặc tiếp?

Vừa nghĩ thế, Trường Canh liền tái phát bệnh sạch sẽ, cơ hồ không cách nào sóng vai đồng hành với cao tăng nữa!

Liễu Nhiên mặc “y phục dạ hành” dẫn Trường Canh đi giữa Giang Nam cầu nhỏ nước chảy quanh co chằng chịt, nhanh chóng đến bến tàu vận chuyển nội địa.

Con đường giữa hải vận và kênh đào nội địa Đại Lương từ mười năm trước đã thông suốt, hai tuyến song song, thuyền qua lại rất nhanh và tiện, từng thành toàn cho vùng đất phồn hoa ven sông, nhưng mấy năm gần đây do thuế má quá nặng mà có vẻ hơi tiêu điều.

Song lạc đà gầy còn to hơn ngựa, lúc này đêm đã khuya, mà trên bến tàu vẫn có thương thuyền và thuyền công hối hả ngược xuôi.

Liễu Nhiên khoát tay ngăn bước chân Trường Canh, ra dấu: “Phía trước đã có tai mắt của Huyền Thiết doanh, không được tiếp cận nữa.”

Trường Canh liếc mắt nhìn hắn, lấy thiên lý nhãn ra nhìn mặt nước.

Trên bến tàu gió êm sóng lặng, thuyền công và phu khuân vác đi qua đi lại, bên bờ có một số tướng sĩ điều từ trú quân Giang Nam đang kiểm tra hàng hóa, y không nhìn thấy người của Huyền Thiết doanh, cũng không thấy mặt nước có gì dị thường.

Trường Canh lúc này không tin Liễu Nhiên lắm, không hề hỏi thẳng, tự mình im lặng quan sát – thuyền công đang chất hàng lên, hàng hóa thống nhất đựng bằng rương gỗ mỏng, trước khi lên thuyền phải mở nắp rương ra, đặt trên băng chuyền chuyển động bằng bánh răng, để trú quân thủ vệ kiểm tra, rồi lại chuyển đến đầu kia, có mấy thuyền công đang chờ ở đó, lần lượt khiêng rương đã niêm phong lên thuyền.

Mấy hôm trước đi qua, nghe bách tính địa phương chuyện phiếm nhắc tới, bến tàu vận chuyển đường biển và đường sông đối với thương thuyền bình thường không tra nghiêm lắm, do Giang Nam gần đây bắt đầu phổ biến khôi lỗi trồng trọt, triều đình cấp xuống một số lượng lớn tử lưu kim, đề phòng có kẻ gian mua đi bán lại, mới làm chặt hơn.

Rương kiểm hàng vừa mở ra, cách xa trăm trượng, Trường Canh cũng không nhịn được nhăn mũi: “Mùi gì vậy?”

Liễu Nhiên ở bên cạnh viết lên cây: “Hương nén.”

Trường Canh sửng sốt: “Cái gì?”

Liễu Nhiên ra dấu: “Điện hạ ở suốt trong phủ An Định hầu, huân hương dùng chắc hẳn đều là ngự ban, chưa từng thấy hàng rẻ mà bình dân bách tính dùng. Đây là đem một đống hương liệu đầu thừa đuôi thẹo ép thành dạng mỡ hoặc cao, mùi cực kỳ nồng, mua về phải thêm ba lớp hộp mới không mất mùi, mỗi lần chỉ cần lấy ra một ít, dùng nước ấm hòa tan, là có thể dùng mấy tháng liền. Một hộp hương nén chỉ to bằng ngón cái, dùng tới chín mười năm cũng không thành vấn đề, chỉ tốn một xâu tiền thôi.”

Hương nén quá đặc, thơm đến mức độ nhất định, lại biến thành tanh hôi, Trường Canh ngửi mà đau cả đầu, không màng sửa lại hiểu lầm của hòa thượng – hầu phủ chưa từng dùng huân hương, quần áo giặt xong chỉ có mùi bồ kết thôi.

Trường Canh giơ thiên lý nhãn, bỗng thấy trên thương thuyền kia có thân hình một nam nhân lướt qua, phục sức ăn vận đều khác người Trung Nguyên, nhớ tới kiến thức hải ngoại Liễu Nhiên từng giảng cho, liền hỏi: “Hình như ta đã nhìn thấy một người Đông Doanh mà đại sư từng nói, vậy đây là thương thuyền đưa đến Đông Doanh… Người Đông Doanh cần nhiều hương nén như vậy làm gì, đem về nhà nấu ăn à?”

Liễu Nhiên nhìn y tán thưởng.

Rương gỗ đựng đầy hương nén uốn lượn như một con rồng, bốn năm chiếc thuyền lớn ẩn trong đêm tối chờ ở đó, so với thương thuyền vận chuyển thủy sản tươi còn đồ sộ hơn.

Nếu một hộp hương nén có thể dùng tới chín mười năm, sao còn có người mua nhiều đến vậy?

Đừng nói quần đảo Đông Doanh to bằng bàn tay, dù là dân gian Đại Lương cũng chưa chắc mua hết được mấy con thuyền này.

Trú quân ở bến tàu bị ngộp đến giàn giụa nước mắt, cầm khăn tay bịt mũi, ra sức giục thuyền công khiêng hòm nhanh lên, con chó vốn hỗ trợ kiểm tra bên cạnh sớm đã nằm bẹp dúm vì ngộp.

Trường Canh thấp giọng hỏi: “Thỉnh giáo đại sư, chó bên cạnh trú quân là tra cái gì vậy?”

“Đó là ‘chó đốc sát’,” Liễu Nhiên nói, “Tử lưu kim có vị đắng nhạt, người ngửi không thấy, nhưng chó lại rất thính, tử lưu kim là việc lớn, thời kỳ Vũ đế hạ mệnh lệnh chết chấn chỉnh chợ đen tử lưu kim, chó đốc sát lập công lớn, đến nay vẫn còn dùng.”

Chó đốc sát mắt trắng dã vì mùi hương nén chất lượng kém nồng nặc, đừng nói là tử lưu kim, ngay cả khúc xương chắc hẳn cũng ngửi không ra.

Trường Canh: “Cho nên đại sư hoài nghi đội thuyền Đông Doanh này có mục đích đen tối, mới dẫn nghĩa phụ ta đến tra?”

Liễu Nhiên còn chưa kịp gật đầu, Trường Canh đã lập tức ép hỏi: “Vậy xin hỏi đại sư, sao ngươi biết Hầu gia nhà ta sẽ đích thân đến? Hơn nữa đây vốn nên là chuyện của trú quân phủ Ứng Thiên và Giang Nam, y lại trốn việc mà đến, sao ngươi dám chắc y nhất định sẽ nhúng tay? Vì sao ngươi không đi tìm Tuần phủ Ứng Thiên, không đi tìm Án sát Đốc sát đại nhân, mà nhất định phải bỏ gần cầu xa, hao tổn tâm cơ dẫn y từ Tây Bắc tới?”

Liễu Nhiên: “…”

Hắn vốn nghĩ, thiếu niên này lần đầu một mình xa nhà, đã đụng phải âm mưu lớn như vậy, trong lúc kinh hãi, rất dễ dàng lơ là chuyện khác – nhưng hắn không ngờ, Trường Canh lại không hề hoảng sợ, từ đầu đến cuối chỉ nhíu mày một cái, hơn nữa nhất định phải hỏi cho rõ ngọn nguồn.

Hòa thượng không nhịn được nghĩ tới đồn đãi năm đó khi Cố Quân từ Nhạn Hồi tiểu trấn dẫn đứa trẻ này về – có người nói man tộc làm loạn ở Nhạn Hồi trấn, là do dưỡng mẫu của tứ điện hạ một tay thúc đẩy, tứ điện hạ đại nghĩa diệt thân, mới giúp Huyền Thiết doanh có chuẩn bị, một lưới bắt hết đám người man.

Nhưng Trường Canh khi đó mới mấy tuổi? Cùng lắm là mười hai mười ba thôi…

Liễu Nhiên chợt rất muốn hỏi một câu, rằng “lúc Nhạn Hồi nhiễu loạn, ngươi có giết người chưa”, giây lát sau lại nuốt xuống, bởi vì cảm thấy không cần thiết.

Trường Canh lẳng lặng nhìn hắn, trong đêm trăng, Liễu Nhiên trông thấy hai bóng đen nhạt từ đôi mắt y.

Hắn sớm biết ở Trường Canh có sự thông minh và trưởng thành sớm đặc biệt, còn cho rằng đó là sự mẫn cảm do lúc bé thân phận thay đổi bất ngờ, ăn nhờ ở đậu chốn kinh thành mà sinh ra, mãi đến lúc này, hòa thượng mới thình lình ý thức được, chỉ e trong mắt thiếu niên này từng nhìn thấy góc tối mà người khác không ai hay biết.

Hắn thậm chí hoài nghi, ngay cả Cố Quân cũng không biết.

Thái độ của Liễu Nhiên thận trọng hẳn, đắn đo giây lát, mới chậm rãi ra dấu: “Ta biết y sẽ đến, ta cũng biết chỉ cần y đến rồi, thì nhất định sẽ nhúng tay. Việc này liên lụy rất rộng, một phủ Ứng Thiên nho nhỏ không thể giải quyết – có một số việc, trong lòng Hầu gia hẳn cũng hiểu ngầm như chúng ta.”

Trường Canh híp mắt, nhạy bén chú ý tới hắn nói “chúng ta”.

Đúng lúc này, phía sau bỗng có tiếng gió vang lên, Liễu Nhiên còn chưa kịp phản ứng, bội kiếm như trang sức bên hông Trường Canh đã rút ra cái keng, đây là phản ứng bản năng sau vô số lần so chiêu với thiết khôi lỗi.

Bội kiếm sáng loáng như tuyết đập vào cát phong nhận huyền thiết, Trường Canh nhận ra người đến là huyền ưng, cả hai đồng thời triệt binh khí lui lại.

Huyền ưng thuận thế quỳ một gối xuống: “Kinh nhiễu điện hạ rồi – Hầu gia bảo thuộc hạ dẫn điện hạ và đại sư trở về.”

Đuôi lông mày Trường Canh vừa hạ xuống khẽ nhướng lên, làm sao Cố Quân biết y và Liễu Nhiên lén đến đây?

“Hiểu ngầm” mà Liễu Nhiên hòa thượng nói là gì?

Liễu Nhiên lại không hề giật mình, biết điều tháo cái khăn trùm đầu buồn cười xuống, bảo tướng trang nghiêm chắp tay hành lễ, vô thanh thắng hữu thanh biểu đạt “vậy thì xin quấy rầy”.

Sáng sớm hôm sau, một huyền ưng đến gõ cửa.

Huyền ưng kia nói: “Liễu Nhiên đại sư phải tiếp tục du lịch, Đại soái cũng phải về gấp Tây Bắc, nhờ thuộc hạ hộ tống điện hạ quay về hầu phủ, xin điện hạ chỉ thị, lúc nào thích hợp và thuận tiện để xuất phát.”

Nếu không phải đêm hôm trước nhìn thấy mấy tốp thương thuyền Đông Doanh quỷ dị ở bến đò sông đào, Trường Canh cảm thấy mình sẽ tin.

Không đợi y mở miệng, đối diện có người gõ nhẹ lan can gỗ của hành lang.

Huyền ưng quay đầu lại, thấy ông sư câm hành tung quỷ bí kia không biết đứng đó từ khi nào. Liễu Nhiên dùng thủ ngữ bảo Trường Canh “chờ một chút”, chỉnh lại áo mũ, trực tiếp đẩy cửa phòng Cố Quân.

Huyền ưng và Trường Canh cùng há hốc mồm – hòa thượng kia vậy mà không gõ cửa!

Nếu không phải cả hầu phủ đều biết Cố Quân ghét đầu trọc, Trường Canh cơ hồ hoài nghi hai người này quan hệ không vừa.

Có lẽ là sợ bị đánh bay ra, Liễu Nhiên đẩy cửa xong không hề trực tiếp vào phòng, chỉ chắp tay chào người bên trong.

Cố Quân vậy mà không nổi nóng, giọng nói hơi mất kiên nhẫn từ trong phòng truyền ra: “Đại sư có điều gì chỉ giáo?”

Liễu Nhiên ra dấu: “Đại soái, ưng non không hề là lớn lên trong lồng vàng, huống chi lần này ngài đang cần mấy thị tòng để tránh tai mắt của người ta, thì tại sao không dẫn điện hạ theo? Tiên đế lưu lại vị Nhạn Bắc quận vương cho điện hạ, qua một hai năm nữa, y cũng phải lên triều đường rồi.”

Cố Quân lạnh lùng trả lời: “Đại sư không khỏi quản quá nhiều rồi.”

Lúc này, Liễu Nhiên tiến lên một bước, đột nhiên bước qua bậc cửa, ở chỗ người khác không nhìn thấy, hắn tựa hồ làm thủ thế gì đó với Cố Quân.

Cố Quân trong phòng đột nhiên trầm mặc.

Trường Canh nghe Tào Nương Tử ở sau lưng nhỏ giọng hỏi: “Ý gì thế? Đại soái định dẫn chúng ta đi đâu?”

Tim y chợt đập như điên. Trong lòng Trường Canh biết rõ, với tính tình Cố Quân, sẽ tuyệt đối không chịu dẫn y đi, y vốn cũng cho rằng mình sẽ phải lựa chọn giữa “lén bám theo, tự tiện hành động” và “ngoan ngoãn về kinh, không để người ấy nhọc lòng”, chưa bao giờ trông mong Cố Quân lại chịu dẫn mình đi cùng.

Lần này chợt dấy lên sự mong đợi, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.

Lúc giằng co với người man y cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Một lúc lâu, y nghe thấy Cố Quân thở dài: “Theo thì theo, nhưng không được phép rời khỏi ta, cứ làm như trước đó đã nói.”

Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử căn bản không biết phải đi làm gì lập tức reo hò, Trường Canh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, dằn nụ cười ngây ngô nơi khóe môi xuống, đồng thời, lại một nghi vấn nảy lên trong lòng – Liễu Nhiên đã nói gì với Cố Quân?

Trên đời lại còn có người thuyết phục được nghĩa phụ y sao?

Không bao lâu, một cỗ xe ngựa cà tàng liền đi về hướng ngoại thành.

Đánh xe là một hòa thượng, trong xe là một công tử “văn nhược” dẫn theo hai tiểu tư và một nha hoàn, mấy huyền ưng đi theo Cố Quân đã không thấy bóng dáng.

Trường Canh lại không nhịn được nhìn Cố Quân. Y đã tháo hết giáp trụ, thay trường bào cao cổ tay rộng, che mất vết thương trên cổ, tóc không búi, phong lưu bất kham mà xõa xuống, như một sự trào phúng với kẻ trọc đầu đánh xe, mắt bịt một mảnh vải đen.

Không nhìn thấy nửa trên khuôn mặt y, Trường Canh ảo não phát hiện, sự chú ý của mình luôn không tự chủ được đảo quanh đôi môi tái nhợt của tiểu nghĩa phụ, đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng thu tầm nhìn về.

Cát Bàn Tiểu không nhịn được lên tiếng: “Hầu gia, vì sao ngài phải giả thành như thế?”

Cố Quân hơi nghiêng đầu về hướng gã, chỉ chỉ tai mình, nghiêm túc nói: “Ta điếc, đừng nói chuyện với ta.

Cát Bàn Tiểu: “…”

Điếc đến thật bá đạo.

Không biết là chủ ý dở hơi của tên nào, Cố Quân định lấy thân phận hương sư trà trộn lên mấy chiếc thuyền chở hương nén kia. Dân gian có một số người theo nghề hương cho rằng ngũ cảm sẽ làm hỏng khứu giác, liền làm người ta mù điếc từ nhỏ, để họ sống nhờ vào khứu giác, hương sư bồi dưỡng như vậy là cấp cao nhất, dân gian tôn xưng là “hương tiên sinh”, một khi xuất sư, thiên kim khó cầu.

Cố Quân che mắt, đóng giả kẻ điếc, từ khi ra ngoài đã bắt đầu là dáng vẻ này, còn yêu cầu người khác không được nói với y, diễn rất tập trung.

Đi đến bến tàu, đã có người tiếp ứng ở đó, Trường Canh vén màn xe, thấy một nam tử trung niên mập lùn cười rất hòa khí hướng về phía xe ngựa nói: “Trương tiên sinh đến hơi muộn, trên đường có việc trì hoãn sao?”

Chẳng hiểu Cố Quân thần không biết quỷ không hay dùng danh hào của ai, Trường Canh nghĩ bụng, hương sư chân chính đại khái đã bị huyền ưng giữa đường bắt mất rồi. Y thần sắc không thay đổi, chắp tay nói: “Xin lỗi, tiên sinh nhà ta tai mắt bất tiện.”

Nam tử trung niên nọ sửng sốt, Cố Quân vỗ cánh tay Trường Canh, đưa tay để y đỡ.

Trường Canh vội đỡ y, đồng thời trong lòng nghi hoặc nhủ thầm: “Cho dù là giả vờ, mắt y cũng che rồi, sao hành động không thấy mảy may bất tiện vậy?”

Trước khi vỗ Trường Canh, ngay cả động tác sờ soạng cũng không có, điểm dừng chuẩn xác, trái lại như là y đã mù quen rồi.

Song mối nghi hoặc này chỉ thoáng qua, lúc xuống xe Cố Quân hơi khom lưng, cơ hồ phải dựa vào khuỷu tay Trường Canh, y đột nhiên bỏ giáp trụ, lúc này nhìn lại hơi gầy, Trường Canh có ảo giác như mình đưa tay là có thể ôm trọn cả người y vậy.

Điều này làm miệng lưỡi Trường Canh đột nhiên khô khốc, sự minh mẫn một câu bức sát một câu khi chất vấn Liễu Nhiên không còn sót lại chút nào, chỉ duy trì sự trấn định ngoài mặt một cách khó khăn, vừa tâm viên ý mã, vừa như cái xác không hồn đỡ Cố Quân đi đến trước mặt người trung niên nọ.

Trên mặt người trung niên kia nhanh chóng thoáng qua nét nghi hoặc và đề phòng, hắn chắp tay nói: “Thứ cho tại hạ không biết các hạ lại là ‘hương tiên sinh’, chúng ta làm ăn nhỏ, bán toàn là hương nén mấy văn tiền một hộp, nào mời được ngài…”

Hắn còn chưa dứt lời, mấy hán tử ăn mặc kiểu thuyền công nhao nhao quay đầu lại, mỗi kẻ mắt lộ ra tinh quang, huyệt thái dương hơi lồi lên, nhìn qua là biết, đám này căn bản không phải thuyền công gì.

Trường Canh hơi cúi đầu, chỉ làm như không nhìn thấy, tiến lên một bước, khéo léo che Cố Quân ở sau lưng, viết vào lòng bàn tay y: “Tiên sinh, người ta hỏi lai lịch của chúng ta kìa.”