Sát Thần

Chương 571: Thổ Cấm Thuật




Trong thanh niên tài tuấn ở Vũ hồn Điện, Mặc Linh Nhi cũng không phải là người xuất chúng nhất, nhưng nàng lại chăm chỉ khắc khổ, tính tình cứng rắn nhất.

Mặc Linh Nhi mang võ hồn kỳ lạ, có thể cảm ứng được sự thay đổi của tất cả lực lượng, đặc tính này làm cho nàng có thể cảm thấy được lực lượng biến hóa trong trận pháp, tiến tới tìm ra cách phá giải.

Nàng không phải là Trận Pháp Sư thuần túy, nhưng vì đặc điểm của võ hồn, khiến cho phá giải được trận pháp tự trở thành thiên phú của nàng.

Trước đó, nàng sắp phá giải được trận pháp nhưng Thạch Nham đột nhiên ra tay nên đã hỏng mất, võ hồn sa vào trong, thần thức của nàng lúc này bị hao tổn thiếu chút nữa là không thể khỏi hẳn.

Vất vả cố gắng hồi lâu, nhưng vì Thạch Nham ra tay, kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ, chính nàng bị thương vì trận pháp đại biến, tất cả cũng tổn thất thật lớn, nguyên một đám rơi vào tình trạng kiệt sức, còn có hai người ở trong trận pháp hình thần câu diệt.

Nếu như không có Thạch Nham, tất cả chuyện này sẽ không phát sinh, nàng sẽ không bị thương, đoàn người cũng không có tổn thương lớn như vậy.

Không thể tha thứ!

Ánh mắt Mặc Linh Nhi như điện, hai tay đột nhiên vũ động, từng hạt châu thổ hoàng sắc chuyển động quay tròn, rơi lả tả xuống trước người. Mỗi một hạt châu sau khi hạ xuống đều nhanh chóng biến mất, phảng phất bị đại địa hấp thu.

Thổ Linh Châu chính là tinh hoa của cả đại địa ngưng luyện thành, mỗi một khỏa đều nặng ngàn cân, chìm vào lòng đất trong nháy mắt sẽ gây ra cấm chế, cả vùng đại địa hình thành Thổ Cấm Thuật.

Thạch Nham nhắm mắt lại, mượn nhờ đan dược rất nhanh khôi phục Tinh Nguyên, đột nhiên cảm thấy sự biến hóa dưới lòng đất .

Đại địa dưới chân rung động nhẹ nhàng, một sự trầm trọng có thể so với ngọn núi ép tới, chậm rãi từ dưới chân xuyên thấu.

Phút chốc, từng khỏa Thổ Linh Châu nhấp nhô đi ra, hiện ra khắp nơi.

Thổ Linh Châu nhanh chóng ngưng luyện thổ tinh lực, tạo thành áp lực càng trầm trọng, hình thành Thổ Cấm Thuật.

Như bị vô số ngọn núi đưa đẩy ở chính giữa, Thạch Nham ngồi ở đằng kia, hô hấp đột nhiên ồ ồ, áp lực trầm trọng đến từ bốn phương tám hướng, cả đỉnh đầu cũng bị bao trùm bởi màn sáng thổ hoàng sắc, chậm rãi ép xuống.

Thổ Cấm Thuật, một trong ngũ hành cấm thuật của Vũ Hồn Điện, một khi võ giả bị giam cầm, trừ phi vận dụng ngũ hành lực, nếu không sẽ rất khó tránh thoát.

"Diệp Hùng hãy giao Lôi Tiêu Thú ra, bằng không đừng trách chúng ta ra tay ngoan độc." Công Tôn Thao dần dần lộ vẻ không kiên nhẫn, nóng nảy nói.

"Lôi Tiêu Thú không ở trong tay ta, cho dù là ta thật sự nắm giữ, ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy đi." Diệp Hùng không sợ, âm thanh lạnh lùng nói: "Công Tôn Thao, ta khuyên ngươi đừng gây chiến, hiện nay lực lượng của các ngươi khó có thể thắng được chúng ta, đừng mấtc công để cho người khác nhặt được tiện nghi."

Công Tôn Thao cùng Trác Huy, trong cấm chế bị Thạch Nham phá hư, tổn thất rất nhiều nhân thủ, có tất cả mười hai người nhưng bây giờ chỉ còn lại sáu người.

Trong đó, Công Tôn Thao cùng Trác Huy ở Thông Thần tam trọng thiên cảnh, Mặc Linh Nhi là Thiên Vị đỉnh phong, còn lại ba người, một Thông Thần tam trọng thiên, hai Thông Thần nhị trọng thiên.

"Chúng ta tổn thất thê thảm, các ngươi phải trả nợ máu." Sắc mặt Trác Huy tái nhợt, oán hận nhổ một bãi nước miếng, đột nhiên ra tay.

Bạch sắc tinh quang tạo thành một đám vòng tròn, tổng cộng chín cái, liên tiếp từng vòng tròn hợp thành một mảng, hướng phía Diệp Hùng phóng tới.

"Cửu liên hoàn!"

Sắc mặt Diệp Hùng biến hóa, phút chốc lùi lại, huyễn không giới trên ngón tay lóe ra tia sáng không ngừng.

Những viên Huyền Âm Sát Lôi như hạch đào, phủ kín đường vân kỳ ảo, ánh huỳnh quang quỷ dị lập loè, từ trong huyễn không giới Diệp Hùng bay bật ra, mạnh mẽ vọt tới vòng tròn bạch sắc nọ.

Rầm rầm rầm!

Âm thanh nổ tung dày đặc truyền đến, vũ kỹ Trác Huy ngưng luyện, bị bí bảo của Diệp Hùng làm cho tiêu hao chỉ trong nháy mắt đã nổ thành phấn vụn.

Trác Huy gân xanh nổi lên, thần sắc bỗng nhiên dữ tợn, càng thêm hung ác.

Công Tôn Thao không chút do dự, phất tay quát: "Giết!"

Bên Công Tôn Thao, ba cao thủ Thông Thần Cảnh khác cùng nhau phát lực, bí bảo cùng vũ kỹ không ngừng phát ra, ầm ầm hướng tới Chư Dật.

Chư Dật nhếch miệng cười, không chút khẩn trương, huyễn không giới tay trái hắn chợt lóe ra ánh sáng cầu vồng, một cái lồng cực lớn liền che kín toàn bộ bọn họ.

Một bức tường gió xuất hiện ở trước mặt mọi người, vững vàng chống đỡ công kích của đám người Công Tôn Thao.

Cao thủ Linh Bảo khi đối địch không tới lúc khẩn cấp, tuyệt sẽ không vận dụng vũ kỹ tiêu hao Tinh Nguyên.

Trên tay bọn họ bí bảo tầng tầng lớp lớp, là lợi khí đối địch của bọn họ, nếu muốn đánh bại một trưởng lão Linh Bảo Tông, nhất định phải phá hủy bí bảo của bọn họ trước, mới có thể xúc phạm tới bọn họ.

Bất luận là Diệp Hùng hay là Chư Dật đều cực kỳ am hiểu tranh đấu tài phú, dựa vào bí bảo làm tiêu hao tinh lực của đối phương.

Công Tôn Thao cùng Trác Huy, đều đau đầu với phòng ngự của Diệp Hùng, Chư Dật, không thể không thúc dục lực lượng hình thành các loại công kích huyền ảo đầy uy lực để đánh tan những bí bảo kia, nhanh chóng tiêu hao lực lượng của Diệp Hùng, Chư Dật.

Điều khiển bí bảo cũng cần thần thức phối hợp và Tinh Nguyên, bí bảo càng lợi hại càng vận dụng nhiều thần thức và Tinh Nguyên.

Hai người Diệp Hùng, Chư Dật bí bảo bất phàm nhưng nếu muốn dựa vào bí bảo đã thắng, hiển nhiên cũng quá không thực tế.

Cuộc chiến tạm thời ở vào thế giằng co.

Thạch Nham người như không ngăn cản nổi sự phong tỏa của Thổ Cấm Thuật, áp lực dần dần tăng cường.

Mặc Linh Nhi cách Thạch Nham mấy chục thước, vẫn duy trì khoảng cách, âm thầm ngự động Thổ Linh Châu, tiếp tục tăng thêm lực lượng.

Áp lực ép về Thạch Nham càng ngày càng mạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đột nhiên, hai con ngươi hắn như đao phong, lạnh lùng liếc về hướng Mặc Linh Nhi, quát khẽ: "Ngươi không để yên rồi?"

Mặc Linh Nhi không trả lời, chỉ là ngạo nghễ cười lạnh, dị lực giữa năm ngón tay, nhảy vào lòng đất nhanh hơn.

Thổ Linh Châu được lực lượng quán chú, ngưng kết gây ra đại địa lực càng dày nặng.

"Hây!"

Trong Thổ Cấm Thuật, Thạch Nham con mắt phát lạnh, đột nhiên gầm nhẹ.

Quanh thân mặt trái lực thúc dục, hợp vào Tinh Nguyên, cộng thêm sức bật thân thể cường hãn, ngưng lại làm một trong nháy mắt, mạnh mẽ giãy ra một cái.

Ba ba ba!

Một số Thổ Linh Châu không chịu nổi, phút chốc bạo vỡ đi ra, vầng sáng thổ hoàng sắc như khói nhẹ rất nhanh tiêu tán.

Lấy lực phá lực!

Mặc Linh Nhi trong mắt hiện lên một vòng kinh hãi, trong lòng quýnh lên, ống tay áo từng khối tinh thể màu vàng chấn động rớt xuống, những tinh thể kia đều có hình lăng, lộ ra sáng bóng óng ánh, trong vắt như thủy tinh.

Tinh thể màu vàng vừa vào đại địa, như linh xà dưới lòng cực tốc phóng tới Thạch Nham.

Một cỗ lực lượng mới mạnh mẽ cộng lại rót vào Thổ Cấm Thuật làm cho Thổ Linh Châu trong lòng đất, cũng bắt đầu yên ổn lần nữa, tiếp tục ngưng luyện đại địa lực lượng.

"Thật sự là không dứt. . ."

Thạch Nham mệt mỏi, tâm niệm vừa động, mang Thiên Diệt lấy ra, một kiếm vung chém xuống, kiếm quang chạy thẳng lòng đất.

Thổ Linh Châu giấu kín trong lòng đất, dưới kiếm quang kích bắn ào ào bạo vỡ ra, những tinh thể màu vàng kia cũng không chịu nổi áp lực khủng bố như vậy, vỡ thành vô số mảnh.

Mặc Linh Nhi như gặp phải trọng kích, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, thần sắc hốt hoảng.

Nàng đánh giá sai lực lượng của Thạch Nham.

Với Thổ Cấm Thuật của nàng, võ giả Thông Thần nhất trọng thiên cảnh thông thường, chỉ cần bị trói buộc tuyệt đối khó có thể cậy mạnh giãy ra.

Ở nàng xem ra, Thạch Nham tuổi còn trẻ, mặc dù đạt đến Thông Thần cảnh, nhưng Tinh Nguyên cũng không tinh khiết căn bản không có khả năng giãy ra khỏi giam cầm của Thổ Cấm Thuật.

Đáng tiếc, Thạch Nham cảnh giới có lẽ không thuần, nhưng Tinh Nguyên tinh thuần hùng hậu lại vượt xa thường nhân.

Huống chi, hắn còn có mặt trái lực, có thân thể cực kỳ khủng bố, có những át chủ bài này, phá giải Thổ Cấm Thuật của nàng căn bản là một bữa ăn sáng.

"Nữ nhân, đừng lãng phí thời gian, ngươi không phải đối thủ của ta." Thạch Nham nhẹ nhàng lắc đầu sắc mặt băng hàn.

Mặc Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, từ trong huyễn không giới lấy đan dược ra vội vàng nuốt, mắt đẹp hơi có vẻ kinh hoảng.

Nàng cũng không am hiểu chiến đấu chính diện, ngưng kết trận pháp mới là sở trường đặc biệt của nàng, Thổ Cấm Thuật không thể trói buộc Thạch Nham, nàng đang nhanh chóng tìm những phương pháp khác, tạm thời không dám động thủ.

Công Tôn Thao, Trác Huy những người này thúc dục các loại bí kỹ, đang oanh kích Diệp Hùng, Chư Dật phóng ra bí bảo phòng ngự.

Thạch Nham nhíu mày, quát khẽ: "Đừng lãng phí quá nhiều công phu với bọn họ, chúng ta tiến vào nói sau."

Diệp Hùng, Chư Dật gật đầu, nhãn tình sáng lên.

Bất luận ở tình huống nào, chỉ cần Lưu Vân Phá Thiên Toa thúc dục ra, bọn họ cũng có thể thoải mái rời đi. Điểm này, Thạch Nham đã nghiệm chứng rất nhiều lần, mọi người trong lòng biết rõ.

Thạch Nham nói một phen, sau đó lấy ra Lưu Vân Phá Thiên Toa thúc dục.

Lưu Vân Phá Thiên Toa ngưng kết thành quang đạo, đoàn người Thạch Nham thuận lợi trực tiếp nhảy vào trong phần mộ, trong nháy mắt không có tung tích.

Bí bảo Diệp Hùng, Chư Dật phóng thích ra, cũng cùng nhau biến mất.

"Ở trong phần mộ đằng kia." Mặc Linh Nhi quát nhẹ: "Ta thi triển Thổ Cấm Thuật, phát giác được trong phần mộ có động tĩnh, có lẽ bọn họ nói thật, người Chiến Min có khả năng rất lớn đang ở dưới mộ phần."

Công Tôn Thao mọi người sắc mặt biến hóa, vội vàng cùng nhau đi lên.

Thạch Nham từ trong quang đạo chậm rãi đi ra.

"Là ngươi?" Một cái thanh âm cực kỳ kinh ngạc khẽ kêu, phút chốc vang lên.

Ở trong mộ địa kim bích huy hoàng, một cái thân ảnh xinh đẹp yểu điệu, che miệng vẻ mặt kinh hãi, trong mắt tràn đầy không thể tin.

"Ngả Nhã. . ." Thạch Nham nhếch miệng, lặng lẽ cười: "Đã lâu không gặp. Ở trong Ám Từ Vụ Chướng, nhờ ngươi ban tặng, ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán, không ngờ tới hôm nay có thể gặp lại ở chỗ này, thật là làm cho ta kích động khó nhịn."

Ngả Nhã thần sắc cứng đờ, sửng sốt một chút, mới thản nhiên nói: "Ta cũng đã quên chuyện Ám Từ Vụ Chướng, ngươi vừa nói như vậy, ta mới suy nghĩ tới."

"Ngả Nhã, hắn là ai?" Lôi Cức cau mày, hơi có vẻ bất thiện nhìn hướng Thạch Nham.

Ngả Nhã trầm thấp cười: "Hắn tên là Thạch Nham, đến từ Vô Tận Hải, thời điểm ta ở Ám Từ Vụ Chướng, đã từng thấy qua hắn. Ồ, đúng rồi, đoạn thời gian trước hắn đi qua Băng Đế Thành, ngươi hẳn là nghe qua chuyện có quan hệ với hắn."

Lôi Cức thần sắc chấn động, cả kinh quát: "Thạch Nham giết Vưu Lập Minh?"

Ngả Nhã mỉm cười gật đầu.

"Ngươi cùng hắn từng có quan hệ?" Lôi Hàm sắc mặt ngưng trọng.

"Xem như thế đi, ta lại là không để ở trong lòng, bất quá hắn tựa như một mực ghi hận." Ngả Nhã cười cười, chẳng hề để ý: "Lúc trước hắn và Thải Y, Lao Lý xen lẫn trong cùng một nơi, ý đồ đối phó ta, chỉ là ta ra tay trước."

Lôi Cức giật mình, nhếch miệng nói: "Thì ra là thế. gia hỏa Vô Tận Hải, ở Thần Châu Đại Địa chúng ta dương oai diệu võ, thú vị."

Thạch Nham híp mắt, thần sắc sẳng giọng, đột nhiên hắc hắc nở nụ cười: "Xem ra có hộ hoa sứ giả, không sao, vậy liền cùng một chỗ thu thập."

Thần sắc Ngả Nhã lạnh nhạt, khẽ nhướng mày, khóe miệng hơi khinh thường.

Lôi Cức nhếch miệng cười to, chiến ý dạt dào, "Ta nghe nói ngươi ở trong Tử Linh Sơn Mạch làm cho Liệt Phong cũng bị thất thế, không tệ, có thể chiến được một trận."

Ngả Nhã chỉ có Thiên Vị tam trọng thiên cảnh giới, Lôi Cức là Thông Thần nhất trọng thiên, một thân khí tức cực kỳ sắc bén, trong cơ thể điện mang đan vào thành lực lượng, bắt đầu khởi động cuồn cuộn , xem ra rất khó ứng phó.

Đều là Thông Thần nhất trọng thiên cảnh, Lôi Cức tràn ngập tự tin, không một chút sợ hãi, ngạo nghễ ứng đối.

Thời điểm Thạch Nham nói chuyện , cả đám Diệp Hùng, Chư Dật cũng thông qua Lưu Vân Phá Thiên Toa quang đạo, từ bên ngoài phần mộ hàng lâm xuống.

Bọn người Diệp Hùng nhìn thoáng qua một cái, lập tức quát: "Lôi Mặc, Ngả Phách đâu?"

Nơi này cũng không nhìn thấy tung tích hai người.