Sát Thần

Chương 189: Xuất sơn




Đáy đầm nham thạch nóng chảy, khuôn mặt Thạch Nham khiếp sợ.

Những ý niệm truyền ra của Huyền Băng Hàn Diễm, đã đẩy Huyết Văn giới lên một độ cao không thể tưởng tượng được, cũng lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy Huyết Văn giới không phải là vật phàm.

Thân là Thiên hỏa, Huyền Băng Hàn Diễm có năng lực linh giác nhìn thấu kinh người, ngay cả khi ở trong Huyết Văn giới mà nó cũng phát hiện không có giới linh bên trong Huyết Văn giới, có thể thấy Huyết Văn giới này quỷ dị cỡ nào.

Cảm ứng được Địa tâm hoả vạn năm đang tới gần, Huyết Văn giới phong ấn lực lượng khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm lại, dùng hỏa viêm lực hấp thu mấy ngày nay, ngưng luyện thành Hỏa tinh ngọc mà Địa tâm hoả vạn năm thích nhất, đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ. Đã mở ra một không gian mới, cũng chuẩn bị cho Địa tâm hoả vạn năm tiến vào. Nếu nói bên trong Huyết Văn giới không có giới linh thì ngay cả chính Thạch Nham cũng không tin.

- Chiếc nhẫn này không tầm thường, Huyễn Không giới bình thường đều chỉ có thể cất giữ vật phẩm, tuyệt đối không thể cất chứa sinh mệnh có linh hồn. Nhưng chiếc nhẫn này của ngươi lại hoàn toàn bất đồng, hình như cũng không thể cất giữ vật phẩm nhưng lại có thể cất chứa loại sinh mệnh giống ta, ngay cả ta cũng không cảm giác được sự tồn tại của giới linh, tất nhiên giới linh này không thể coi thường.

Huyền Băng Hàn Diễm lại đưa tin.

Thạch Nham cảm nhận được rõ, từ bên trong Huyết Văn giới không còn có tràn ra khí khí tức và lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm, Huyết Văn giới dường như đã thật sự phong ấn hoàn toàn Huyền Băng Hàn Diễm, khiến cho Huyền Băng Hàn Diễm không bao giờ có thể thẩm thấu lực lượng của nó tràn ra nữa, ngoại trừ có thể trao đổi linh hồn với Thạch Nham thì Huyền Băng Hàn Diễm đã không còn làm được việc gì. Cùng lúc đó, thân đang trong băng cứn, Thạch Nham bỗng nhiên cảm thấy hỏa viêm lực quanh mình dần dần trở nên nồng đậm hơn.

- Ta không thể tiếp tục rót hàn lực vào băng cứng bao trùm thân thể ngươi nữa, băng cứng bây giờ nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một hai ngày là sẽ bị tan chảy hết. Ngươi phải lập tức kêu gọi Địa tâm hoả một lần nữa trước khi băng cứng tan chảy hết, khiến cho Địa tâm hoả chủ động chui vào Huyết Văn giới, bằng không ngươi phải lập tức rời đi, mặc dù bây giờ thân thể ngươi có chút hỏa viêm lực, nhưng khó mà sinh tồn dưới đáy đầm nham thạch nóng chảy.

Huyền Băng Hàn Diễm có vẻ hơi sốt ruột, vội vàng nói rõ tình hình cho Thạch Nham biết.

Thạch Nham hoảng sợ, người ở nham thạch nóng chảy đàm, toàn bộ chung quanh đều là nham thạch nóng cực kỳ nồng đậm, hắn có thể vẫn đợi ở đây là vì Huyền Băng Hàn Diễm liên tục rót hàn lực vào băng cứng bao trùm thân hắn, thế nên mới khiến cho hắn bình yên vô sự. Một khi tầng vách chắn băng cứng bình kia tan chảy, thân thể hắn sẽ bị lộ ra hết.

Nhưng Thạch Nham lại không muốn chết.

Sau khi nhận được ý niệm của Huyền Băng Hàn Diễm, không dám chần chờ hắn lập tức phóng ra tinh thần ý thức lần nữa. Chậm rãi tiếp cận Hỏa tinh ngọc chỗ ở của Địa tâm hoả vạn năm.

Tinh thần ý thức vừa chạm đến Hỏa tinh ngọc, Địa tâm hoả vạn năm bên trong lại lập tức lại sinh động lên, nhưng mà lần này Thạch Nham muốnáy thức của nó rời khỏi hỏa tinh ngọc thì nó lại chết sống không chịu, rõ ràng nó đã bị khí tức vừa rồi của Huyền Băng Hàn Diễm dọa sợ. Địa tâm hoả vạn năm không chịu mà băng cứng bên ngoài thân thể hắn lại đang tan rã từng chút, càng nhiều hỏa viêm lực lặng lẽ thẩm thấu vào, Thạch Nham có chút nôn nóng

- Nó không nghe lời. Còn có phương pháp khác không?

- Không có. Trừ khi ngươi khiến nó chủ động rời khỏi Hỏa tinh ngọc, ngoài ra không còn biện pháp nào. Nếu không, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã? Để ngươi biết rõ bí mật của chiếc nhẫn này rồi mới về lại chỗ này thu lấy Địa tâm hoả? Ngươi quyết định nhanh đi, nếu quá muộn có thể ngươi khó mà sống sót đi lên.

Huyền Băng Hàn Diễm cũng không có cách gì, đành khuyên giải Thạch Nham sớm rời đi.

Vẻ mặt Thạch Nham lo lắng, đang suy xét cực nhanh nhưng lại không có đầu mối nào, Huyết Văn giới có giới linh tuy rằng nó chưa bao giờ xuất hiện nhưng dường như nó lại biết suy nghĩ của hắn. Nếu giới linh mở một không gian ở bên chiến nhẫn, hơn nữa ngưng luyện ra Hỏa tinh ngọc, hiển nhiên cũng muốn Địa tâm hoả vạn năm tiến vào.

Một khi đã như vậy, Huyết Văn giới kia có thể có biện pháp hay không?

Thạch Nham không biết, lại chuẩn bị muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Do dự một chút, hắn tháo Huyết Văn giới trên tay ra, bỗng ném về phía Hỏa tinh ngọc. Đồng thời, Thạch Nham lập tức tập trung chú ý dùng tinh thần ý thức câu thông với Địa tâm hoả vạn năm, bảo nó tiến vào Huyết Văn giới.

Huyết Văn giới bay vụt đến chỗ Hỏa tinh ngọc trong đầm nham thạch nóng chảy. Giữa đường, Huyết Văn giới đột nhiên hóa thành một đường lửa, bên ngoài có hỏa viêm lượn lờ, một luồng khí tức nóng bức kỳ dị từ bên trong Huyết Văn giới bắn ra bốn phía. Thạch Nham ngạc nhiên, hai mắt bỗng sáng ngời.

Huyết Văn giới hình như thật sự biết suy nghĩ của hắn!

Huyết Văn giới chủ động ngưng luyện hỏa viêm lực rồi phóng ra khí tức nóng bức, những thứ này đúng thứ Địa tâm hoả vạn năm yêu thích, một khi Địa tâm hoả vạn năm từ bên trong Huyết Văn giới không phát hiện được khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm, nhưng lại cảm ứng được hỏa viêm lực mà nó yêu thích, lại được tinh thần ý thức của hắn khuyên bảo, tất nhiên sẽ có khả năng dao động, chủ động tiến vào Huyết Văn giới, một luồng linh quang như thế xẹt qua trong đầu.

Thạch Nham tập trung tinh thần, câu thông với ý thức của Địa tâm hoả vạn năm, không ngừng khuyên bảo nó chủ động tiến vào Huyết Văn giới, bày ra sự chân thành và thân mật của mình, Huyết Văn giới dừng lại phía trên Hỏa tinh ngọc.

"Bùm!"

Rất nhiều đám lửa từ trên Hỏa tinh ngọc và Huyết Văn giới cùng bốc lên, bên trong những ngọn lửa đó có khí tức của Địa tâm hoả vạn năm, vô cùng nóng cháy.

Bên trong Hỏa tinh ngọc, Địa tâm hoả vạn năm to cỡ nắm tay còn đang biến ra đủ loại hình thái, hình như vẫn chưa đi ra khỏi Hỏa tinh ngọc, chỉ thả ra một phần lực lượng thăm dò Huyết Văn giới, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong Huyết Văn giới có cái gì, có thể tiến vào hay không?

Thạch Nham đã nhận ra sự chú ý cẩn thận của Địa tâm hoả vạn năm.

Không dùng tinh thần ý thức thúc giục nó, Thạch Nham chỉ yên lặng chờ đợi, chờ quyết định của Địa tâm hoả vạn năm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hỏa viêm lực của Địa tâm hoả vạn năm, lặng lẽ chui vào Huyết Văn giới, âm thầm điều tra Huyết Văn giới, muốn nhìn xem chiếc nhẫn nho nhỏ này có phải là nương thân thích hợp cho nó hay không, băng cứng bao trùm thân thể trở nên càng nóng bức khó nhịn.

Trán Thạch Nham đã có mồ hôi, trong lòng có hơi chút khẩn trương.

Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, mỗi một giây trôi qua thì băng cứng lại tan chảy thêm một phần, thời gian kéo dài quá lâu, hắn khó mà sống sót chạy ra khỏi đầm nham thạch nóng chảy.

Không biết chờ bao lâu, toàn thân Thạch Nham toát ra mồ hôi nóng, là lúc Địa tâm hoả vạn năm cuối cùng đã có hành động.

Địa tâm hoả bên trong Hỏa tinh ngọc, lượn lờ dâng lên, dần dần đi ra khỏi Hỏa tinh ngọc, theo sự tín nhiệm của nó với Thạch Nham, Địa tâm hoả kia đột nhiên bao lấy Huyết Văn giới, Địa tâm hoả vạn năm to cỡ nắm tay dưới cái nhìn chăm chú của Thạch Nham đang nhỏ dần từng chút. Thạch Nham nhìn thấy, từng ngọn lửa dần dần tiến vào bên trong Huyết Văn giới, chui vào một khối Hỏa tinh ngọc nho nhỏ bên trong Huyết Văn giới.

Sắc mặt Thạch Nham kinh hỉ, không cái chớp mắt nhìn chằm chằm Địa tâm hoả vạn năm kia.

Rất nhanh, Địa tâm hoả cỡ nắm tay đã hoàn toàn biến mất bên trong Huyết Văn giới. Sau khi Địa tâm hoả biến mất, Huyết Văn giới sáng lên một vầng sáng màu đỏ thẩm, lóe sáng lên.

Huyết Văn giới bỗng nhiên động.

Từng vòng ánh sáng hồng lan tỏa ra, Huyết Văn giới chủ động bay lên khỏi Hỏa tinh ngọc, trôi nổi bên trong đầm nham thạch nóng chảy, chậm rãi đi đến hướng Thạch Nham.

Thạch Nham không có do dự, đưa tay chộp tới, một tay cầm lấy Huyết Văn giới, một lần nữa đeo lên tay, tinh thần chìm vào Huyết Văn giới.

Bên trong Huyết Văn giới, một lốc xoáy kỳ dị bao lấy Huyền Băng Hàn Diễm, phong ấn toàn bộ khí tức và lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm.

Ở một khu vực khác, trong không gian đầy hỏa viêm có một đám lửa đang ngưng luyện, một khối Hỏa tinh ngọc nho nhỏ lẳng lặng ở bên trong đó. Bên trong Hỏa tinh ngọc, một luồng hỏa viêm sinh động một cách dị thường, không ngừng biến ra đủ loại hình thái. Huyền Băng Hàn Diễm, Địa tâm hoả vạn năm, toàn bộ đều ở bên trong Huyết Văn giới, phân ra ở trong hai không gian nhỏ bé khác nhau, chia cách rõ ràng, lực lượng không tương hỗ nhưng cũng không ảnh hưởng nhau.

Tinh thần Thạch Nham chui vào lập tức nhận ra được dao động sinh mệnh của Huyền Băng Hàn Diễm và ý thức vui vẻ của Địa tâm hoả vạn năm. Hai loại hỏa viêm, cùng sinh sống trong Huyết Văn giới, đều tự tản ra khí tức sinh mệnh của mình, mà giữa chúng hình như không thể cảm nhận được đối phương, quả nhiên là thần kỳ!

Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hoả vạn năm, một thuộc tính cực hàn, một thuộc tính cực nhiệt, hai loại hỏa viêm ở cùng một chỗ, một khi lực lượng quấy nhiễu lẫn nhau, đều sẽ bị bên kia khắc chế. Huyền Băng Hàn Diễm còn đỡ, dù sao lực lượng của nó rất mạnh mẽ, nhưng và Địa tâm hoả vạn năm ngay cả sinh mệnh hình thái còn chưa hoàn toàn tiến hóa xong, nếu như bị lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm áp chế, sẽ cực kỳ bất lợi cho sự tiến hóa của nó.

Huyết Văn giới mở hai cái không gian, chia tách Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hoả vạn năm. Tuy rằng cả hai tồn tại bên trong Huyết Văn giới, nhưng lực lượng hai bên lại đều bị hạn chế trong phạm vi nhỏ, lực lượng hai bên chẳng những không can thiệp nhau, mà ngay cả sinh mệnh ý thức cũng bị phân cách, không cảm giác được sự tồn tại của đối phương.

- Nó vào chưa?

Huyền Băng Hàn Diễm đưa tin

- Ừm, đã vào rồi!

- Vậy ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau rời khỏi nơi này?

- Ừm, ta bắt đầu đi lên đây!

"Rào!"

Thạch Nham từ bên trong đầm nham thạch nóng chảy thoát ra, toàn thân đỏ thẫm, trên người chỉ lượn lờ một tầng sương trắng mờ.

Trong sương trắng kia có hơi lạnh băng hàn, hơi lạnh tản ra triệt tiêu cái nóng của nham thạch nóng chảy, khiến Thạch Nham không đến mức thân thể bị đốt cháy, đi đến được mặt đầm nham thạch nóng chảy, Thạch Nham đã an tâm rồi. Hỏa viêm lực nơi này đã rất nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức Thạch Nham cảm thấy cho dù là toàn bộ lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm tiêu hao hết thì thân thể hắn cũng có thể chịu đựng được. Đương nhiên, Thạch Nham không có lãng phí thời gian, không có chờ sương trắng hoàn toàn tiêu tán hết mà thử, lập tức leo lên vách đá nham thạch màu đỏ thẩm bên cạnh.

Trảm Long kiếm lúc này đã phát huy tác dụng.

Một kiếm đâm xuống, vách đá nham thạch đỏ thẫm đã bị đục ra một lỗ, Thạch Nham liên tục vung kiếm. Thạch hóa thân thể dùng huyết nhục chạm vào nham thạch đỏ thẩm này, phát hiện bàn tay chơi hơi đau nhức, không có bị nham thạch đỏ thẫm như que hàn làm tổn thương.

Thân thể hắn, trải qua sự rèn luyện hỏa viêm lực của Địa tâm hoả vạn năm, đã thích ứng nhiệt độ cực nóng. Sau khi Thạch Hóa tiến vào giai đoạn thứ ba, lực phòng ngự của thân thể cũng nâng lên một bước, khiến cho hắn hoàn toàn không sợ nham thạch cực nóng này. Rất nhanh, nhờ vào Trảm Long kiếm, Thạch Nham dần dần đi lên miệng núi lửa, một vầng trăng tròn treo cao trong màn đêm đầy sao.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Thạch Nham toàn thân đỏ thẫm từ miệng núi lửa xuất hiện, giương giọng hô to:

- Mạc đại nhân, ta ở dưới này?

"Vù vù vù!"

Tiếng Thanh huyết ma bức phá không bay lượn, đột nhiên truyền đến.

Không bao lâu, một tên Tu La Huyết vệ có cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, cưỡi một con Thanh huyết ma bức cấp bốn đi đến.

- Nham thiếu gia, hơn nửa năm qua Già La hải vực đã xảy ra biến cố lớn, Mạc lớn nhân đã đi trước một bước trở vể Bất Tử đảo, người bảo ta ở lại chờ ngài.

Tu La Huyết vệ kia khom người nói.

Biến cố lớn?

Thạch Nham ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc, cau mày đi lên Thanh huyết ma bức này.