Sát Thần

Chương 350: Lạt thủ tồi hoa




Lạt thủ tồi hoa: dùng tay hái hoa

Thi vương!

Con quái vật người đầy lông, cao chừng 3 mét chính là cơ sở lập giáo của Thi Thần giáo, Thi vương.

Thi vương chính là thi nô cấp bậc cao nhất, trời sinh đã hiểu vận dụng lực lượng ngũ hành, có tấm thân sắt thép, có thể miễn dịch đại đa số đao kiếm và các loại lực lượng bí kỹ công kích.

Mỗi một con Thi vương đều phải trải qua vạn năm Luyện Thi thuật, hấp thu vô số thi khí, là một trong những sinh vật đáng sợ nhất trong thiên địa.

Thi vương vừa xuất hiện, thi khí lạnh lẽo từ dưới lòng đất phun ra, đậm đặc như dịch thể, tập trung vào chỗ của Thi vương.

Âm Phong đảo còn có một cái tên gọi khác là Táng Điểu, là mai táng của Cổ gia.

Võ giả của Cổ gia bỏ mình đều được an táng tại Âm Phong đảo, dần dà nơi này đã chôn cất vô số thi hài võ giả, cộng với hoàn cảnh đặc thù nơi này là không bị ánh mặt trời chiếu tới, nên thi khí khôn bị tiêu tán, luôn tiềm tàng trong lòng đất.

Thanh Minh lựa chọn Âm Phong đảo làm nơi tạm cư chính vì nhìn trúng chỗ kỳ lạ của đảo này.

Thi vương lẻn vào trong lòng đất, hấp thu thi khí ở đây, im lặng tu luyện, mới có trải qua mấy ngày mà nó đã tăng tiến cực lớn.

Đứng trước mặt Thanh Minh, trên miệng Thi vương nhô ra một cái răng nanh cực dài, móng tay như mười thanh kiếm sắc bén, dài chừng một thước. Một luồng thi khí như như giun như rắn từ móng tay phun ra, không ngừng ngọa nguậy, quỷ dị không nói hết lời.

Thi vương có đôi mắt màu xám trắng, đờ đẫn nhìn Thạch Nham, giống như đang đợi lệnh của Thanh Minh.

Hai phủ chủ của Âm Dương động thiên là cũng lặng lẽ hiện thân, một trước một sau hình thành thế bao vây Thạch Nham.

Thiên Hậu Phạm Hương Vân mặc một bộ quần áo màu tím, quần bó sát người nhưng chỉ dài tới đầu gối, để lộ hai bàn chân trắng nghư ngọc. Chiếc quần bó khiến cho hai trái mông của nàng cong vút, nhô cao đầy ắp, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực sữa chắc nịch chĩa thẳng ra trước như muốn phá áo mà ra, khiến cho người ta có cảm giác nàng ta cực kỳ sung mãn.

Môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp long lanh, thân hình ngập tràn sự mê hoặc. Nàng ta cười khanh khách nhìn Thạch Nham, giống như một chị gái đang chìm trong giấc mộng vu sơn.

Địa Hoàng ở sau lưng hắn không nói mà lại bỗng nhiên ngồi xuống, phe phẩy chiếc quạt trắng trong tay, lúc thì xòe ra, lúc thì cụp vào, trong quạt có vẽ hình bách điểu triều phượng (thành ngữ, trăm chim vây quanh một phượng), phong độ như một lão giả uyên thâm học vấn.

Thanh Minh vẫn đeo mặt nạ xanh nanh vàng, thân hình được giấu trong chiếc áo bào đen rộng thùng thình, đôi mắt xanh biếc như độc xà đang tìm cơ hội cắn người. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một số võ giả của Thi Thần giáo và Âm Dương động thiên lặng lẽ xuất hiện, bao vây xung quanh Thạch Nham, lạnh lùng nhìn hắn.

Doãn Hải cũng là một trong số đó.

Hắn cầm một chiếc Khốc Tang bổng (gậy đưa tang) màu bạc, sắc mặt xám trắng như là người chết, miệng cười âm hiểm giống như muốn xem Thạch Nham chết như thế nào.

Tổng cộng nơi này có ba võ giả Thần cảnh, hơn mười hảo thủ cảnh giới Niết Bàn, cảnh giới Thiên Vị.

Thạch Nham thấy mọi người vây quanh thì rùng mình, sắc mặt xám xịt.

Đây là một cạm bẫy, một cạm bẫy dành riêng cho hắn!

Thanh Minh hiện thân đã làm hắn hơi ngại, khi Thi vương, Thiên Hậu, Địa Hoàng hiện thân khiến lòng hắn như chìm xuống đáy cốc, biết rằng bản thân khó mà lành lặn rời khỏi nơi này.

"Tiểu ca giết nhiều người của hai phe chúng ta như vậy nên gần đây có vẻ trông béo tốt đấy?"

Phạm Hương Vân thản nhiên cười, dáng người mềm mại lắc lư theo gió, bộ ngực phập phồng như động đất, ánh mắt lo lanh.

Ý niệm mê người vô hình tỏa ra giống như một loại từ trường bao phủ nơi này.

Đám giáo đồ Thi Thần giáo và nam đệ tử Âm Dương động thiên vây quanh đều giống như người yếu sinh lý được ban xuân dược, mặt đỏ tới mang tai, hai tròng mắt bùng lên lửa dục, nhìn nàng không chớp mắt, chỉ hận không xông lên đợp một miếng.

Ngay cả Địa Hoàng cũng bị lây nhiễm, ánh mắt cũng bùng lên lửa dục, hô hấp hơi có vẻ gấp gáp.

Ánh mắt Thạch Nham bỗng nhiên trở nên mê man.

Hắn đứng trước mặt Phạm Hương Vân bỗng nhiên cảm thấy khung cảnh xung quanh có biến ảo.

Từng ngọn ngọn núi xung quanh như biến thành quỳnh lâu điện ngọc, đất dưới chân như biến thành thảm mộng chiếu hoa.

Ở bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ thanh xuân động lòng người bắt đầu cởi từng chiếc áo, nào là thắt lưng rơi xuống, hơi thở như lan, môi đỏ mọng mấp máy, bộ ngực tròn vo đẩy lên phía trước, đôi mắt chứa ẩn tình như quấn lấy hắn.

Khung cảnh mê hoặc này có thể khơi dậy dục vọng của bất cứ người nào, dù người đó có đem nó chôn sâu, khiến họ biến thành dã thú, ma tâm bùng lên nuốt hết lý trí.

Phạm Hương Vân cười duyên, thân hình lắc lư thi triển võ kỹ thánh cấp của Âm Dương động thiên là Thực Cốt Chi Mộng Cảnh tới mức tận cùng, tiếng cười và đôi mắt mê hoặc nhân tâm kia mang Thạch Nham vào một giấc mộng, vĩnh viễn khiến hắn không tỉnh lại.

Những người ở xung quanh, chỉ cần là đàn ông đều bị mê hoặc.

Bất luận là những đệ tử suốt ngày làm bạn với thi nô của Thi Thần giáo, hay những nam đệ tử suốt ngày hoan ái của Âm Dương động thiên, dù có tu vi cảnh giới Thiên Vị cũng bị mê hoặc không còn biết mình là ai, chỉ biết mê man, ngơ ngác nhìn Phạm Hương Vân.

Ngay cả Địa Hoàng cũng bị ảnh hưởng một chút, tâm cảnh của hắn thấp hơn Phạm Hương Vân một bậc, thảo nào những quyết sách đại sự ở Âm Dương động thiên đều phải xin ý kiến nàng ta.

Chỉ có một người duy nhất không bị ảnh hưởng là Thanh Minh, đôi mắt màu xanh của hắn vẫn âm độc quỷ dị, không chút bất thường.

"Thiên Hậu, không phải ngươi thích hắn đấy chứ?"

Thanh Minh nhìn một lúc thì cất giọng khàn khàn:

"Đừng nên lãng phí thời gian của mọi người, hiện giờ ta bảo Thi vương tiêu diệt hắn, tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

"Đừng mà."

Phạm Hương Vân cười duyên, hứng thú nháy mắt với Thạch Nham, che miệng cười nói:

"Ta đã nói rồi mà, ta muốn tiểu tử này thoát dương mà chết, hiện giờ hắn đang ở trong mơ, không biết được tình hình thực tại, dù có động tới hắn, hắn cũng không phản kháng, chỉ biết nghe lệnh."

Nói xong, nàng cười khanh khách đi tới chỗ Thạch Nham, bắt đầu cởi thắt lưng.

Trong mắt Thanh Minh hiện lên một tia chán ghét, hừ lạnh một tiếng, nói:

"Tiểu tử này chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn, ngươi có hút hết dương khí toàn thân hắn thì được bao nhiêu lợi ích?"

"Hắn đã từng chặt đứt một tay của Ma Kỳ Độn đấy nha, trong người hắn không đơn giản chỉ có lực lượng của cảnh giới Niết Bàn."

Phạm Hương Vân khẽ cười, đôi mắt đẹp đột nhiên lạnh lùng, liếc mắt nhìn Thanh Minh một cái không vui nói:

"Cường giả loại này, nếu như ta có thể hút khô sẽ nhận được lợi ích cực lớn, Thanh Minh, việc này ngươi phải chấp nhận, chẳng nhẽ ngươi muốn ta sống mà không vui sao?"

"Được rồi, thân thể hắn thuộc về cô, nhưng đồ vật trên người hắn phải thuộc về ta!"

Giáo chủ Thi Thần giáo cau mày nói.

"Vấn đề sở hữu bí bảo thế nào, chúng ta sẽ bàn lại sau."

Phạm Hương Vân nở nụ cười tươi tắn, nhưng ánh mắt càng thêm băng hàn:

"Ngươi có thể lấy Thiên hỏa nhưng đừng mơ tới thanh thần kiếm kia!"

Nói xong thì Phạm Hương Vân đã đến bên cạnh Thạch Nham, chợt hôn lên má hắn một cái rồi đẩy Thạch Nham ngã xuống đất.

Một vòng sáng màu hồng đột nhiên từ Huyễn Không giới chỉ tỏa ra, bao phủ lấy nàng ta và Thạch Nham, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy hoạt động bên trong.

Mộng đẹp như ảo khiến người mơ không thể phân biệt thiện ác, buông bỏ mọi phiền não, dấy lên những dục vọng nguyên thủy nhất.

Trong màn sáng, Phạm Hương Vân cười khanh khách nhìn Thạch Nham, một bên âm thầm lưu ý tới biến hóa trong ánh mắt của hắn, một bên ôn nhu cởi quần của hắn ra, khi nhìn thấy cây cột chống trời, nụ cười của Phạm Hương Vân trở nên vô cùng tươi tắn.

Chậm rãi cởi quần áo, Phạm Hương Vân cười duyên lắc lư đôi mông cong hạ xuống.

"A!"

Phạm Hương Vân đột nhiên duyên dáng kêu to, trên khuôn mặt quyến rũ tràn ngập sự kinh hoảng muốn đứng dậy.

Khí lạnh toàn thân lan tràn khắp người, khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng như đông lại, lan tỏa khắp các huyệt đạo và xương cốt!

Hai tròng mắt đang mê man của Thạch Nham đột nhiên hiện lên sự lãnh khốc vô tình!

Không chậm trễ, hắn giơ tay chụp vào đôi nhũ phong trắng ngần cao như núi, thủ ấn trong nháy mắt thi triển khiến cho đôi ngọc phong biến dạng, nổ đánh ầm một cái.

"Bụp!"

Thân hình trần như nhộng của Phạm Hương Vân xuyên thủng màn sáng bay thẳng ra ngoài!

Hai đùi kiềm diễm của nàng đã đóng băng, hạ thân cũng đọng tuyết, đôi nhũ phong mê người đã nổ tung, máu tươi bê bết.

Trong đôi mắt đẹp của nàng không còn tình ý mà chỉ có sự hoảng sợ!

Điên cuồng kêu lên thảm thiết, nàng ta che lấy bộ ngực giống như muốn ngăn nó nổ tung, nhưng đáng tiếc máu loãng đỏ tươi cứ không ngừng tràn qua kẽ tay, từng giọt từng giọt chảy trên tấm thân trắng ngọc, xuống bụng rồi kết thành băng tuyết, yêu dị hết mức.

Trong màn sáng, vẻ mặt Thạch Nham lãnh khốc, nhếch miệng nhe răng cười, vận dụng toàn bộ sức mạnh xông thẳng tới chỗ Phạm Hương Vân còn đang lơ lửng trên trời.

Hắn muốn đuổi tận giết tuyệt.