Sát Thần

Chương 234: Xưa không bằng nay!




Khi cái đầu của Tà Khôi nổ tung, một đám Võ Giả bên trong lốc xoáy cũng đều bị ba ảo ảnh yêu ma nuốt gọn giết chết.

Ba ảo ảnh yêu ma ở bên trong Vực Trường, tụ tập cảm xúc tiêu cực một kích là có thể khiến cho những Võ Giả cảnh giới Địa Vị chìm vào điên cuồng, đoạt lấy tính mệnh của bọn hắn rất dễ dàng.

Đám Võ Giả cảnh giới Địa Vị này trong Vô Tận hải, tư chất chỉ có thể xem như bình thường, không có Võ Hồn, không có bí bảo và lực lượng kỳ dị hộ thân, lại bị Vực Trường giam cầm, chỉ là sơn dương đợi làm thịt thôi.

Thi thể Tà Khôi mất đầu mềm oạt ngã xuống đất, một thân tinh khí tuôn ra chui vào bên trong huyệt đạo Thạch Nham.

"Xoạt!"

Một tay nắm lấy trường kiếm tuyết trắng kia rút ra khỏi bàn chân, Thạch Nham giọng mỉa mai nhìn thi thể Tà Khôi mất đầu, thản nhiên nói:

- Dám chiến cận thân với lão tử, ngươi đáng phải chết thảm như thế!

Thạch Hóa Võ Hồn, Bất Tử Võ Hồn, không ngừng cực luyện mài giũa, sự cường hãn thân thể của Thạch Nham không phải Võ Giả cảnh giới ngang nhau có thể tưởng tượng.

Chiến đấu cận thân, trong đám Võ Giả đồng cấp đã không có ai có thể chống lại hắn!

Cái chân bị trường kiếm xuyên qua, dưới tác dụng của Bất Tử Võ Hồn đã bắt đầu khôi phục lại từ từ.

Thạch Nham lại thúc dục Dật Điện biến, chui vào bên trong từng lốc xoáy đứng trong đó, cuồn cuộn tinh khí từ trong thi thể đám Võ Giả tràn ra đều bị Võ Hồn thần bí của hắn hấp thu.

Vực Trường trói buộc Hà Thanh Mạn đột nhiên thu lại, tầm nhìn của nàng bị cát vàng che khuất nên vừa thấy Thạch Nham xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp bỗng lạnh lùng lại ra tay tiếp.

- Đủ rồi!

Thạch Nham nhướng mày, quát:

- Đã chết hết, còn đánh cái quái gì?

- Chết hết?

Đôi mắt xinh đẹp Hà Thanh Mạn có chút mê mang

- Sư huynh ta đâu, ngươi không có khả năng giết chết sư huynh ta! Cảnh giới hắn cao thâm hơn ngươi, nơi này hắn lại có thể tùy ý trốn vào trong cát, ngươi không phải đối thủ của hắn!

- Cô nói Tà Khôi sao?

Thạch Nham chỉ thi thể không đầu đằng xa

- Hắn ở bên kia đó, chỗ này trừ cô và ta, không còn ai sống đâu.

Hà Thanh Mạn hoảng sợ, thân hình nổi bật như gió thoảng qua, nhanh chóng bay đi đến chỗ thi thể Tà Khôi.

"A!"

Một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên phát ra từ trong miệng Hà Thanh Mạn.

Nàng ngơ ngácđứng ở chỗ thi thể Tà Khôi, che miệng, trong đôi mắt đẹp toàn là vẻ buồn bã, thấp giọng nói nhỏ:

- Đã chết rồi, thế mà cứ như vậy chết hết, hy vọng tương lai của Thiên Tà Động Thiên chúng ta, niềm kiêu ngạo thế hệ mới có thể sẽ trở thành chủ nhân tương lai của Thiên Tà Động Thiên, cứ như vậy, cứ như vậy mà chết đi...

Hà Thanh Mạn bàng hoàng như bị đả kích rất lớn, vẻ mặt hoảng hốt ngây ngốc ngay tại chỗ lẩm bẩm một mình.

Thạch Nham vẫn chưa vội vã rời đi, đứng ở tại chỗ thả ra thần thức, lặng lẽ cảm ứng dao động sinh mệnh chung quanh.

Hắn cũng không biết Tà Khôi, Hà Thanh Mạn đã tách khỏi bọn Tào Chỉ Lam mà đi đến đây, cứ tưởng đám người Tào Chỉ Lam ở ngay gần đây, trận chiến này tuy rằng hắn giết hết mọi người trừ Hà Thanh Mạn, nhưng là tiêu hao lực lượng cũng rất nhiều.

Lúc này, tuy rằng vẫn còn trong trạng thái Bạo Tẩu nhị trùng thiên, chỉ khi nào lực cắn trả phát tác thì hắn sẽ suy yếu rất nhanh.

Nếu đám người Tào Chỉ Lam ngay tại gần đây thì hắn phải lập tức rút lui, tuyệt không thể tiếp tục khổ chiến trong trạng thái này.

Nhắm mắt, thả ra thần thức, lặng lẽ cảm ứng trong chốc lát, sau khi phát hiện chung quanh không có dao động sinh mệnh nào, hắn mới thầm yên lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh Hà Thanh Mạn.

- Đám người kia đâu?

- Ai?

Hà Thanh Mạn ngẩng đầu, nét mặt ảm đạm, ngây ngốc nhìn Thạch Nham.

- Đám Tào Chỉ Lam, Phan Triết đâu?

Thạch Nham hỏi lại.

- Không biết.

Hà Thanh Mạn lắc lắc đầu

- Chúng ta từ bên trong trận pháp cổ kia truyền tống tới đây đều bị tách ra, đám chúng ta trùng hợp ở một chỗ, cho tới bây giờ ngươi mới là người đầu tiên chúng ta gặp.

Thạch Nham trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói:

- Ta biết rồi, sau này còn gặp lại.

- Ngươi, ngươi đi đâu?

Hà Thanh Mạn kinh hô một tiếng.

- Ta cũng không biết.

Thạch Nham dừng một lát, nhìn nàng

- Lập trường chúng ta bất đồng, tốt nhất cô sớm trở về Già La hải vực, một mình cô ở bên trong Chiến Trường Thâm Uyên sẽ rất nguy hiểm.

- Ngươi giết sư huynh ta, ta vốn phải báo thù cho hắn.

Hà Thanh Mạn thở dài

- Nhưng ngươi có thể giết hắn, tự nhiên cũng có thể giết chết ta. Thạch Nham, ta thật sự không ngờ, tại sao trong thời gian nhắn mà thực lực của ngươi lai có thể tăng lên đến mức như thế. Ta còn nhớ rõ, lúc trước khi ở trên Hắc Thạch đảo, tu vi ngươi chỉ có cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, khi đó nếu không Dương Mộ cứu ngươi, nói không chừng ngươi...

Thạch Nham trầm mặc không nói.

- Tất cả bọn họ đều chết ở đây, một mình ta lại là người duy nhất sống sót, lần sau gặp lại những minh hữu kia, ngươi nói bọn họ sẽ nhìn ta thế nào?

Hà Thanh Mạn buồn bã cười khổ.

- Ài... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thạch Nham lắc đầu thở dài

- Cô vốn không nên đến Chiến Trường Thâm Uyên.

- Ta cũng không muốn.

Hà Thanh Mạn nhẹ nhàng lắc đầu, chán nản bất đắc dĩ nói:

- Nhưng mệnh lệnh sư môn, nếu ta không đến chính là cãi lệnh sư môn, chẳng những ta sẽ gặp họa mà ngay cả Hà gia ta cũng sẽ chịu tai bay vạ gió theo.

- Ừm, cô bị kẹp chính giữa thật là khó xử.

Khuôn mặt Thạch Nham ngẩn ngơ, nói:

- Có thể bọn Dương Mộ không ở chỗ này, nơi này có lẽ chỉ có một mình ta, sau đó là một đám người truy sát các ngươi tới đây. Hôm nay ai cũng không biết ở bên trong sa mạc mênh mông làm sao mới có cửa ra, cũng không biết chỗ nào mới là mục tiêu, ừm, chúng ta vẫn hãy sớm tách ra, bằng không nếu như bị những người đó phát hiện cô và ta một chỗ, sẽ rất bất lợi cho cô.

- Cho dù là bọn họ không thấy được ta và ngươi một chỗ, ta đụng phải bọn họ cũng sẽ không dễ chịu gì.

Hà Thanh Mạn cười khổ

- Lúc ở cung điện bên ngoài, giả chiến giữa ta và Dương Tuyết đều bị đám Tào Chỉ Lam cùng Phan Triết nhìn ra. Nếu sư huynh và người bọn ta còn thì bọn họ sẽ không nhiều lời sẽ không làm cái gì, nhưng nếu lẻ loi một mình ta, không biết chừng những người đó sẽ làm gì ta nữa.

Thạch Nham nhíu mày trầm mặc.

Một lát sau, hắn đột nhiên nói:

- Dù sao các ngươi là minh hữu, có lẽ bọn họ sẽ châm chọc khiêu khích, nhưng sẽ không hạ sát thủ với cô. Yên tâm, cho dù là lần sau gặp lại, nể mặt Tâm Nghiên va Dương Tuyết nên ta cũng sẽ không làm gì cô, ừm, ta thật sự phải đi đây, cô hãy tự bảo trọng đi.

Nói xong, Thạch Nham quay đầu nhanh chóng rời đi, không cho Hà Thanh Mạn cơ hội nói thêm.

Hắn hấp thu liền một thân tinh khí tổng cộng mười một tên Võ Giả gồm cả Tà Khôi, bây giờ huyệt đạo đã bắt đầu tinh lọc, bắt đầu tràn ra cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ, nói không chừng hắn sẽ lại chìm vào điên cuồng, mất đi lý trí.

Một khi mất đi lý trí, hắn chỉ có hai loại lựa chọn, hoặc là tìm nữ nhân phát tiết, hoặc là trói chặt mình lại, một mình chịu đựng đau đớn.

Quan hệ giữa Hà Thanh Mạn và Dương Tuyết, Hạ Tâm Nghiên rất tốt, vì Dương Tuyết mà nàng bị người mình nghi kỵ, đã hy sinh rất lớn, Thạch Nham không làm ra được chuyện coi nàng trở thành đối tượng phát tiết.

Mặt khác, dù sao Hà Thanh Mạn cũng là người Thiên Tà Động Thiên, hắn cũng không thể hoàn toàn tin được, không muốn lúc mất đi lý trí, thậm chí có thể ngất, bên cạnh có một nữ nhân như vậy.

Rất nguy hiểm.

Bỏ lại Hà Thanh Mạn, Thạch Nham như một tia chớp, phóng đi về phương hướng cực nóng nhất trong sa mạc.

Thân ảnh tiến lên giữa sa mạc, hắn cảm giác được rõ đau đớn chỗ chân đã càng lúc càng yếu, miệng vết thương đang khép lại dần.

Bên trong huyệt đạo, tinh khí đám người Tà Khôi đang được tinh lọc rất nhanh, đủ loại cảm xúc tiêu cực bắt đầu từ bên trong hắn huyệt hắn thẩm thấu ra.

Thạch Nham kiềm nén lại.

Không biết là vì hắn bước vào cảnh giới Địa Vị, hay là thần kinh hắn đã trở nên cứng cỏi hơn, lần này cảm xúc tiêu cực từ bên trong huyệt đạo tràn ra vẫn chưa khiến hắn phải điên cuồng.

Hắn vẫn đang chịu đựng được.

Ngoại trừ hô hấp nặng nhọc, mặt đỏ tai hồng cũng chỉ có đầu hơi đau, lần này cảm xúc tiêu cực không có kéo hắn vào vực sâu vô tận, không thể khiến hắn ngất đi.

Hồi lâu sau đó.

Bên trong huyệt đạo quả nhiên rót ra lực lượng kỳ dị quen thuộc kia, bảy trăm hai mươi huyệt đạo toàn thân cùng tràn ra năng lượng khiến cho khiến cho tâm thần Thạch Nham sảng khoái, cảm nhận được này năng lượng đó di chuyển bên trong thân thể khiến toàn thân hắn ấm áp vô cùng thoải mái, giống như ngâm trong suối nước nóng.

Lần này, Thạch Hóa, Bất Tử Võ Hồn không chia xẻ những lực lượng kỳ dị đó, từng đợt lực lượng kỳ dị bên trong huyệt đạo tràn ra đã rót mạnh vào trái tim.

Tinh Thần Võ Hồn!

Đồng tử Thạch Nham co rút lại, không kềm được mà chửi tục, lập tức bắt đầu dùng tinh thần khống chế, ý đồ thay đổi này phương hướng di chuyển của lực lượng kỳ dị này.

Đáng tiếc, không đợi hắn nhúng tay vào thì bên trong trái tim hắn lại truyền ra một lực hút mạnh mẽ, đã hấp thu sạch lực lượng kỳ dị, ngay cả một chút ít cũng không lưu lại.

Đột nhiên hắn ngừng lại.

Cắn răng, Thạch Nham âm thầm cảm thụ một lát, phát hiện ở trái tim điểm sáng ánh sao càng dày đặc hơn thì hinh như cũng không có nhiều biến hóa gì, Tinh Thần Võ Hồn bên trong trái tim ở giữa sa mạc này cũng không thể tụ tập lực lượng ngôi sao, hắn lại không có phương pháp thúc dục Tinh Thần Võ Hồn, lực lượng kỳ dị rót vào trong đó chỉ lãng phí vô ích.

Chí ít, trước khi không có lấy được phương pháp điều khiển có liên quan Tinh Thần Võ Hồn của Tam Thần Giáo, với hắn mà nói thì Tinh Thần Võ Hồn chỉ như là gân gà, không thể làm cho lực lượng hắn tăng tiến gì.

"Vù vù!"

Địa tâm hỏa lại từ bên trong Huyết Văn giới bay ra, sau khi phát hiện bên cạnh Thạch Nham không có ai thì nó không cần Thạch Nham triệu hồi cũng đã chủ động bay ra.

Hóa thành một vầng ánh lửa chói lọi, Địa tâm hỏa lại bắt đầu ở phía trước dẫn đường, hưng phấn bay tới hướng có nhiệt độ cao nhất của sa mạc này.

Thạch Nham bất đắc dĩ, chỉ có thể ở đằng sau đi theo.

Hắn ở trong sa mạc này cũng không có mục tiêu nào, không có phương hướng khác, với hắn mà nói thì Địa tâm hỏa dẫn đường cũng miễn cưỡng xem như một lối ra chưa biết, nói không chừng khu vực có thể khiến cho Địa tâm hỏa cảm thấy hứng hưng phấn, cũng có có thể tồn tại thứ gì đó khiến ánh mắt hắn phải sáng lên.

Lòng có ý niệm này nên tuy không biết rốt cuộc phía trước sẽ có cái gì, nhưng hắn vẫn lẳng lặng đi theo.

Thời gian vội vàng.

Bên trong sa mạc này, hắn cũng không biết đã đi theo Địa tâm hỏa được rồi bao lâu, dù sao hắn từng bởi vì Tinh Nguyên khô kiệt mà bổ sung ba lượt Hồi Nguyên đan.

Toàn bộ Tinh Nguyên dùng vào việc chạy đi băng băng, hơn nữa đã bổ sung ba lượt, Thạch Nham đoán e là hắn đã đi trong sa mạc này ít nhất hơn nửa tháng.

Không gian kỳ dị này không có nhật nguyệt tinh thần, không có đêm tối, chỉ có bầu trời đỏ rực.

Trải qua thời gian bôn tẩu dài như vậy, cách nơi nóng nhất của sa mạc này đã càng ngày càng gần, Địa tâm hỏa dần hưng phấn hơn, thậm chí Thạch Nham có thể cảm ứng được linh hồn nó đang run nhẹ lên.

Nhưng mà, Thạch Nham đã càng ngày càng suy yếu.

Cách nơi cực nóng nhất càng ngày càng gần, hơi nóng khủng bố bức bách hắn từng dùng Thiên hỏa rèn luyện qua thân thể cũng không thể không vận dụng thêm Tinh Nguyên để chống đỡ.

Lại chạy như vậy một thời gian, lúc hắn sắp không kiên trì được nữa, rốt cuộc linh hồn Địa tâm hỏa đã reo hò lên, Thạch Nham thấy được nơi mà Địa tâm hỏa vẫn chờ mong.