Sát Thần

Chương 111: Bất Tử Tạo Hóa Đan




Thanh Huyết Ma bức mang Thạch Nham bay một mạch về phía Đông Tử Tịch đầm lầy, rất nhanh đã đến trong khu rừng Hạ Tâm Nghiên.

Lúc này Thạch Nham ngồi ở trên Thanh huyết ma bức cấp sáu của Tiêu Hàn Y.

Con Thanh huyết ma bức này có hai tròng mắt đỏ thẫm móng sắc như móc sắt, cánh mở ra như đao sắc bén, giống Tiêu Hàn Y con Thanh huyết ma bức này cũng có mùi máu tươi nồng đậm, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu thân thể Võ Giả.

Tiêu Hàn Y có chuyện một mình giải thích Thạch Nham, Thạch Nham cũng không muốn dây dưa với Mục Ngữ Điệp, lập tức cự tuyệt Mục Ngữ Điệp tự đề cử mình, leo thẳng lên Thanh huyết ma bức không thèm liếc mắt nhìn nữ nhân chỉ quan tâm thế lực này.

Thanh huyết ma bức chậm rãi hạ xuống ở phía chỗ Hạ Tâm Nghiên.

Tiêu Hàn Y tiến lên một bước thản nhiên nói: "Hạ nha đầu, chuyện bên này đã xong, nếu ngươi trở về Vô Tận Hải, ta có thể mang ngươi đi một đoạn." Hạ Tâm Nghiên cười lạnh nhạt, "Vậy đa tạ Tiêu thúc."

Tiêu Hàn Y gật gật đầu, cùng một mình Thạch Nham đi qua một bên, hai mắt như điện nhìn chằm vào Thạch Nham thật kỹ trong chốc lát nói: "Nham thiếu gia ta có thể kiểm tra thân thể của ngươi một chút được không?"

Thạch Nham không hiểu ra sao, đã sớm cấp bách, nghe vậy lập tức nói: "Đương nhiên có thể."

Tiêu Hàn Y cũng không khách khí vươn bàn tay hơi đỏ thẫm chụp lên vai Thạch Nham, một luồng Tinh Nguyên ẩn chứa sát khí lặng lẽ chui vào thân thể Thạch Nham. Một luồng Tinh Nguyên kia cực kỳ linh hoạt ở chậm rãi đi qua một lần gân mạch toàn thân Thạch Nham.

Sau khi xem xét xong kinh mạch toàn thân Thạch Nham, Tiêu Hàn Y mới vui vẻ gật đầu, "Xác thật quả nhiên kế thừa Bất Tử Võ Hồn của Dương gia". "Bất Tử Võ Hồn", vẻ mặt Thạch Nham ngẩn ngơ hơi trầm ngâm một lát, hắn lập tức biết được rốt cuộc vì sao đám cao thủ này đến từ Vô Tận Hải đến đây.

"Nham thiếu gia ngươi cthể vạch một đao lên cánh tay không? Ta muốn nhìn Bất Tử Võ Hồn của ngươi rốt cuộc ở giai đoạn nào?" Tiêu Hàn Y do dự một lát lại đưa ra yêu cầu.

"Ừm."

Sau khi Thạch Nham thu tay lại gật đầu, lập tức lấy ra chủy thủ từ trong túi phía sau, ở trước mặt Tiêu Hàn Y, Thạch Nham tiện tay rạch ra một vết thương sâu một cm ở trên cánh tay trái hắn.

Lúc làm việc này vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, giống như một đao này cũng không phải rạch lên tay hắn, mà ngay cả biểu lộ một tí đau đớn cũng không có.

Tiêu Hàn Y vẫn quan sát Thạch Nham. Nhìn thấy Thạch Nham ngược đãi thân thể mình thế nhưng hắn lại tàn nhẫn như vậy, không có chút do dự và yếu đuối, Tiêu Hàn Y âm thầm gật đầu, đúng như lời Khố Lạc khẳng định có Thạch Nham tâm chí cứng cỏi.

Người dám tàn nhẫn với mình, lúc đối xử với người khác mới càng có quyết tâm tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, cũng chỉ có loại nhân tài này mới là cường giả thích hợp với thế giới này nhất, Dương gia ở Vô Tận Hải, tuy rằng thế lực rất lớn nhưng cũng có rất nhiều địch nhân, ma nhân trong Đệ Tứ Ma Vực lại hận Dương gia thấu xương, muốn chém giết sạch sẽ tất cả người Dương gia.

Nếu Thạch Nham không thể tâm ngoan thủ lạt, mặc dù là Võ Giả thiên phú cực cao, tương lai ở Vô Tận Hải hắn cũng rất có thể sẽ nhân từ nương tay mà chịu thiệt, thậm chí có thể bởi vì nhân từ mà giao ra mạng nhỏ của mình.

Tiêu Hàn Y bảo Thạch Nham làm như vậy, ngoài việc phải xác nhận trên người hắn có Bất Tử Võ Hồn hay không, cũng muốn thử xem tâm tính hắn để dọc theo đường đi chỉ dạy tư tưởng cho hắn.

Hôm nay hắn thấy Thạch Nham lại có thể tàn nhẫn với mình, Tiêu Hàn Y lập tức biết hắn có thể tiết kiệm rất nhiều công sức, không cần hao phí nhiều tâm tư để chỉ dạy Thạch Nham nên xử sự đối nhân xử thế thế nào, cho nên trong ánh mắt hắn lập tức có vẻ vui mừng tán thưởng.

Huyết nhục của đường vết thương sâu một cm kia giống như vật còn sống, huyết nhục đột nhiên chậm rãi lúc nhúc chủ động dựa tế bào nhanh chóng phân liệt trọng tổ lại, hai mắt Tiêu Hàn Y bỗng lóe ra kỳ quang, tốc độ vết thương trên cánh tay Thạch Nham khép lại có thể thấy bằng mắt thường.

Chỉ chưa đến mười phút ngắn ngủi, vết thương trên cánh tay Thạch Nham đã hoàn toàn khép lại ngay cả một vết sẹo mờ cũng không có.

"Tốt tốt tốt." Tiêu Hàn Y liên tục kêu ba tiếng tốt, có vẻ rất hưng phấn kinh hỉ, "Thân thể không có trải qua tôi luyện của Bất Tử Tạo Hóa Đan, mà ở cảnh giới Nhân Vị đạt tới Bất Tử Võ Hồn giai đoạn thứ hai.

"
Tốt lắm rất tốt, Nham thiếu gia thiên phú của ngươi quả nhiên kinh người, chuyến này thật sự ta không đến vô ích."

"
Bất Tử Võ Hồn giai đoạn thứ hai." Vẻ mặt Thạch Nham ngơ ngác, bỗng mỉm cười nói: "Quả nhiên lúc ở trong không gian kỳ dị kia, ta đã cảm thấy dường như Bất Tử Võ Hồn có biến hóa, hóa ra là bước vào giai đoạn thứ hai ha ha."

"
Nham thiếu gia, Bất Tử Võ Hồn của Dương gia, muốn tiến hóa không phải chỉ dựa vào tu luyện còn phải được sự rửa tội của máu tươi. Chỉ có thân thể bị thương nặng mới có thể kích phát thiên phú cường đại của Bất Tử Võ Hồn dẫn tới đột phá tiến hóa, xem ra chắc là Nham thiếu gia ở trong ngụy Thiên Môn gặp phải cường địch, thân thể khẳng định bị thương mới có thể làm Bất Tử Võ Hồn đột phá."

Tiêu Hàn Y cũng không có tiến vào ngụy Thiên Môn kia, lại hiểu rõ cảnh ngộ của Thạch Nham rõ như lòng bàn tay thần sắc vui vẻ nói.

"
Không sai." Thạch Nham gật đầu.

"
Nham thiếu gia, hiện tại ta nói cho ngươi một chút quan hệ giữa ngươi và Dương gia, năm đó gia chủ chinh chiến Đệ Tứ Ma Vực ..."

Sau khi Tiêu Hàn Y nói tường tận tỉ mỉ một đoạn bí tân có liên quan Dương Thanh Đế và Dương Hải cho Thạch Nham nghe, mới thở dài nói: "
Hải thiếu gia tuổi tác đã cao nhuệ khí đã mất, không muốn đi Vô Tận Hải chinh chiến cho gia tộc thật sự là chuyện đáng tiếc. Cũng may còn có Nham thiếu gia ngươi nên chuyến này từ vạn dặm Vô Tận Hải đến đây không vô ích, chỉ là phụng mệnh của gia chủ, phải mang Hải thiếu gia về Vô Tận Hải, hiện tại Hải thiếu gia không muốn đi, ta cũng không cưỡng cầu, Nham thiếu gia ngươi nghĩ thế nào?"

Tiêu Hàn Y ánh mắt nhấp nháy không đợi Thạch Nham trả lời lại nói chuyện rất cổ động: "
Nham thiếu gia, với thiên phú và tâm tính của ngươi tương lai tất sẽ là trụ cột vững chắc của gia tộc, có thể trở thành bá chủ một phương của Vô Tận Hải. Hạ mình phát triển Thạch gia ở Thương Minh rất bất lợi cho Nham thiếu gia, cũng không có năng lực làm cho tương lai Nham thiếu gia phát triển mạnh mẽ. Nham thiếu gia, trong Vô Tận Hải vô cùng vô tận đầy vô số thần bí, cũng có mấy đại thần vực tồn tại, dị tộc mỹ nữ cao thủ hoành hành, nơi đó mới là vũ đài của Nham thiếu gia."

Vì để Thạch Nham cam tâm tình nguyện bước vào Vô Tận Hải, Tiêu Hàn Y ra sức dùng võ mồm có thể không ngừng kể rõ sự kỳ diệu của Vô Tận Hải, hy vọng Thạch Nham có thể đi vào Vô Tận Hải nhận càng nhiều khiêu chiến, có được lực lượng càng mạnh.

"
Không cần phải nói nữa ta đi theo ngươi", không đợi Tiêu Hàn Y nói xong những lời mê hoặc cuối cùng, Thạch Nham lập tức ngắt lời, "Ta là người thích khiêu chiến, chỗ càng là nguy hiểm thì càng thú vị ta càng có hứng thú. Vô Tận Hải nơi đó dù sao sớm muộn gì ta cũng phải đến, đi sớm một chút cũng tốt."

Thạch Nham vốn là người không là an phận, hắn từ U Ám sâm lâm đi đến Thạch gia, cũng chính là muốn mượn một tầng quan hệ này với Thạch gia, mục đích cũng là vì tăng lên lực lượng của mình, dù sao hắn cũng không phải trên Thạch Nham của Thạch gia kia, tận đáy lòng cũng không có coi Thạch gia thuộc về mình.

Hôm nay có một cơ hội tốt nhất như vậy xảy ra trước mặt, hắn vốn không cần do dự gì lập tức sảng khoái đáp ứng ngay. Đối với hắn mà nói Vô Tận Hải rộng lớn mạnh mẽ là nguồn cung cấp lực lượng cho hắn lớn hơn Thương Minh không biết bao nhiêu lần.

"Tốt rất tốt." Tiêu Hàn Y cười ha ha. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn vốn đang nghĩ phải tốn nhiều võ mồm, thế nhưng nào dự đoán được Thạch Nham lại một tiếng đáp ứng, tự nhiên là mừng rỡ cao hứng.

Thạch Nham chỉ có mười bảy tuổi, đã có tu vi cảnh giới Nhân Vị nhị trùng thiên, người mang Song Võ Hồn biểu hiện thiên phú kinh người tâm địa lãnh khốc, bất luận nhìn thế nào thì Thạch Nham càng thích hợp với Vô Tận Hải tàn khốc hơn Dương Hải nhiều, có thể đưa Thạch Nham mang về Vô Tận Hải hành trình chuyến này coi như là hoàn thành mục đích.

"Nham thiếu gia nơi này có một quả Bất Tử Tạo Hóa Đan do gia chủ tự mình luyện chế, Bất Tử Tạo Hóa Đan chính là một trong bảy đại kỳ dược của Vô Tận Hải, có kỳ hiệu tẩy tủy gân cốt đi loại bỏ tạp chất thân thể.

"Bất Tử Tạo Hóa Đan là đan dược Linh cấp cho dù là một người bình thường dùng cũng có thể dễ dàng trở thành Võ Giả, thậm chí có tỷ lệ rất nhỏ kích phát Võ Hồn. Ngươi chỉ cần nuốt xong một quả Bất Tử Tạo Hóa Đan này thì gân mạch sẽ mở rộng dược lực tràn vào cốt tủy, sẽ làm cho tiềm lực Bất Tử Võ Hồn của ngươi chậm rãi kích phát ra. Ừm, nhưng mà ngươi đã bước vào giai đoạn thứ hai của Bất Tử Võ Hồn, khẳng định là không có khả năng tiến thêm một bước, nhưng tác dụng của Bất Tử Tạo Hóa Đan đối với ngươi vẫn không nhỏ, bây giờ ngươi có thể dùng."

Tiêu Hàn Y cười cười từ trong lòng lấy ra một hộp ngọc, mở ra hộp ngọc có một quả đan dược to cỡ long nhãn lập tức xuất hiện.

Một quả đan dược này tản ra lưu quang, trên đan dược phủ kín một đám lỗ nhỏ, giống như huyệt khiếu thân thể con người, trong lỗ nhỏ tràn ra từng đợt mùi thơm lạ lùng thấm vào ruột gan, chỉ ngửi một hơi đã làm cho người ta thấy vui vẻ thoải mái, toàn thân sảng khoái nói không nên lời.

"Dược lực Bất Tử Tạo Hóa Đan rất kinh người sau khi nuốt còn có thể sẽ tra tấn ngươi vài ngày, nhưng mà đừng lo đây là hiện tượng bình thường do loại bỏ tạp chất thân thể, chỉ cần nhịn một chút là sẽ qua. Nham thiếu gia ta ở chỗ này hộ pháp bây giờ ngươi có thể dùng nó, yên tâm có ta ở đây đầm lầy Tử Tịch không ai có thể quấy rầy đến ngươi." Tiêu Hàn Y vẻ mặt nghiêm túc đưa đan dược đến.

Thạch Nham gật đầu, đưa tay cầm lấy một trong bảy đại kỳ dược của Vô Tận Hải, trong lòng âm thầm ngạc nhiên

"Thình thịch."

Đan dược mát lạnh từ giữa truyền ra tiếng vang giống như tiếng trái tim trẻ con đập lên. Kia một đám đan dược thượng đích lỗ nhỏ tràn ra đích mùi thơm lạ lùng giống như một cây căn sợi tơ, lâu dài uyển chuyển như trẻ con phun ra đích khí thần linh dị thường.

Đan dược Linh cấp.

Trong lòng Thạch Nham hơi nhộn nhạo, đã có hiểu biết mới về tài thế của Dương gia, cũng càng chờ mong với Vô Tận Hải hơn.

"Nham thiếu gia một khi đan dược này rời khỏi hộp ngọc linh khí sẽ chậm rãi tiêu tán, không có cấm chế đặc thù bảo vệ, cứ để ngoài không khí như vậy sau một ngày linh khí sẽ tan hết." Tiêu Hàn Y thấy Thạch Nham chỉ nhìn nhưng không có lập tức dùng tỏ ra hơi chút lo lắng giải thích.

"Đan dược Linh cấp, ha ha thật sự là không nỡ." Thạch Nham mỉm cười đắc ý, lúc này mới há mồm nuốt vào.

"Với tâm tính của Nham thiếu gia, một khi tiến vào Vô Tận Hải như là rồng về biển lớn, tương lai dị tộc mỹ nữ dị bảo hiếm quý tất sẽ vô tận. Cho đến lúc đó Nham thiếu gia sẽ không ngạc nhiên về một quả đan dược như vậy, Nham thiếu gia hãy ngồi xuống điều tức cho tay đi ta sẽ ở bên cạnh hộ pháp." Tiêu Hàn Y mỉm cười nói nhã nhặn.

Lúc hắn ở bên ngoài đối xử người khác lãnh khốc tàn nhẫn bất cận nhân tình, nhưng mà lúc đối xử người một nhà Dương gia lại khá cẩn thận chuẩn xác.

"Hiểu rồi."

Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, lập tức nhận thấy trong bụng giống như có luồng lửa nóng đang bùng cháy hừng hực, không dám chần chờ, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, toàn lực tiêu hóa này một quả kỳ dược Linh cấp của Vô Tận Hải.