Sát Thần

Chương 1342: Hủy phản kích!




Sâu trong vực hư không loạn lưu, Thần Chủ Bố Lai Ân và Minh Hạo đang giao chiến kịch liệt,

Chẳng qua hai người như bị tầng tầng mê huyễn bao phủ, làm cho tất cả mọi người ngưng thần nhìn cũng không thể thấy được rõ ràng, giống như hai người chỉ là ảo ảnh vậy.

Lúc này mọi người không thấy được lực lượng của Duy Đức Sâm đã hao hết, đã biến mất không thấy trong hư không loạn lưu rồi.

Cũng không ai để ý thấy Thạch Nham bây giờ bóng dáng như biến ảo, u ám mơ hồ, bỗng nhiên biến mất.

Mà Hủy không còn bị lực ăn mòn mãnh liệt của Duy Đức Sâm trùng kích nữa thì lại tạo chất sừng màu vàng để phòng ngự trước người. Cùng với việc lúc trước phải che chở chu chủ thân an toàn, trạng thái của nó bây giờ rõ ràng không tốt, toàn thân run rẩy.

Thực tế cũng đúng là như vậy.

Rất nhiều tinh khí sinh mệnh bay ra khỏi người nó. Những năng lượng này sau khi bị lực ăn mòn làm cho phải bay ra thì toàn bộ đều bị Thạch Nham hấp thu, biến thành chất dinh dưỡng để Thạch Nham tiến hóa.

"Xuy xuy xuy!"

Đột nhiên vô số khói đen bay ra khỏi người Hủy, một năng lượng huyền diệu khó dò đột nhiên bộc phát xung quanh nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Năng lượng này người thường không cảm giác được, cũng không nhìn thấy, như đang trong trạng thái ẩn hình.

Thế nhưng Thạch Nham lại thấy rất rõ!

Năng lượng phóng ra từ người Hủy dẫn động một lực lượng không biết tên trong hư không loạn lưu, khiến cho hư không như xuất hiện lốc xoáy.

Lốc xoáy này giống như có thể thuấn di qua hư không thông đạo, có thể trực tiếp di chuyển thân hình khổng lồ của nó.

Nó muốn tạm tránh mũi nhọn!

"Ồ!"

Đột nhiên Địch Tạp La kêu khẽ. Hắn vốn là cường giả về không gian áo nghĩa, mặc dù không cảm thấy được năng lượng ba động thần kỳ trên người Hủy, thể nhưng hắn lại cảm nhận được thay đổi của không gian. Hắn cảm thấy kinh dị, lập tức hét to: "Không đúng!"

Tiếng hét này làm cho toàn bộ mọi người vốn đang chú ý đến Thần Chủ và Minh Hạo tỉnh lại.

Họ đều phát hiện ra Duy Đức Sâm đã biến mất, Hủy không còn bị kiềm chế, không ngờ lại muốn chạy trốn.

Sao có thể như vậy được?

Cường giả đến từ khắp các tinh vực lúc này đều coi Hủy trở thành một miếng thịt trên bàn. vất vả cố gắng lâu như vậy, ai cũng muốn thực hiện được ước mơ của mình, sao có thể để cho Hủy chạy thoát?

Giống như có hẹn trước, mọi người nhìn nhau, không ngờ toàn bộ cùng xuất thủ một lúc. Vô số các loại lưu tinh, áo nghĩa, Thủy giới đều được ném ra, đều khóa lấy thân hình khổng lồ của Hủy, như tầng tầng lớp lớp mạng nhện, trói Hủy lại.

Chẳng qua đã mất đi lực ăn mòn của Duy Đức Sâm rồi, tầng tầng lớp lớp công kích của bọn họ căn bản không thể làm gì được Hủy.

Sau khi Hủy toàn lực phòng ngự, lực lượng của nó lại tăng lên rất nhanh, đột nhiên xuất hiện ba động sinh mệnh cực kỳ khủng bố.

Thạch Nham ngưng thần quan sát cẩn thận.

Hắn có một loại cảm giác vô cùng huyền diệu. Sau khi thần thức hắn được biến hóa, hắn như được mở ra Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy được!

Trong mắt hắn, Hủy giống như một từ trường mãnh liệt, trên người phát ra từng đợt quang hoàn, hấp dẫn đủ loại năng lượng kỳ quái trong hư không loạn lưu. Năng lượng này mắt thường không thể nhìn thấy, thần thức bình thường cũng rất khó phát hiện ra, chỉ có hắn sau khi thức hải được lột xác, thần thức có biến hóa dị thường mới có thể cảm giác được.

Hủy đang hút lực lượng của vực hư không loạn lưu vực để tăng cường thực lực bản thân, muốn giải trừ trội buộc, giải trừ phong ấn của mọi người!

Điều khiến Thạch Nham kinh hăi là hắn phát hiện ra không ai có thể ngăn cản được Hủy. Người duy nhất có thể làm được việc này là Duy Đức Sâm thì đã hao hết tiềm lực sinh mệnh, vẫn diệt rồi.

Hắn chuẩn bị nhắc nhở mọi người.

Thế nhưng đúng lúc này, trong tâm linh của hắn xuất hiện giọng nói của Tử Diệu: "Ngươi thật sự muốn ta chết sao?"

Thân thể yêu kiều đáng yêu của Tử Diệu thoáng hiện trên người Hủy. Tử Diệu bây giờ khác hẳn lúc trước, hai mắt nàng có cảm xúc cực kỳ phức tạp, chi có nhân loại mới có, không phải ánh mắt vô tình lạnh như băng trước đây.

Thần sắc nàng ta nhu nhược, nhìn Thạch Nham nói: "Thạch Nham, ta không muốn làm hại ngươi. Ta chỉ muốn hồi phục, sau đó lập tức phản hồi Hư vô vực hải... Trong tất cả mọi người, ngươi là người đặc thù nhất, ta hy vọng ngươi không phải kẻ địch của ta."

Thạch Nham ngạc nhiên.

Hắn không biết được Tử Diệu bây giờ là ý thức thật của Tử Diệu hay là đã bị Hủy dung hợp rồi.

Hắn không thể quyết đoán được, sững sờ thật lâu, lòng vô cùng hoảng hốt.

Hắn rất muốn nghĩ lần này Tử Diệu vẫn là giả, thế nhưng không biết vì sao, từ vẻ mặt của Tử Diệu, từ giọng nàng của nàng, từ những động tác rất nhỏ của nàng cũng khiển cho Thạch Nham cảm thấy Tử Diệu bây giờ có một phần ý thức của Tử Diệu!

"Ta vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi bị người cuả u Minh bắt lại, lúc ấy ta đã cho rằng ngươi bất thường. Trước khi quay lại Tử Diệu tinh, chúng ta sa vào Nhật tinh bạo toái, bị Thạp Thác truy kích,... Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, đến tận bây giờ ta vẫn nhớ rõ..."

Tử Diệu nhìn hắn thật lâu, giống như đang tự nói một mình, vẻ mặt buồn bã : "Khi ta tỉnh dậy ở đây, biết mình là một phần linh hồn của nó, là một bộ phận của nó, là thứ mà nó đưa ra để cảm ngộ huyền diệu của Hoang, ta cản thấy rất đáng tiếc. Thế nhưng ta cũng biết, nếu nó không tồn tại thì ta... ta cũng biến mất."

Thạch Nham đứng yên sững sờ, nhìn Tử Diệu, nghe lời tự thuật của nàng, không nói gì.

Đến cuối cùng hắn cũng không nói gì.

Không có hắn nhắc nhở, mọi người rất khó phát hiện ra được huyền diệu phát sinh trên người Hủy bây giờ.

Thạch Nham nhìn thấy rõ ràng dưới thân Hủy có một điểm sáng lấp lánh xuất hiện, thoáng hiện rồi biến vào trong cơ thể của nó.

Lập tức vẻ thâm tình trên mặt Tử Diệu biến mất, khôi phục vẻ lạnh như băng. Ánh mắt nàng ta rời khỏi Thạch Nham, nhìn về phía Huyền Hà, về phía những người của thần tộc, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Thạch Nham đột nhiên cảnh giác, sắc mặt biến đổi, linh hồn bất an cực kỳ.

"Rầm rầm!"

Vô số lưu quang trong hư không loạn lưu trở nên cực kỳ khủng bố, vô số loại năng lượng, cả có thể và không thể nhìn thấy đột nhiên trở nên cuồng bạo, giống như sơn băng địa liệt, giống như tinh thần bạo tạc, vô số hỏa diễm du đãng trong hư không.

Như từng đôi từng đôi mắt thật lớn bằng hỏa diễm, thể hiện năng lượng quỷ dị nhiếp hồn. Loại năng lượng này mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có người cảnh giới Bất Hủ có thể nắm được bằng thần thức.

"Đây! Đây là! Đây là loại năng lượng đó!" Tiêu Diêu vô cùng chấn động, hét lớn.

Thần Võ, Tự Tại, Quang Minh cũng cực kỳ kinh hãi, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi, như nhớ lại cảng tượng khủng bố lúc trước, trong lòng phát lạnh.

"Là lực lượng chủ nhân nắm giữ!" Huyền Hà khẽ quát.

Hai mắt Phì Liệt Đặc tỏa sáng: "Không sai, đúng là lực lượng của chủ nhân! Minh Hạo nói lực lượng của chủ nhân là từ thái sơ sinh linh, chỉ có thái sơ sinh linh mới biết, xem ra Minh Hạo lại nói đúng rồi!"

Mấy trưởng lão thần tộc còn chưa kịp kêu thì nhục thân đã run lên, sinh mệnh từ trường đột nhiên biến mất.

Tuyệt đại đa số người không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có cảnh giới Bất Hủ mới hơi cảm giác được huyền diệu. Thế nhưng có một người lại có thể nhìn rõ ràng, hơn nữa còn biết rõ chân tướng.

Chính là Thạch Nham.

Sau khi lột xác, thần thức của hắn trở nên sâu sắc như thiên nhãn, nhận ra được năng lượng thần bí kia tràn ngập ra, thẩm thấu vào trong óc của các trưởng lão thần tộc kia, phá hủy linh hồn tế đài của bọn họ, làm cho chủ hồn sụp đổ, trực tiếp vẫn diệt.

"Xuy xuy xuy!"

Một cái xúc tu đây chât nhớt dính bay ra khỏi người Hủy, cuôn lây thi thể, kéo vào trong thân thể nó.

Mất đi lực ăn mòn của Duy Đức Sâm áp chế, thừa lúc Thạch Nham phân tâm không kịp nhắc nhở, Hủy giống như hoàn thành biến hóa, thu một bóng dáng vào trong cơ thể, lập tức bạo thăng lực lượng, bùng nổ lực lượng thần bí, bắt đầu phản kích

Cùng lúc đó, hàng loạt tiếng nỉ non truyền đến từ xa.

Mọi người đều vô cùng sợ hãi, ngay cả Huyền Hà, Địch Tạp La cũng hốt hoảng, lộ ra vẻ bất an.

"Mười một phân thân của nó sao lại đến nhanh như vậy? Không phải như vậy chứ!" Huyền Hà nhìn về phía Địch Tạp La.

Sắc mặt Địch Tạp La cực kỳ khó coi, chua sót nói: "Ta cũng không biết. Lực lượng của nó đột nhiên tăng mạnh, làm cho tốc độ đến của phân thân trở nên vô cùng mau lẹ."

Như lời nói của bọn họ, bên trong hư không loạn lưu, nơi mọi người không thể nhìn thấy, mười một con cự trùng to lớn hơn cả Sinh mệnh chi tinh đang chuyển động, mang theo từ trường sinh mệnh mênh mông như hải dương, cùng nhau trùng kích đến đây. Chúng du động trong hư không loạn lưu, như thuyền lớn di chuyển trong biển, tạo ra rất nhiều gợn sóng hư không, làm cho xung quanh bạo tạc liên tục, hư không loạn lưu như bị sụp đổ.

Cường giả có trực giác, Lúc này, vô số cường giả đều có cảm giác như tận thế đang đến, bản năng cảm thấy bất an.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía Thần Chủ và Minh Hạo, muốn biết tại thời khắc mấu chốt này, hai cường giả đỉnh phong của thế gian sẽ làm gì.

Ngay sau đó, sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì ở phía trên, Thần Chủ và Minh Hạo đã biến mất, không còn thấy đâu nữa.

Mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt rất kém. Đen cả Địch Tạp La cũng nhíu mày, dưới ánh mắt của mọi người lắc đầu nói: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết bọn họ rời đi lúc nào."

Dừng một chút, Địch Tạp La nói: "Nhưng dùng cảnh giới của bọn họ thì nếu cảm giác được huyền diệu nơi đây cũng sẽ quay lại rất nhanh thôi, không cần lo lắng quá."

Hắn không thể đưa ra đáp án.

Nhưng có người có thể đưa ra đáp án.

"Thần Chủ và Minh Hạo ngưng kết thế giới, giao chiến không gian, bị lực thần bí của Hủy ảnh hưởng, trực tiếp bị đẩy ra sau." Thạch Nham đột nhiên nói, trầm ngâm một lát rồi nhíu mày: "Nếu ta đoán không sai thì bây giờ Minh Hạo và Thần Chủ đang ở trong hư vô vực hải, có thể quay về kịp không cũng không biết được."

Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, hét lên.